Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 132: Phòng giam - Thiếu nữ - Thi thể (6)

“Anh có chú ý thấy đầu ngón trỏ và đầu ngón giữa trên tay phải nạn nhân có vết thương không? Thậm chí móng tay ngón giữa còn bị gãy.”

“Chắc là do lúc nạn nhân giãy giụa đã bị thương.” Vị pháp y đáp.

“Đúng vậy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, rốt cuộc cô ấy bị thương bằng cách nào?” Mộ Dung Vũ Xuyên cau mày tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy. “Hung thủ ôm chặt nạn nhân, cô ấy liều mạng giãy giụa. Tay cô ấy chắc chắn đã chạm phải thứ gì đó.”

“Là dao của hung thủ sao?”

“Có thể.” Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ một chút rồi lại phủ định suy đoán này. “Dựa theo vết dao bén nhọn chỉnh tề trên cổ, rõ ràng hung thủ ra tay rất dứt khoát và nhanh chóng. Nạn nhân vốn không có thời gian để phản ứng lại. Huống hồ vết thương trên đầu ngón tay của cô ấy không phải do dao gây ra mà là dấu vết do ma sát với thứ gì đó tạo thành.”

Đường Kiện nói xen vào: “Lúc đó hung thủ bịt miệng nạn nhân lại, nạn nhân theo bản năng sẽ nắm lấy tay hung thủ và kêu cứu.”

“Anh nói đúng lắm.” Mộ Dung Vũ Xuyên vừa nói xong, toàn thân hắn đột nhiên chấn động.

Một ý niệm mơ hồ xông vào trong não hắn.

Là cái gì?

Tựa như nó đã có ở đó từ trước, nhưng hắn lại không thể nắm bắt được.

Tiếng chuông di động đột nhiên reo lên inh ỏi khiến dòng suy nghĩ của Mộ Dung Vũ Xuyên hoàn toàn rối loạn.

Hắn tháo găng tay cao su ra rồi bắt điện thoại. “Ai vậy?”

Im lặng.

Phía đầu dây bên kia dường như chỉ có không khí.

Mộ Dung Vũ Xuyên bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh truyền đến.

Không phải là do Liễu Quyên gọi tới đó chứ?

Liễu Quyên ngồi yên trên ghế sô pha không hề nhúc nhích. Dường như linh hồn cô nấp bên trong cỗ thi thể đang nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên đầy vẻ trêu tức.

Tách.

Lại một giọt máu rơi xuống.

“Ai vậy? Nói chuyện đi chứ —” Mộ Dung Vũ Xuyên gần như gào lên.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị vẻ mặt kinh hãi của hắn làm cho hoảng sợ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Ở đầu dây bên kia chợt có tiếng động.

Có người đang cười khẽ.

“Mày là ai?”

“Không phải là mày… luôn muốn tìm tao sao?” Một giọng nói kỳ lạ cất lên.

Dây thần kinh trong đầu Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức trở nên căng thẳng. Hắn ra dấu im lặng với Đường Kiện rồi mở loa ngoài điện thoại lên.

“Đừng giật mình, bạn của tao.” Giọng nói quái dị trong điện thoại truyền ra ngoài. Những cảnh sát có mặt ở đây đều kinh hãi. Đây là giọng nói của một con người sao?

The thé.

Kỳ dị.

Khàn khàn.

Chẳng lẽ hắn không phải là người?

Rất nhiều người đưa mắt nhìn sang thi thể đang ngồi trên ghế sô pha. Đây quả thực không giống với giọng nói của một con người bình thường chút nào.

[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]

“Xin chào.” Mộ Dung Vũ Xuyên cố gắng kềm nén sự kinh hãi trong lòng mình.

“Hê hê hê hê —” Trong loa điện thoại truyền đến một giọng cười như tiếng cú mèo kêu trong đêm.

“Tại sao mày lại giết bọn họ?”

“Tao đâu có giết bọn họ.” Giọng nói kia chậm rãi đáp lời. “Tao giữ mạng bọn họ lại chờ cảnh sát Lục đến, đáng tiếc cô ta đã không hoàn thành nghĩa vụ của một cảnh sát.”

“Cái gì?” Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình nhìn Đường Kiện.

Hắn lúc này mới nghĩ tới, ở những nơi phát hiện thấy Lý Thục Trân và Trần Mộng Dao, Lục Tiểu Đường đều đang ở gần đó. Chẳng lẽ hung thủ làm những việc này đều là để ra oai với Lục Tiểu Đường?

Tại sao?

Tại vì năm đó Lục Tiểu Đường bắn Trì Phỉ Phỉ sao?

Nếu Trì Phỉ Phỉ thật sự đã chết, vậy thì ai đang báo thù cho cô ta đây?

Chẳng lẽ là vong linh của Trì Phỉ Phỉ?

“Mày rốt cuộc là ai?”

“Câu hỏi ngây thơ quá.”

“Lục Tiểu Đường đang ở trong tay mày sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.

“Người mày quan tâm nhiều thật đấy.”

Mộ Dung Vũ Xuyên ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm hơn. Hắn vốn luôn cho rằng việc Lục Tiểu Đường mất tích không có liên quan đến hung thủ.

“Nhưng mà ở chỗ tao có một người bạn nhỏ, đang ở ngay bên cạnh tao này.”

“Minako?!” Tim Mộ Dung Vũ Xuyên lại nhảy lên. “Mày đã làm gì…” Đoạn sau hắn không cách nào nói ra lời được.

Giọng nói kia tỏ ra rất vui vẻ. “Tao đang suy nghĩ nên âu yếm cô bé này thế nào đây. Cô ấy thật sự rất đáng yêu, tao có hơi không nỡ ra tay.”

“Mày là thằng súc sinh…” Mộ Dung Vũ Xuyên nghiến răng nghiến lợi.

Giọng nói đó có vẻ rất hưởng thụ câu mắng chửi của hắn. “Yên tâm đi, đừng nôn nóng. Tao khuyên mày nên nhanh chóng tìm cách cứu cô bé, đừng có chậm chạp như Lục Tiểu Đường, lúc đó thì đã muộn. Nhớ lấy, nhớ lấy, nhớ lấy…”

Giọng nói đó đã hoàn toàn biến mất.

Mọi người lặng ngắt như tờ.

Như thể đã rơi vào một vực sâu không đáy.

Đường Kiện giật di động trên tay Mộ Dung Vũ Xuyên, xem lại số điện thoại gọi đến rồi đưa cho một điều tra viên. “Lưu Tường, anh liên hệ với đội kỹ thuật tra cho tôi số điện thoại này.”

Một giờ sau, đội cảnh sát thành phố C tìm thấy một chiếc điện thoại di động hiệu Nokia đời cũ nằm trong một thùng rác công cộng trên đường Nam Tứ, mọi dữ liệu trong điện thoại đều bị xoá sạch không còn một mống.

“Đội trưởng, gã đó có phải có vấn đề về sinh lý không? Sao hắn lại nói chuyện bằng cái giọng đó?” Một cảnh sát hỏi đầy vẻ khó hiểu.

Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Đây không phải là giọng nói thực của hắn. Hắn cố ý hít khí Heli để thay đổi tần suất âm thanh, nên giọng nói mới the thé và chói tai như vậy.”

“Cho đến bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định hung thủ đã quay trở về thành phố C.” Đường Kiện nói. “Điện thoại di động là một vật chứng mới, chúng ta có thể thông qua nó để truy tra ra manh mối.”

“Cho dù cuối cùng chúng ta có tìm được hắn thì cũng đã quá muộn rồi.” Mộ Dung Vũ Xuyên đáp.

“Lát nữa bọn tôi trở về cục cảnh sát để kiểm tra lại vật chứng và thi thể một lần nữa, cậu có muốn về cục cùng tôi không?” Đường Kiện hỏi Mộ Dung Vũ Xuyên.

Hắn lắc đầu: “Bây giờ tôi phải trở về thành phố C rồi. Nhất định phải nhanh chóng tìm thấy hắn, nếu không…”

- ------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com