Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 111: Thiên Tân Kiếm Pháp

La Khải ra vẻ đăm chiêu thở dài một tiếng nói “Đại nhân hãy bớt giận, lời hắn nói chưa ai xác minh đích thực, hà cớ gì ngài phải giận dữ đến như vậy. Ta tự có chủ ý ngài không thiệt gì đâu.” Hắn còn lưỡng lự chưa nói thì người lưng gù lại bật tiếng nói tiếp. “Ta nói đều là sự thật, ngươi cứ xăn tay áo lên ọi người cùng xem, vết thương có lành da nhìn qua cũng thừa biết nó bị lúc nào, những người trong phủ đêm đó tất sẽ nhìn ra!”

“Ngươi…!...Aaa..” Chu Lan lắp bắp nói không ra lời thì hú dài một tiếng, khi nghe mấy tiếng “phụp, phụp” Một loạt tên nhắm thẳng hắn bắn tới. Hắn rú lên một tiếng nhảy lùi ra phía sau, lập tức hai tên cẩm y vệ đứng phía sau hắn thân mình đã lách ra trước, chỉ trong chớp mắt đã thấy tên cẩm y vệ tay cầm cùng lúc hai mũi tên trên tay. Quả thật mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, phải nói mấy tên cẩm y vệ thân pháp thật không tầm thường chút nào.

Phía phát tên lập tức xuất hiện bốn người tay cầm thương ngắn phi phong lên trước, người đứng đầu chẳng ai khác chính là Lò A Bích, phía sau hắn là Lò Nghi và hai thuộc hạ nữa. Chu Lan lập tức nhận ra trỏ tay mắng “Hóa ra là đám người các ngươi, lần này cả gan xâm nhập đến tận đây hồng hành thích ta hay sao! Lần này thì đừng hòng trốn thoát.” Hôm trước hắn trúng tên của đám người Hắc Thiết Lĩnh, may nhờ trong người mang giáp trong, mũi tên lại trúng chỗ không hiểm, đương nhiên là không sao. Lần này vừa thấy cả bọn xông tới không khỏi căm phẫn gào thét ầm ỷ.

Lò A Bích thương thế trên người hắn vẫn chưa lành lặng, bước chân hãy còn khẩp khiển tiến lên. Nghe Chu Lan mắng, hắn không tỏ vẻ sợ sệt mặt hiện vẻ câm hận, môi rung lên hướng thiết thương về phía Chu Lan gằn giọng nói “Ta đến đây sống chết không màng đến lý nào ta lại sợ. Ta quyết sống chết với tên cẩu tặc ngươi trả thù cho cho cha mẹ ta, cho những người dân Thượng Lăng* thôn bị ngươi hại chết tám năm về trước!”

Chu Lan nghe vậy, mắt khẽ nheo lại cố nhớ xem nhưng chỉ nhếch miệng cười nói “Tên tiểu tặc ngươi chán sống rồi, xem người làm gì được ta! Các người đừng hòng mà ra khỏi đây.” Nói rồi phất tay tám tên thị vệ đại nội vẫn hầu cạnh hắn cùng lúc xuất thủ, tủa vây lấy bốn người Hắc Thiết Lĩnh. Đám đông quần hùng thấy thế sự đột ngột xảy ra giao thủ lập tức dãn ra mấy trượng. Bốn người Hắc Thiết Lĩnh bị vây hảm ở giữa, xem qua sắc thái trong rất cương quyết. Thương thế trên người hôm trước vẫn còn vấy máu khô ra áo quần chưa kịp thay, cả bọn đến đây đều nghĩ đến cái chết ai còn nghĩ ngợi đến chuyện y phục nữa chứ, chỉ thấy thần thái cả bốn đều thập phần cảm tử căm hận.

Tám tay cẩm y vệ đại nội đều là những nhân vật tiếng tăm ở Trung Thổ, được triều đình tuyển chọn võ công đương nhiên không phải tầm thường, rốt cuộc vừa giao thủ đã chiếm được thế thượng phong. Cả bọn mấy hôm trước đã giao chiến một trận đương nhiên hiểu rõ thế sự đối phương. Lò A Bích, Lo Nghi võ công cao hơn hẳn còn gắng gượng duy trì, hai người thuộc hạ kia vừa qua chiêu đã tử trận. Hai đấu tám, quả thật như cá nằm trong lưới. Thân thế trọng thương, phải vận lực hết sức lên thiết thương đánh gạt thế tấn công xung quanh.

Lò Nghi võ công không phải tệ nhưng chi trì được một lúc mồ hôi đã vã ra như tắm, hô hấp gấp gáp xem chừng khó bề chống đỡ nổi, y định thốt lên gì đó nhưng quay sang thấy Lo A Bích mặt mày vẫn lạnh tanh cố thủ trong lòng chỉ biết thở dài một tiếng khổ não. Đầu óc y lúc này chỉ nghĩ đến cuộc sống thương phương, vui vẻ với thú chăn dê, uống rượu, ca hát, nghĩ đến những người thân yêu, trong lòng chợt cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nước mắt khẽ tuôn xuống gò má xạm nắng. Y thấy sau lưng đau nhói chợt bừng tỉnh, thì ra trong lúc mơ hồ, đầu óc nghĩ đến cảnh tuyệt vọng lập tức bị một đáo chém đến. Một vết thương sâu hoắm tê buốt khắp người, y không chi trì nổi té quỵ xuống đất, ánh mắt hướng về phía Lò A Bích, miệng thổ huyết vẫn cố mấp máy nói “Lệnh chủ….đại ca bảo trọng…!” Chỉ thấy lấp loáng trước mắt hàn quang chém xổ xuống trước mặt. Lò A Bích bên cạnh hú dài một tiếng “Nghi đệ…!” Nói rồi phóng thân về phía Lò Nghi, thiết thương phóng ra đánh gạt loạt đao pháp chém tới.

Lò A Bích chỉ thấy ánh quang chớp lên, mặt buốt lạnh thì ra một đại đao khác chém tới đã trúng ngực Lò Nghĩ máu văng vào mặt, thân hình y từ từ gục xuống đất. Lo A Bích hú dài một tiếng kêu thảm não lao thân đến bên cạnh Nghi đệ , mà không màn gì đến loạt đao dũng mãnh bỗ xuống lưng mình. Hắn ôm chặt xác Lò Nghi vào người nhắm nghiền mắt bỏ mặc tính mạng. Hình ảnh những người thân chết trước mắt dần tuôn qua trong ký ức xâu xa, chỉ câm phẩn không sao trả thù được. Trước mắt người huynh đệ tốt của hắn từ nhỏ cũng chết dưới tay bọn hung ác lòng đau xé, nước mắt rơi đầm đìa. Vừa thấy tiếng gầm gừ, đáo pháp chém tới chỉ ghì chặt Lò Nghi như cùng chết với người đệ đệ của mình thì nghe “ken ken ken…” Đồng loạt vang lên. Hắn mở mắt ra nhìn thấy phía trước mặt mình là một lão già râu tóc bạc trắng, trang phục vằn đen của người nước Lão Qua. Đúng là người khẩu kiến trước đó, tay lão lăm lăm thanh kiếm thì ra lão vừa đánh gạt đao kiếm của đám cẩm y vệ cứu hắn thoát chết trong gang tất. Vừa thấy ánh mắt Lo A Bích nhìn lên lão khẽ gật đầu nói “Tiểu đệ ngươi đừng lo, có ta ở đây!”.

Lò A Bích lòng nặng nề, miệng chỉ khẽ rầu rỉ không nói lời nào, lại cúi xuống nhìn xác Lò Nghi. Lão già khẽ lắc đầu nhủ thầm “Người này tính khí kiên cường, lòng ngay thẳng chỉ một mực làm theo ý mính mặc sống chết chỉ có thiệt không có lợi. Hừ, thật đáng tiếc!”

Đám quần hùng nín thinh nhìn cục diện, phần kích động khen thầm lão già thân pháp thật mau lẹ. Lão đứng cách xa như vậy vẫn di ảnh lao đến kịp vung kiếm đỡ gạt hết đao pháp, quả thật không thể nhìn người mà bắt hình dong, kiếm pháp không thua kém gì khẩu ngôn của lão chút nào.

Đám cẩm y vệ đại nội Trung Thổ trong lúc đắc thắng, tưởng đã hạ sát hết đám người Hắc Thiết Lĩnh nào ngờ xuất hiện một lão già phá đám. Vừa rồi đao kiếm chạm phải, quả thật khiến chúng thập phần kinh ngạc mới hay không nên khinh thường lão gia trước mắt, nội lực vô cùng thâm hậu. Tay cầm đao bị gạt ra chấn động đau rát buốt, cả bọn lui ra bao vây xung quanh xem xét địch thù.

Một lúc lão già lại nghe Lò A Bích khẽ bật tiếng nói “Cảm tạ lão tiền bối đã ra tay cứu mạng!”

Lão hừ một tiếng nói “Chúng ta tuy không phải là bằng hữu nhưng cùng thân quốc, lý nào thấy đồng quốc đại nạn lại không ra tay tương trợ. Vả lại đám người Trung Thổ này hóng hách ngạo mạn, ra tay tàn độc nhìn qua đã khiến người khác chướng mắt kinh tâm. Lẽ nào lão già này không dạy cho chúng một bài học được hay sao, tiểu đệ không cần phải cảm tạ ta đâu.”

Lò A Bích thốt lên một tiếng nói “Lão tiền bối hãy cẩn thận, chớ nên khinh…!” Lão thấy vẻ khổ não của hắn, gắt giọng ngắt lời nói “Ta cũng muốn xem bản lĩnh đám người Trung Thổ này ghê gớm đến mức nào.”

Cả tám tên cẩm y vệ đại nội khẽ rùng mình, đưa đao ra trước hộ thể không dám khinh thường, thập phần úy kỵ. Đứng trên bục Chu Lan hắng giọng bực bội mắng “Giết lão cho ta, còn đợi gì nữa!”

Lập tức cả bọn mới xuất thủ lao đến, kẻ bổ đến chém xuống đỉnh đầu, kẻ huyệt đản trung, vĩ lư, túc tam lý cùng lúc đâm tới quả thật khó bề tránh nổi. Chỉ thấy thân hình lão già xoay tít, thanh kiếm hàn quang lấp loáng phủ kín khắp trước sau không một khe hở, chỉ nghe ‘ken, ken, ken…” Đao pháp vừa đâm tới cùng lúc bắn ra, chỉ nghe đám quần hùng xung quanh rú lên một tiếng khen ngợi. “Hay lắm!”, Đám cẩm y vệ liền chém liên tiếp, đao quang lại bổ tới, trập trùng ánh quang chói loại dưới ánh nắng, người xem phải đến nhức mắt. Đao pháp vừa chạm đến, hàn quang choáng ngợp như ngập trong vòng xoáy hàn quang kiếm pháp xung quanh lão già đều văng ngược ra hết. Đám cẩm ỷ vệ thoái lui mấy bộ, tay cầm đao đều rướm máu. Cả tám đều là hào thủ kinh điển trong đại nội, võ công đương nhiên hơn người vậy mà cùng lúc tám tên đều toát mồ hôi lạnh. Lão gia chỉ thủ không công mà làm cho cả bọn thương tích không nhỏ, nội khí ê tức, bàn tay cầm đao phồng rợp tứa máu. Một người trong bọn thốt lên “Thiên Tân Kiếm Pháp!”.

Lão già khẽ bật cười nói “Đúng là Thiên Tân Kiếm Pháp, các ngươi hãy xem uy lực của nó đây.” Nói vừa dứt lời thân hình đã phóng đi vung vút về bốn người phía trước, kiếm pháp đều hậu tâm đối phương đâm tới, nói là đơn giản nhưng thực tình chiêu thức đánh ra vô cùng mau lẹ, không giống kiếm pháp từ một lão già đánh ra. Phải biết người này kiếm pháp tinh thông lợi hại ghê gớm đến nhường nào, ngay đến La Chấn, Ma Lang Nha, Chế Pháp cũng đều buột miệng khen thầm, mắt không rời lão già.

Bốn tên bị kiếm pháp lão bức tháo lui mấy bộ, đao pháp còn vung ra vù vù che gạt trước mặt. Bốn tên còn lại phía sau thấy đồng bọn trong thế nguy kịch liền lao đến tiếp cứu, chỉ thấy thân hình lão lách nhẹ đã thấy cánh tay cầm kiếm như thể mọc phía sau lưng đánh ra, nhắm đối thủ đâm tơi không hề ra ý thủ thân. Cả bốn thất kinh rút đao lại, mặt mày tái mét không còn chút máu.

Cả tám lại cùng lúc vây đánh, chỉ thấy lão già chống đỡ nhẹ như không. Cả tám tên cẩm y vệ lúc này hô hấp thở nặng nề, tay chân luống cuống, chỉ ráng liều mạng duy trì thế công. Cả bọn cùng lúc ra đòn sát thân, liều mình đâm kiếm đến cùng một lúc, một thế trận lấy mạng đổi mạng, chỉ không ngờ thấy thân hình lão lại lần nữa quay tít trên không trung tránh tám lưỡi đao cùng lúc đâm tới, chưa kịp thoái lui ra đã thấy thân hình lão rơi xuống, kiếm pháp tua tủa chém xuống như mưa sa, lá thu rụng, chỉ nghe tám tên rú lên khinh hãi nhìn lên mũ mão cả tám người đều bị cắt tỉa ra thành nghìn mảnh, bày mù mịt trong không trung. Phải biết vừa rồi lão chưa ra sát thủ nếu không tám cái đầu đã lìa ra khỏi cổ hết cả rồi, đừng nói chi là kịp kêu lên một tiếng. Chân lão vừa chạm đất, kiếm đã thấy nằm trong vỏ phía sau lưng gằn giọng nói “Các ngươi chưa đến lúc phải chết, ta tha cho lần này!”