Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 122: Hắc Tượng

Cả bốn nghe vậy vẻ khó chịu nhưng lúc này xung quanh đều tầng tầng lớp lớp quân binh. Chế Pháp lại là phó trấn Âm Môn trước giờ tiếng xấu không ít, còn phiền hà không theo lời ý y xem ra mang họa khôn lường đành gật đầu đồng tình. Đinh Lỗ thì thầm nói “Chúng ta không phải nghĩ nhiều ra khỏi đây rồi tính tiếp mới thật là chu toàn.”

Lê Hiểu Bình lúc này trong bụng đói meo từ suốt đêm qua đến giờ, thân còn mang trọng thương chân tay bủng rủng xem ra khó chi trì hơn. Gã cũng mong ra khỏi đây càng sớm càng tốt, miệng nói không ra hơi chỉ gượng gật đầu đồng tình.

Tên Chiêm binh cuốc bộ dẫn cả bốn đi ra khỏi khu rừng hơn năm dặm, thấy phía trước một thung lũng xuất hiện một doanh trại Chiêm binh lớn, trải dài ít ra hơn một dặm trắng xóa, cờ xí rợp trời xem ra không dưới nửa vạn doanh trại.

Đứng trên mỏm núi, đưa tầm mắt nhìn kỹ có thể thấy bên hữu trại là nơi thao trường quân binh tập luyện, tiếng hô hào ầm ỉ cả một vùng. Cách đó không xa, có hơn trăm tượng binh nằm rạp trên mặt đất gầm rống không kém phần kinh khiếp. Cả bốn nhìn nhau không nói nên lời. Xem ra đây là nơi đóng binh, tin đồn bắc chinh của vua Chiêm quả là không còn là tin đồn đại nữa rồi.

Tên Chiêm binh dẫn cả bốn đi men theo doanh trại ra xa về phía nam hơn một dặm nữa, thì thấy thành Châu Sa phía trước. Chỉ là cả bốn không khỏi sửng sốt kinh ngạc khi thấy cách thành không xa là một toán người, gươm giáo chỉnh tề, ăn mặc trắng xóa, điểm trên vai một mảnh vải đen có thêu chiếc lá màu trắng, cờ xí cùng một màu đen thêu chiếc lá trắng chẳng ai khác chính là người trong phiệt trấn Âm Môn. Khi đến gần thấy bên hữu quần chúng phiệt trấn Âm Môn, có một con hắc tượng to lớn gấp đôi những con tượng binh cả bọn vừa thấy trong doanh trại vừa rồi, nhìn ra nó thật hung tợn gầm rống in tai. Ngà dài cong vút, kẹp sắt có gắn móc sắt nhọn, từ lưng đến chân phủ một lớp giáp sắt lưới, dưới chân kẹp một bàn sắt như móng ngựa xem chừng một bước khó có thể đi được. Nhưng chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ của nó, đủ làm cả bốn người mặt thất sắc, ngay đến tên Chiêm binh dẫn đường mặt đã tái xanh tái xám.

Điều khiến cả bọn muốn nán lại xem, chính là người quản tượng trên lưng nó. Không ai khác chính là trấn chủ Âm Môn Ma Lang Nha, hai bên tả hữu còn có hai gã cầm móc câu dài, mặt mày thập phần lạnh lùng nhưng xem ra chẳng ai ưa gì khi nghe tiếng gầm rú đinh tai của con hắc tượng.

Cả bốn còn muốn nán lại xem cho rõ lão ác nhân Ma Lang Nha định làm trò gì với con hắc tượng đó, thì tên Chiêm binh thở dài thúc giục nói “Các người còn không mau đi, để Hắc Tượng Huyết Nhân đó nhìn thấy xem ra cái mạng chúng ta không còn mà ra khỏi đây đâu.”

Võ Danh nghe tên Chiêm binh nói vậy thì lấy làm lạ nói “Làm sao chúng ta phải sợ nó kia!”

Tên Chiêm bình không thèm trả lời chỉ sải bước đi nhanh hơn, như thể chỉ muốn tránh nơi này càng xa càng tốt vậy, hắn khẽ nói “Đó là con Hắc Tượng linh thú của phiệt trấn Âm Môn, trước giờ ít khi xuất hiện nên không ai để ý đến nó. Không hiểu tại sao hôm nay lại mang nó đến được nơi này, thật khiến người khác phải kinh thiên. Các người lý nào không biết Hắc Tượng Huyết Nhân của Âm Môn?”

Cả bốn trố mắt nhìn nhau đủ nói cho hắn biết, chẳng ai biết rõ qua chuyện này. Đương nhiên giang hồ trước giờ chỉ biết qua phiệt trấn Âm Môn lợi hại di thuật và dụng độc. Còn về con linh thú này ẩn trên núi Ya Heou {An Khê Gia Lai Ngày nay} thì không ai bàn đến, thật mới biết bí mật của Âm Môn trước giờ đối với thiên hạ thập phần khó đoán biết được. Cả bốn nghe vậy thì càng thêm phần hiếu kỳ, nhìn chằm chằm tên lính đợi hắn nói thêm cho rõ hơn. Hẳn nhiên tên Chiêm binh này thân phận không nhỏ, biết rất rõ bên trong phiệt trấn Âm Môn mà buột miệng nói ra. Xem ra hắn là loại người bép xép khó ngăn nói ra bí mật đó cho đám người hiếu kỳ đang dỏi mắt nhìn mình. Hắn đưa mắt nhìn con hắc tượng xa xa thấy đủ đã an toàn mới thở dài nói “Nó có cái tên Hắc Tượng Huyết Nhân nghe qua đã biết thừa nó là ác thú gì. Trước kia ta còn đầu quân cho Âm Môn, nghe nói mỗi ngày phải dùng đến một hộc máu tươi lớn chích ra từ đám tù nhân nhốt trong thất ngục đem cho hắc thú đó uống. Vì vậy trước giờ chưa từng thấy tù nhân ở Âm Môn sống sót mà ra khỏi đó, thật chỉ nghe qua ta vẫn còn rùng mình khiếp sợ. Còn lúa mạch, thức ăn cho con Hắc Tượng đó đều trộn thêm ngũ độc của Âm Môn, vì vậy không phải người trong phiệt trấn Âm Môn, trước giờ quen dùng thuốc giải lục độc chỉ cần tới gần nghe ngửi thấy hơi thở của nó cũng đủ trúng độc mà chết!”

Cả bốn nghe nói vậy thì đều thất kinh, vốn trước giờ chưa từng nghe một con quái vật nào lại ghê gớm đến như vậy, nước uống là máu người, thức ăn lại trộn ngũ độc. Thật là một con Hắc Tượng linh thú của Âm Môn, quả không ngoa là đại ác của thiên hạ trước giờ. Lê Hiểu Bình nghĩ đến chuyện này không khỏi tái xẩm mặt mày, cả ba người nhìn gã đương nhiên đều hiểu rõ tình cảnh gã lúc này, tin đồn gã gia nhập phiệt trấn Âm Môn manh nha cả ba đã nghe qua.

Cả bốn quay lại khách điếm lấy ngựa, ngay trong hôm đó cấp tốc đánh ngựa thẳng hướng bắc mà đi không lưu lại.***

Lại nói đến bọn Thất Sát Truy Long bị ba người Lâm, Lều, Hồng cùng bọn Trần Hưng Lễ, Mai Ẩn, Lò A Bích và đám người sư thái Thiên Âm Sơn vây đánh. Xem ra gắng gượng cũng khó chi trì hơn được nữa, lúc này có muốn trốn thoát lại càng không phải dễ.

Hai tên sơ ý trúng phải Thủy Ngư Liên Cốt Trâm của Hồng lão bà, quả nhiên qua lại thêm mấy chiêu đã không gượng được chết không toàn thây. Cả bọn thấy Hồng lão dụng độc lợi hại đâm ra úy kỵ, vừa đánh vừa tìm đường rút chạy. Một tên trong bọn thấy hai tên trúng độc đau đớn quằn quại, khi chết thân thể tự khắc thúi rữa muốn thốn ruột buồn nôn thì giật mình, thấy trước mặt nhoáng lên, đầu óc choáng váng té vật ra đất. Đưa mắt nhìn lên thì đã thấy lão Lâm tay cầm mảnh khăn che mặt đưa mắt nhìn chằm chằm lấy hắn phì một tiếng nói “ Hóa ra ngươi chính là A Lý người Thiên Hưng ( Một phần Lào Cai, Cao Bằng ngày nay), nổi danh một cước phá đá nặng trăm cân đó phải không?”

Tên Thất Sát Truy Long được lão gọi thẳng tên họ là A Lý, thấy lão đã nhận ra mình thì không cần phải giấu giếm nữa gật đầu nói “Phải, chính là Thiết Ảnh Cước A Lý ta đây.”

Lão Lâm nghe vậy cười khục khục nói “Ha ha chẳng qua chỉ là một kẻ thảo khấu ở Trấn Thiên Hưng nhờ vào chút công phu đem ra ức hiếp người, tiếng xấu không phải là ít, nay lại dám mang danh nghĩa Thất Sát Truy Long ám hại người. Tội ác chồng chất tội ác hôm nay ta không bẻ cái giò cẩu người, thì không xong rồi!”

A Lý nghe vậy động dung mày nheo lại khẽ nhếch một nụ cười chua chát, thập phần trong lòng hắn đã nghĩ đến cái chết từ lâu rồi, rống lên một tiếng đứng dậy nói “Gia tộc A Lý ta trước giờ không danh không phận, bị người đời cho là phường thảo khấu, đầu mục đã đành chết không đáng nói. Ha ha ha chỉ cần danh tiếng Thất Sát Truy Long của bọn ta trấn động nam quốc, bọn mang danh là hảo hán nghĩa hiệp khiếp sợ há chẳng phải đáng tự hào hay sao, chết có xá gì!”. Nói rồi vung đao đánh tới lão Lâm quyết sống chết.

Lão khẽ nghiêm sắc mặt nhảy lùi ra sau mấy bộ nói “Rõ là hạng vô lại. Tự thân hại chết không ít người tiếng xấu này không biết có tự hào hay đại họa cho gia quyến của ngươi, ngay đến tổ tiên dưới địa ngục họ há cũng bị ngươi làm cho động mồ. Tội đã đáng chết còn không biết cơ sự sau này, còn muốn sống chết với ta à, hừ, lão Lâm ta không đánh nát óc ra thi khó làm ngươi tỉnh ngộ được.”

Hắn thấy lão vừa né đao pháp chém đến, liền vung cước thủ đánh tới lần nữa thập phần không xem lời nói của lão ra gì, nghiến răng trèo trẹo. Lão Lâm thấy một cước của hắn phóng đến mấy phần liều mạng. Chó cùng bức giậu, quả thật không phải dễ tiêu diệt hắn ngay được, lại lùi ra sau mấy bộ hừ lạnh một tiếng “Cước thủ hay lắm!”

Cách đó không xa nghe một tiếng hú lớn, nhìn ra thấy một tên Thất Sát bị Nhiếp Bích của lão Lều, thứ vũ khí kỳ quặc như vỏ ốc đã đâm xuyên thấu từ ngực ra tận sau lưng, chỉ kịp kêu lên một tiếng. Hắn ngã vật ra đất thuận tay lão Lều kéo tuột mảnh vải che mặt của hắn ra hú dài một tiếng nói “Chẳng phải tên này là Hồ Bính hay sao!”

Một tên bị vây khốn trong Ngũ Sinh Tại Đồ Trận của đám đệ tử Thiên Âm Sơn, nghe tiếng đồng bọn kêu một tiếng, đưa mắt nhìn qua thấy hắn đã chết rồi, trong cơn bấn loạn bị Mai Như phóng kiếm chém trúng chân. Hắn vừa hú dài một tiếng mắng lớn thì lập tức thấy mắt tối sầm, nhìn trước ngực đã thấy hai mũi kiếm đâm xuyên từ lưng qua, miệng phun huyết, mắt trớn ngược té vật ra đất. Hai nữ đệ tử mắt long lên định thần bước đến tháo khăn che mặt hắn thì nghe mắng lớn “Lũ súc sinh các người ỷ đông thủ thắng, bọn ta quyết sống chết tại đây!”

Lão Lều cười ha hả nói “Vậy thì lên hết đây nào!”

Hai tên đang động thủ với Trần Hưng Lễ, Lò A Bích, Mai Ẩn võ công không tệ hẳn nhiên ba người khó lòng làm khó cả hai. Hai người nhảy ra khỏi vòng chiến trỏ tay về đám sư thái mắng, lại nghe lão Lều nói vậy thì chợt cùng lúc hai tên phóng tay ra một loạt ám khí hướng về tên A Lý, cùng lúc khói trắng bay mù mịt che kín, trong chớp mắt chỉ nghe thanh âm ha hả cười của hai tên từ xa. Cả bọn thất kinh biết chúng đánh lừa hòng tẩu thoát không ngờ còn phóng ra ám khí giết chết tên đồng bọn A Lý bịt đầu mối.

Tên A Lý võ công không thể nói là thường nhưng không ngờ lại bị đồng bọn đánh lén như vậy, không kịp tránh né chết tất tưởi, lão Lâm bước đến xem mạch của hắn thì tức giận mắng “Bọn chó má, thật chuyện như vậy cũng làm.”