Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 133: Độc Trùng Cốt Tiêu

Trần Hưng Lễ gia tăng cước bộ mỗi lúc một nhanh, qua một ngày một đêm vẫn không sao theo kịp tiếng người quát tháo phía trước, trong lòng càng hiếu kỳ. Hắn đang lúc chán ngán muốn quay về thì tiếng người quát tháo lại tưởng như gần phía trước, đuổi đến lại mất dấu vết. Cứ như vậy hắn muốn về cũng không được mà đuổi theo cũng không xong, trong lòng bức bối khó chịu.

Hắn không biết mình đã rượt theo được bao xa. Đến sáng hôm sau, đã có ý bỏ về hẳn thì lại phát giác tiếng quát tháo ở phía trước không còn xa nữa, lần này gần hơn hẳn mấy lần trước. Không kiềm được tò mò, gia tăng cước bộ quyết lần này phải theo cho bằng được. Phía xa xa hơn một dặm, quả nhiên thấy rõ bốn bóng người, kẻ chạy người rượt vô cùng gấp gáp.

Cả bốn người chạy ra hết khu rừng đến một cánh đồng rộng, trống trải, xem chừng hai người bỏ chạy đã có ý bỏ cuộc dừng lại, hai người đuổi theo đã ở sát sau lưng xem ra không có ý buông tha hai người bỏ trốn.

Trần Hưng Lễ chạy đến gần nấp dưới một mô đất cao, thì nhận ra ngay hai người bỏ trốn chẳng ai khác chính là hai phu phụ già chủ nhân căn thôn trang trong rừng. Còn hai bóng người đuổi theo một áo đen che kín người chẳng phải ai khác chính là đồng đảng của bọn Thất Sát Truy Long. Còn người kia mặc áo đỏ, trường bào lại càng đỏ rực một màu máu phủ quanh người y trông xa như một huyết linh, đội nón tre có màn rủ phủ kín mặt không nhận rõ là người nào, xem chừng người này võ công không phải là tầm thường.

Người áo đen thấy hai phu phụ chủ thôn trang đã dừng lại thì bật cười khục khục nói “Hai phu phụ các người chạy đi đâu cho thoát!” Lão vừa nói dứt lời, thân pháp đã đến gần hai lão, tay khoanh trước ngực. Người ăn mặc như huyết linh đã đứng cạnh lão từ lúc nào, trường bào bay lất phất.

Lão bà bà nhìn hai người địch thù thong thả đứng trước mặt, mắt khẽ nheo lại nói “Hai phu phụ ta xưa nay chưa đắc tội với ai, cớ sao hai ngươi lại truy tung bọn ta quyết không buông tha là nghĩa làm sao?”

Người ao đen cười nói “Hai người còn giấu được ai. Còn không giao Độc Trùng Cốt Tiêu ra!”

Hai phu phụ thôn trang không động mà rung, rùng mình một cái đưa mắt nhìn nhau, miệng lấp bấp nói “ Ngươi…ngươi…làm sao…!”

Trần Hưng Lễ nấp phía xa nghe đến Độc Trùng Cốt Tiêu cũng thập phần kinh sợ. Vốn dĩ đó là một tà thuật hiếm người biết đến, hắn sống trong triều đọc qua không ít sách ở tàng thư cát, đương nhiên đã biết qua thứ tà thuật này. Lần đầu tiên nghe người khác nhắc đến không khỏi giật mình. Độc Trùng Cốt Tiêu là loại công pháp nguy dị, một bản khúc tiêu phạn ngữ được khắc trên ống cốt tiêu làm từ xương người cổ rất cứng chắc có linh tính, luật âm thổi ra theo bản khúc ngay trên cốt tiêu rất kỳ lạ, có thể hiệu triệu trùng độc làm trùng binh, ngay đến những đại cao thủ trong giang hồ nghe ra bảy tám phần úy kỵ. Hắn biết nó được lưu truyền hàng ngàn năm ở thiên trúc xa xôi, không biết làm sao hai lão già ở thôn trang lại có pháp bảo này.

Trần Hưng Lễ lại nghe người áo đen cười khục khục nói “Hai phu phụ các người tưởng rằng trốn biệt ở nơi heo quạnh này thì có thể độc chiếm được nó hay sao! Ha ha, ta thấy hai người muốn sống thì mau nộp ra, bằng không đừng trách bọn ta độc ác.”

Lão bà bà hừ lạnh nói không có ý thoái thác gì nữa “Làm sao ngươi biết được bọn ta có được Độc Trùng Cốt Tiêu?”

Người áo đen gật gù đầu nói “Mấy tháng trước ta đến đây thấy nhiều dấu hiệu lạ, trên đường đi rất nhiều độc trùng. Ban đầu ta còn không hiểu nguyên cớ ra làm sao, sau mấy lần ta lại gặp chuyện lạ này mới ngộ ra rằng, ngoài Độc Trùng Cốt Tiêu ra thì không thứ gì có thể cùng lúc hiệu triệu nhiều độc trùng đến như vậy. Ta mấy lần đến đây truy phục, quả nhiên đúng như ta đoán biết…!” Người áo đen vừa nói vừa trỏ tay lão phu quân của lão bà bà vẻ đắc ý “…có người đang luyện Độc Trùng Cốt Tiêu trong rừng, hai phu phụ các người còn gì để nói nữa hay không?”

Lão bà bà nghe vậy không khỏi giận dữ đưa mắt nhìn phu quân, mặt hầm hầm tức tối, nghiến răng nghiến lợi nói “Lão già thối tha! Ta đã nói lão chớ có luyện thứ tà thuật đó, lão không nghe, để rồi xảy ra cơ sự này thật đáng chết lắm.”

Lão già nghe lão bà bà nhìn mình hằn học, mắng rủa thì xoa đầu, gãi tai khổ sở nói “Ta đã biết sai rồi, lão phu nhân không nên trách ta!”

“Lão già thối ngươi nói thế mà nghe được hay sao. Câm miệng đi, ta không đập gãy chân lão thì thật không được mà…!” Lão bà bà vừa nói vừa đưa trượng pháp lên.

Người áo đen cười lạnh nói “Hai phu phụ các người thôi trò nhăng nhít đó được rồi. Mau giao ra Độc Trùng Cốt Tiêu đi, đừng hòng lôi thôi nữa!”

Lão bà bà nghe vậy, vẻ mặt đang cáu tiết nheo lại thầm nhủ “Hai người nay võ công xem ra không tầm thường chút nào, động thủ e răng hai phu phụ ta khó lòng là địch thủ!” Lão nghĩ vậy chợt động tâm cười lạnh nói “ Hừ, Độc Trùng Cốt Tiêu là bảo vật thiên cổ há lại để rơi vào tay bọn ác bá. Chẳng may gây nên đại diệt chúng sinh, phu phụ bọn ta thành kẻ đại nghịch thiên cổ hay sao! Đừng mong bọn ta giao ra cho hai ngươi.”

Lão già đứng bên cạnh, râu vểnh ngược, đầu gật gù bồi tiếp “ Đúng vậy, có chết bọn ta cũng không giao ra!”

Lúc này cả hai mới nghe người áo đỏ lên tiếng, giọng mấy phần nhu mị đáng sợ, trong thanh âm có đến bảy, tám phần kình lực. Hai phu phụ chủ nhân thôn trang mặt mày choáng váng “Vãn bối nể phần hai người là bậc tiền bối đã có ý nhẫn nhịn, hai người còn không biết điều đó hay sao!”

Lão bà bà khẽ chau mày hỏi “Ngươi là ai?’

“Nhất thiết phải nói ra hay sao!” Ngươi áo đỏ lạnh nhạt nói.

Trần Hưng Lễ nấp cách xa đó bị Âm Công làm chấn động thính nhĩ không khỏi cau mày khó chịu. Lại nghe lão bà cười trừ nói “Sống biết tên, chết biết họ. Bọn ta có chết cũng muốn biết xem ai có bản lĩnh giết được hai phu phụ ta.”

Lão vẻ mặt mấy phần cứng cỏi nhưng trong lòng đã có ý rúng động, chỉ qua khẩu âm công của người áo đỏ trước mắt thừa biết người này võ công vô cùng cao cường ‘Hôm này xem như là ngày tận số vậy’ lão thầm nghĩ.

Người áo đỏ cười khục khục nói “Hai phu phụ tiền bối quả nhiên có khí khái hơn người, bọn vãn bối như chúng ta vô cùng khâm phục.”

Lão bà bà liền trỏ tay hai người nói “Chết thì chết, bọn ta cần các người đánh giá bản lĩnh hay sao.”

Người áo đen hắng giọng nói “ Bọn ta chỉ cần Độc Trùng Cốt Tiêu!”

“Hừ” Lão bà bà vỗ trượng xuống đất, kình lực phát tác, bụi đất bay lên mù mịt “Cứ xông lên mà đoạt lấy, xem rõ bản lĩnh các ngươi đến đâu.”

Người áo đen cười trừ nói “ Quả nhiên phu phụ hai người già rồi đâm ra hồ đồ. Thừa biết không phải là đối thủ của bọn ta vẫn còn hung hăng như vậy. Đúng là chưa thấy quan tài chưa sợ là gì.”

“Đừng nhiều lời!” Lời lão bà bà vừa dứt đã thấy trượng pháp nhắm thẳng người áo đen đập tới. Cùng lúc lão phu quân của lão bà bà vung Hổ Long Chảo Thủ nhằm người áo đỏ chụp tới, miệng quát lớn “Xem bọn ta có dễ khuất phục các ngươi hay không!”

Trần Hưng Lễ quan sát cách xa đó, thấy bốn người đã động thủ trong lòng bất giác hưng phấn rõ rệt, môi khẽ nhếch lên thầm nhủ ‘Cả bốn người này võ công không hề kém, xem họ lợi hại thề nào!’

Vốn đêm qua, hắn đã lĩnh giáo Hổ Long Chảo Thủ của lão già thôn trang, mấy phần lợi hại. Hai người bịt mặt kia thân phận không phải nhỏ, người áo đen đường đường có gia thế họ Cao ở Đông Lai võ lực không thua kém gì lão Huyệt Nhân Thiên Tuế Cao Thần. Người áo đỏ kia xem ra thâm niên còn trẻ, nhưng khí khái bên ngoài thực sự không phải là kẻ tâm thường, nhìn qua họ động thủ sao không khỏi hoan hỉ ngóng xem.

Hổ Long Chảo Thủ có bảy mươi đường quyền pháp, thân thủ vô cùng lợi hại, xưa nay đã thất truyền từ lâu, không phải ai cũng nhận ra được quyền pháp này. Đương nhiên động thủ chiếm thế ẩn tàn không nhỏ. Chỉ là lão già thôn trang, từ lúc tung ra mười mấy đường thủ pháp, kình lực phát tác mãnh liệt, thủ pháp đơn giản nhưng cực kỳ mau lẹ, song thủ chụp tới người áo đỏ ác mãnh như hổ phục nhưng một mực người áo đỏ không chút mảy may động thủ đáp trả chỉ lách người tránh né. Y khẻ nhếch miệng cười nói “Hổ Long Chảo Thủ của tiền bối khá lắm!” Trong thanh âm có mấy phần dè bỉu.

Lão già thôn trang mặt nheo lại, bất giác khó chịu hừ lạnh nói “Xuất thủ đi!” Lão tăng quyền xuất thủ nhanh hơn mấy lần, trong chớp mắt lão đánh tới mười mấy chiêu mà thủy chung người áo đỏ không hề đánh gạt, thủ pháp tránh né của y quả nhiên mau lẹ, như bóng ẩn tàng vô hình vô ảnh. Lão thôn trang không sao chạm được vào người y, quả thật y không phải là người tầm thường.

Thân pháp y lúc tả, lúc hữu, lúc trước, lúc sau cực kỳ mau lẹ, Trần Hưng Lễ lén nhìn, thầm kinh sợ thét lên khe khẽ “Người này là ai? Quả nhiên thân pháp so với lão già họ Cao kia chỉ sợ có hơn chứ không thua. Không ngờ trên giang hồ có một người thâm niên trẻ lại mang thân võ công kinh người đến thế. Lão thôn trang đã đánh ra hơn ba mươi chiêu mà y vẫn không hề đáp trả, dáng vẻ thong thả thư thái, thật đáng sợ. Ngay đến lão họ Cao kia cũng mấy phần kính phục y, xem ra thân phận người áo đỏ này không hề nhỏ. Chỉ là không biết người này là ai?” Trần Hưng Lẽ cố nghĩ nhưng đành lắc đầu, hướng mắt nhìn chằm chằm phía trước.