Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 141: Truy Vấn Người An Nam

Đạt Thanh lại nói “Ta nghe nói ở đây có mấy tên An Nam mới cấp tốc mang người đến…hóa ra chúng ta đều có cùng mục đích cả.”

Tên bộ đầu cười hề hề nói “Không phải Đạt công tử lúc này có nhã ý muốn làm việc đại sự khác mà không tiết lộ cho vị đại ca này biết đó chứ! Ngay chuyện đêm qua đã thấy lợi hại đến mức nào. Không biết lúc nào ta mới được công tử mời đến lâu thuyền nghe hát, ngắm người đẹp đây?’

Đạt Thanh vẻ mặt chợt nhăn nhó khó chịu nói “Bộ đầu huynh tính sao với bốn người này? Nếu không nhất thiết bắt họ mang đi thì cứ giao lại cho ta mang về lập công vậy.”

Tên bộ đầu gật đầu cười nói “Đạt công tử có ý như vậy, ta đây đương nhiên không dám tranh công rồi. Chỉ là vừa rồi ta nghe nói bốn tên này võ công lợi hại, cùng lúc đả bại mấy mươi tên, e rằng không có quan binh công tử khó lòng bắt chúng quy thuận ngay được.”

Bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích nghe ra không khỏi chau mày. Lúc này không tính kế thoát thân trước xem chừng khó tránh khỏi tai ương. Cả bốn người vừa rụt rịch đảo mắt tìm đường chạy thoát. Đám quan binh lập tức khép chặt vòng vây, cùng lúc đó thấy một toán binh lính tản ra phía sau, lập tức hiện ra hơn mấy trăm cung thủ xuất hiện. Tên bộ đầu thấy vậy cười ha hả nói “Ta đã cho người mai phục xung quanh, các người mau đưa tay chịu trói, ta còn có chút lương tâm mà nương tay cho. Còn có ý gì khác đừng trách ta vô tình vậy…!”

Thích Đại Pháp hú dài một tiếng nói “Các ngươi muốn bắt bọn ta tưởng là dễ à.”

Đạt Thanh nghe khẩu khí của hắn không khỏi bật cười nói “Giỏi lắm, giỏi lắm! Ta cũng muốn tận mắt xem bộ đầu huynh thuần phục chúng như thế nào.” Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn một lượt thấy đám cung thủ xếp thành trận hình chữ tam, nhìn qua thấy vô cùng lợi hại không khỏi tặc lưỡi, lắc đầu nói thêm “Đám gia đinh của ta e rằng là lũ ăn hại hết mất thôi!”

Võ Danh nghe nói vậy không khỏi thầm kêu khổ “Các huynh đệ, chuyến này ta thấy lành ít dữ nhiều ngỡ bồ tát cứu thế hóa ra đều là phường quỷ dữ cấu kết với nhau cùng một ruột cả.”

Đinh Lỗ thở dài nói “Chuyến này thì đệ tha hồ mà đùa cợt.”

Lê Hiểu Bình nói khẽ “Chúng ta có thể thương lượng với họ được chăng?’

“Chẳng phải bọn chúng muốn bắt hết người An Nam chúng ta hay sao! Đệ đừng nghĩ đám quan quân đó nói thật bụng, đã rơi vào tay chúng họa có đòn roi tra tấn và ngục tù mà thôi.” Võ Danh lạnh giọng nói .

Lê Hiểu Bình nghe vậy thở dài nói “Đệ nghe họ nói qua cũng hiểu chút ít, người chúng bắt chưa chắc đã nhằm vào bốn chúng ta, không đến mức xui xẻo đó lại rơi vào đầu huynh đệ chúng ta được. Theo họ về biết đâu còn có đường thoát tốt hơn nhiều lúc này. Các huynh nhìn xem!”

Cả bọn đưa mắt nhìn quanh, trước sau, trái phải quan binh đứng kín lối chẳng có đường nào thoát ra. Không khỏi thở dài ngao ngán “Hay là cứ vậy!” Đinh Lỗ buột miệng nói.

Thích Đại Pháp hừ lạnh một tiếng nói “Ta không đi theo chúng đâu, đánh một trận sống chết không phải thú hơn sao.”

Võ Danh nhếch miệng cười khổ “Lúc này ta mới thấy ngươi ra dáng vẻ anh hung. Ừm, chỉ là người có thể đánh giết vài ba mươi người nhưng làm gì nổi với trăm, nghìn người cùng lúc lên một lược được. Đến ngay đám cung thủ kia, chỉ cần vọng động phóng tên ra đủ thấy bốn chúng ta làm bia mất xác rồi. Hừm, xem ra lúc chúng ta động thủ với đám lưu manh chúng đã huy động người ngựa vậy kín quanh đây rồi, thật là nguy vạn bề!”

Thích Đại Pháp nheo mày hừ giọng nói “Ngươi nói ruốt cuộc ta chẳng hiểu là nên đánh hay không!” Hắn vừa nói dứt lời thì nghe Đạt Thanh nói vóng tới “Các ngươi bàn bạc xong hay chưa! Mau theo ta đến bến cảng, bằng không vị bộ đầu huynh đệ của ta động đến quan binh thì không khỏi xảy ra án mạng. Lúc đó đừng bảo ta không nói trước cho các ngươi hay, mà trách cứ ai.”

Lê Hiểu Bình liền hỏi “Chúng ta có thể thương lượng được hay không?”

Đạt Thanh cười trừ nói “Ta vốn đến đây để bắt người sống chứ không phải người chết. Rõ ràng ta thấy ngươi là người An Nam, tướng mạo, khí khái rất giống với người ta cần tìm. Đương nhiên là có thể thương lượng!”

Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai nói “Được rồi! Ta sẽ theo huynh đài đến bến cảng nhưng lập tức phải thả ba người bọn họ ra mới được.”

Đạt Thanh nghe vậy đưa mắt nhìn tên bộ đầu, hắn lắc đầu nói “Đâu lại có cái lý ấy, tất cả các ngươi phải theo ta về mới được!”

Lê Hiểu Bình nheo mày nói “ Vậy hóa ra chẳng có thương lượng nào cả hay sao.”

Tên bộ đầu cười khanh khách nói “Tình thế trước mắt các người thế nào mà còn ra điều kiện với ta, thật nực cười!” Hắn đưa tay ra xung quanh nói thêm lần nữa “Người của ta đã bao vây hết khắp các nơi rồi, cho dù các ngươi hóa thành thần tiên cũng đừng mong mà thoát ra được ha ha ha…!”

Bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chưa biết phải làm sao cho phải thì nghe Đạt Thanh nói “Các ngươi chịu theo ta đến bến cảng thì chẳng thiệt gì cả, vị bộ đầu huynh đệ cũng không làm khó dễ gì các ngươi.”

Tên bộ đầu nghe vậy không khỏi gật đầu tán đồng nói “Đạt công tử đã có ý ấy các ngươi còn không cảm tạ! Ta thấy các ngươi không giống người ta đang truy tìm, đương nhiên không muốn làm khó dễ gì đến, nhưng tự khắc các ngươi phải biết điều…người An Nam vốn…” Hắn còn chưa nói hết câu thì nghe phía xa xa một tên quan binh cưỡi ngựa chạy gấp đến, miệng hô lớn “Cấp báo, cấp báo…!”

Tên bộ đầu không khỏi mừng rỡ, thấy tên lính truyền tin đến gần liền hỏi “ Có chuyện gì rồi?”

Tên lính truyền tin ghìm ngựa lại, miệng thở dốc bẩm “Như đại nhân dự đoán, phía nam xuất hiện một đôi nam nữ đi cùng là một đứa bé, đều là người An Nam.”

Tên bộ đầu nghe ra không khỏi bật cười lớn nói “Vậy thì tốt quá, xem như hôm nay ta sắp lập được đại công rồi…ha ha ha!” Nói rồi quay sang Đạt Thanh nói “Ta phải đi trước đây, chuyện ở đây giao lại cho công tử tùy cơ ứng biến vậy. Xin cáo từ!” Dứt lời hắn phất tay, quân binh lập tức rút hết theo hắn. Trong chốc lát chỉ còn lại đám người của Đạt Tiêu Cục mà thôi.

Đạt Thanh thấy đám quan binh rút đi hết, vẻ mặt tự nhiên đại biến bật cười hớn hở, liền nhìn bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích nói “Hay quá, không biết trong bốn vị ai tên là Lê Hiểu Bình?”

Cả bốn tự nhiên nghe hắn hỏi vậy không khỏi giật thót. Lê Hiểu Bình mấy phần ngạc nhiên khó hiểu thầm nhủ ‘Tại sao hắn lại hỏi đến tên mình, bên trong chắc là có chuyện gì rồi!’ Gã không khỏi tò mò liền hỏi “Không biết huynh đài hỏi đến tên Lê Hiểu Bình để làm gì?”

Đạt Thanh đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình một lượt nữa mới khẽ gật đầu nói “Hẳn huynh đài này là Lê Hiểu Bình rồi!”

Lê Hiểu Bình trầm ngâm một lúc mới gật đầu nói “Đúng là tại hạ, chỉ là…”

Lê Hiểu Bình còn chưa nói hết Đạt Thành đã bật cười vui vẻ nói luôn “Tốt quá, tốt quá! Ta vất vã lắm mới tìm ra huynh đệ. Nào, mau mau theo ta ra bến cảng thôi còn đứng đó làm gì nữa.”

Võ Danh nghe vậy không khỏi khó hiểu liền nói xen vào “Tại sao chúng ta phải đến đó?”

Đạt Thanh tặc lưỡi nói “Có gì đâu phải giải thích. Cứ đến đó tự khắc các người sẽ biết rõ nguyên nhân ra làm sao.” Hắn thấy cả bốn người vẫn đứng lặng yên, vẻ mặt mấy phần nghi ngờ thì nói tiếp “Tất nhiên là không có chuyện gì xấu rồi, các người không phải lo lắng lắm đâu, đi thôi nào!”

Võ Danh quay sang Lê Hiểu Bình hỏi “Chuyện này là thế nào, đệ không biết ai muốn gặp mình sao?” Y nói đến đó chợt ngớ người như vừa hay chuyện gì đó, đứng thẩn ra.

Lê Hiểu Bình thấy vậy hỏi “Võ huynh sao vậy?”

“Không lý nào lại là người đó!” Võ Danh chợt bật cười.

Đinh Lỗ thấy vậy không khỏi khó chịu nói “Đệ còn không thôi kiểu nói chuyện úp úp mờ mờ đó sao. Có chuyện gì còn không nói mau ra!”

Võ Danh tự dưng bật cười lớn, đưa mắt nhìn Đạt Thanh nói “Sao ngươi không nói ra chuyện này sớm! Chẳng phải là muốn dọa chết người hay sao?”

Đạt Thanh nghe vậy không khỏi khoái trá, cất giọng nói “Chỉ là ta không muốn người trong quan phủ để ý đến chuyện này, gây phiền phức đến mà thôi. Chủ nhân ta đã dặn dò kỹ, chỉ cần để lỡ ra mọi chuyện không khỏi mất đầu như chơi. Ta đâu đến mức ngốc như vậy!”

Võ Danh bật cười nói “Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi! Không biết chủ nhân của ngươi có phải là nữ nhi hay không?”

Đạt Thanh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nói “Làm sao ngươi có thể đoán ra được, lý nào ta đã nói ra hay sao…!” Hắn thẫn mặt ra nghĩ, rõ ràng là hắn chưa từng nói ra không khỏi ngạc nhiên lại nói “ Làm sao…à…ờ…chưa hẳn là như vậy!” Hắn vội đính chính nhưng làm sao khỏi để bốn người Lê, Võ, Đinh, Thích biết được.

Đạt Thanh cho người đến khách quán bốn người ở thu xếp hành trang, dắt ngựa đến bến cảng. Còn mình cùng bốn người rảo ngựa thong thả đi trước.