Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 145: Nữ Nhi Nổi Cơn Phẫn Hận

“Chuyện thiên hạ ta không muốn quản, chuyện nam nữ càng khiến ta chướng mắt hỏi ta làm gì. Ta đang tìm tên tiểu tử họ Lê đó không ngờ tiểu nha đầu ngươi tự mang giúp hắn đến, há chẳng phải đỡ mấy phần nhọc công tìm gã hay sao, ha ha ha…!”

Chế Vân không hiểu rõ sự tình bên trong, liền hỏi “Là chuyện gì mà lão phải tìm gã?”

Lão Cao Thần hừ một tiếng nói “Lúc đó ngươi sẽ tự khắc biết được.”

Chế Vân nghe lão nói ngẫm nghĩ một lúc thì à lên “Ra là vậy! Lão tra ra hẳn đã biết chuyện mình với Lê Hiểu Bình từ trước. Không một chưởng đánh chết ta ngay, hóa ra muốn mượn mình đưa hắn đến đây một tay bắt gọn. Bên trong không biết chuyện xấu tốt gì? Mình cứ chuồng ra khỏi đây thôi.” Nghĩ rồi nàng đứng dậy định thần đi ra cửa, hòng phi thân mà trốn chạy thì nghe ‘vèo vèo’ hai tiếng. Bên tai chợt nghe “Cạch cạch” theo sau phát ra, không khỏi giật nảy mình nhìn lại thấy hai cây đũa tre đã ghim sâu vào thân cột sau lưng quá nửa, khiếp vía hú lên một tiếng “Ái chà!”

“Tiểu nha đầu người chỉ cần rời bước khỏi cửa, đừng trách ta tháo hết khớp chân ngươi!” Lão Cao Thần hừ nhạt một tiếng, nốc cạn chén rượu không khỏi có chút nhã hứng bên trong. Từ lúc lão rời khỏi Châu Sa thành tới nay, lần đầu mới thấy lão có chút tiêu ý ăn uống thật không biết bên trong có chuyện gì để lão vui như vậy nữa.

Chế Vân khiếp vía đến không dám nói một câu, lại nghe tiếng rắc rắc bên cạnh nhìn qua thấy cây cột tự khắc đã gãy đôi. Phần dưới không có chỗ bám giữ đổ ụp xuống sàn, đám người trong khách quán không khỏi kêu hoảng. Chế Vân thấy ra không dám bước ra cửa, bước vội tới một cái bàn gần đó ngồi xuống. Nội thương của nàng rõ ràng đã giảm đi hai ba phần, thiết nghĩ có dùng di thuật chạy mau cũng đừng hòng thoát khỏi lão. Nàng nghĩ vậy đưa mắt nhìn lão Cao Thần thở dài một tiếng nói “Lão định làm gì ta?”

Lão Cao Thần cười nhạt nói “Chỉ cần người ngoan ngoãn theo ta lên phương bắc làm rõ vài chuyện, sau đó tự khắc ta sẽ tha chết cho ngươi. Bằng không nghe lời, thì hãy xem xương ngươi có rắn chắc hơn hai cây đũa của ta hay không! Liệu mà suy nghĩ cho kỹ.”

Chế Vân nghe vậy không khỏi le lưỡi sợ hãi. Nàng lại nghĩ lên phương bắc chẳng phải là rất hợp ý ta quá hay sao, có thiệt gì chăng?” Trong lòng chợt cảm thấy an tâm đi mấy phần, chỉ là không biết làm cách nào để báo cho Lê Hiểu Bình hay mà thôi. Nàng nghĩ vậy, tự nhiên lại mấy phần hối hận khi đến vội đây mà chưa kịp gặp gã .

Lại nói, Cao Bát đứng lâu sợ Chế Vân lấy lời nhảm nhí bất lợi mà nói ra hết thì không hay chút nào vội vàng chạy ra ngoài tìm Trúc My Nữ. Đưa mắt nhìn quanh thấy bên trái đường một đoạn không xa, tiếng người ồn ào, khác lạ, liền chạy tới xem sao. Thấy phía trước đám nam nhân vây kín một thiếu nữ, nhìn kỹ không khỏi ngạc nhiên gọi “Trúc My Nữ cô nương!” Quả nhiên lời người trong khách quán không dối chút nào, y không khỏi vui mừng nhét miếng ngọc bội vào người, ra chân chạy tới.

Trúc My Nữ vốn đứng bên ngoài đợi Chế Vân nào ngờ đám người ở bến cảng đuổi tới, trên đường nhiều người khác nghe đến danh tiếng của nàng cũng hòa vào đám đông đến hơn mấy trăm người. Chợt thấy nàng đứng trước khách quán thì ùa tới chỉ để tận mắt được chiêm ngưỡng dung nhan nàng một lần.

Trúc My Nữ không khỏi phát hoảng bỏ chạy quanh, nhưng thủy chung không rời xa khách quán trước mắt. Đám nam nhân mỗi lúc một đông, người qua đương, người trong nhà, trẻ con thấy lạ cũng ùa nhau chỉ để tận mắt nhìn thấy nàng cho bằng được. Đương nhiên Cao Bát gọi với theo làm sao nàng nghe ra, thật mới biết trên đời có lúc lắm phiền phức chẳng ra sao.

Cao Bát chạy theo sau không khỏi bực mình miệng quát tháo ầm ỷ, y chen mãi mới lên phía trước. Có mấy kẻ phát cuồng, không khỏi gây chuyện đánh nhau loạn lên. Cả bọn tự nhiên thấy Cao Bát xông lên trước làm sao không khỏi chướng mắt, cùng hò nhau lao tới, kẻ túm áo, kẻ túm tóc, đấm đá túi bụi.

Cao Bát tự dưng thấy mình bị đánh đấm không khỏi bực mình, chân đá, tay ra chụp. Mấy gã nhất thời đó đâu phải là đối thủ của y, xúi quẩy thì gãy chân, gãy tay nhẹ hơn thì té lăn chổng vó trên đường. Đám đông thấy y hung dữ lại có sức khỏe, tự nhiên là khiếp nhược. Chốc lát vài gã kích động chẳng thiết sống chết hò hét nhau lao tới tiếp, Cao Bát không khỏi cười khổ quát “Lũ khốn các ngươi không sợ ta đánh chết hay sao!” Y vừa nói dứt thì nghe ‘binh’ một tiếng, đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm. Hóa ra một gã thiếu niên thấy Cao Báo tướng mạo phi phàm không khỏi ghen tỵ, thấy mấy gã đã hò nhau chụp tới giữ chặt lấy y cũng phát cuồn lên lao đến. Chỉ là không biết gã lấy đâu ra một đòn gánh nhằm đầu y nện xuống như búa bổ, miệng quát lớn “Chết đi!”

Cao Bát chợt bị đánh người không khỏi đờ đẫn, mắt hoa, đầu buốt, tức khí hú lên một tiếng dài. Bốn năm tên giữ chặt người y không kinh mà khiếp đều bị đẩy văng ngược ra sau mấy trượng. Trên đầu y một dòng máu chảy xuống ròng ròng, tăng thêm mấy phần phẫn nộ vung tay như chớp chụp lấy gã đánh lén ném luôn ra xa mắng “Tên thối tha ngươi dám đánh lén ta hay sao!” Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, cả một bức tường đổ ụp xuống, không biết gã đánh lén thân xác lúc đó ra sao chỉ thấy đám đông chợt bỏ chạy tán loạn.

Cao Bát đứng thần người nhìn đám nam nhân bỏ chạy hết, thì chợt giật mình nhìn ra trước đã thấy Trúc My Nữ chạy cách xa rồi, phía sau vẫn không ít người còn đuổi theo. Y hú dài một tiếng rượt theo gọi “Trúc My Nữ cô nương, Trúc cô nương…!”

Trúc Mỹ Nữ chạy phía trước không khỏi thất đảm khi thấy đám đông cứ chạy riết theo sau không buông tha. Mệt mỏi khôn tả chỉ còn biết dừng lại phó mặt cho họ muốn làm gì thì làm, chợt nghe tiếng đánh nhau phía sau. Thân xác kiệt lực không biết tự nhiên lại có mấy phần ý thức, lại ra cước bỏ chạy. Nàng chạy được một đoạn nữa thì té quỵ xuống đường, hơi thở tắc nghẹn, đưa mắt nhìn ra sau thấy đám đông cũng rệu rã rượt tới lại cố sức bò đứng dậy, chợt thấy trước mắt loang loáng ánh thép không khỏi giật thót người. Nàng ngước mắt nhìn kỹ thấy trước mặt là người thiếu nữ trước đó cùng Cao Bát đi vào khách quán, mặt hầm hầm sát khí, kiếm chỉa sát yết hầu nàng, không khỏi sợ hãi, chỉ là mệt quá không sao kêu lên được tiếng nào thôi!

Người đó còn ai khác ngoài Mai Như.

Trước đó nàng vừa ra khỏi khách quán không thấy y đâu, phía trước lại có một đám đông liền tò mò chạy theo. Được một lúc thấy Cao bát phía trước gọi lớn mấy tiếng “Trúc My Nữ cô nương…” Không khỏi ghen tuông, hậm hực, đuổi theo sau thấy rõ hêt hành tung của y lại càng đâm giận. Nàng thuận tay bắt một người tra hỏi mới biết rõ thân phận Trúc My Nữ tường tận. Nghe kể nàng càng giận dữ thêm mấy phần, kiếm tuốt khỏi võ lầm lầm rược theo. Đám đông thấy nàng là nữ nhi, tay lại mang vũ khí, sắc mặt nặng nề sát khí không khỏi khiếp nhược tránh cả. Nàng thân có võ công đương nhiên chạy một lúc đã đuổi kịp Trúc Mỹ Nữ.

Mai Như lưỡi kiếm đấm tới Trúc My Nữ cách gang tay thì quát hỏi “Tiện nữ, hòng mê hoặc nam nhân, tội thật đáng chết lắm! Ngươi còn gì để nói?”

Trúc My Nữ nghe hỏi vậy không khỏi thất đảm lùi lại sau mấy bước vẫn không sao thoát được lưỡi kiếm trước mắt, mặt đỏ ửng vì mệt, lúc này thêm mấy phần sợ mà tím tái thất sắc. Đám đông chạy đến thấy cảnh ấy không khỏi sợ hãi thay cho nàng quát lớn “Cô nương kia tính giết người hay sao? Mau báo quan đi!”

Một nam nhân khác lại nói “Buông kiếm xuống, không được làm hại Trúc cô nương!” Đám đông la hét ầm ỷ hùa theo.

Mai Như nhìn đám nam nhân một lượt không khỏi động tâm khinh miệt, mặt nghiêm, gằn giọng nói “ Ta giết ả tiện nữ này thì liên quan gì đến các ngươi!”

“Sao Lại không!” Đám đông lại nói.

“Ta Thay nữ nhân trên thiên hạ mà diệt trừ thứ cặn bã này đi cho xong, các ngươi là cái thá gì mà ngáng đường ta.” Đương nhiên bên trong vì phẫn hận ghen tuông Trúc My Nữ mà nói bừa như vậy. Trước nhan sắc tuyệt mỹ của nàng mà bộc phát thêm ác tâm cuồng sát một kiếm đâm tới. ‘Lưỡi kiếm trong gang tất chớp mắt có thể tước mất mạng một nữ nhân tuyệt mỹ’. Trúc Mỹ Nữ chỉ biết nhắm mắt chờ chết chợt nghe bên tai đánh ‘ken’ một tiếng chát chúa. Mở mắt ra thấy thanh kiếm rơi xuống đất, Mai Như ôm cánh tay đẫm máu mặt nhăn nhó đau đớn.Vừa lúc đó thấy thân ảnh Cao Bát phi đến quát “Sao muội lại làm như vậy!”

Vừa rồi y thấy Trúc My Nữ mấy phần nguy kịch, không khỏi thất kinh vận kình ném luôn một nén bạc đánh gạt lưỡi kiếm của Mai Như văng xuống đất, đương nhiên nội lực phát ra không nhỏ. Bàn tay Mai Như làm sao chịu được chấn động bật cả máu, y nhìn thấy vậy không khỏi xót xa.

Y lắc đầu thở dài nhìn Trúc My Nữ hỏi “Cô nương không sao cả chứ?”

Trúc My Nữ chợt thấy y không khỏi vui mừng, nghe hỏi liền lắc đầu nói “Cảm tạ công tử đã ra tay cứu mạng.”

Mai Như nghe hai người đối đáp thêm hậm hực, mặt cuồn hận, mắt lồng lộn sát khí nói “Hóa ra những lời người trong khách quán nói đều là thật cả! Bát ca ca thật sự đã cùng ả trao tin vật hay sao?”

Cao Bát nghe hỏi không biết nói sao cho phải, thở dài một tiếng gật đầu, Mai Như thấy vậy hai khóe mắt chợt ứa lệ. Đám nam nhân vẫn còn bu quanh đó bỗng hụt hẫng nói “Thế nghĩa là làm sao? Nàng ta đã có ý trung nhân rồi, thật là quá đáng…!”

Mai Như cúi xuống nhặt thanh kiếm lên chỉa về phía Trúc My Nữ nói “Bát ca, hãy chọn đi! muội hay ả ta?”

Cao Bát bước lên ngăn phía trước lưỡi kiếm mấy phần lo lắng nói “ Muội nói gì vậy, chuyện này đâu thể nói ở đây được!”

Mai Như không kiềm được khóc nấc lên “Muội không tốt với Bát ca hay sao! Muội thua kém gì ả? Muội thật tâm, thật lòng với Bát ca ca lý nào chỉ vì ả mà đối xử với muội như vậy.”

Cao Bát nghe nàng nói không khỏi đau đớn xé gan xé ruột nói “Ta…ta phải làm sao muội mới vừa lòng…?”

Mai Như lại hướng lưỡi kiếm về phía Trúc My Nữ gằn giọng “Hãy giết chết ả uội!”

Cao Bát không khỏi tái mặt lắc đầu nói “Nhất quyết không được, muội không thể làm hại Trúc cô nương được.”

Mai Như nhìn chằm chằm vào mắt Cao Bát hiện lên mấy phần chán chường tuyệt vọng, lạnh giọng nói “Được rồi! Muội sẽ tự vẫn cho Bát ca ca vui lòng…” Nói rồi vung kiếm lên nhắm yết hầu mình đâm xuống, Cao Bát lòng đau đớn vung tay chụp lấy lưỡi kiếm, giữ chặt.