Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 159: Tập Kích

Võ Danh nghe vậy rầm rì nói “Hóa ra đám người này có người chống lưng mới dám manh động như vậy. Chỉ là chưa biết ai mà thôi!”

Đinh Lỗ gật đầu nói “Cứ xem xem, lúc đó tất sẽ biết.”

Võ Danh lại nói “Không biết có liên quan đến triều đình Đại Việt hay chăng, nếu vậy… ‘chát’ ” Y rú lên một tiếng nhìn ra sau lưng thì thấy tên tiểu trại chủ mặt hầm hầm, roi ngựa cầm tay, hóa ra chính hắn vừa vụt lên đầu y một cái rõ đau. Không khỏi giận dữ y định thần vung tay chụp lấy yết hầu hắn, nào ngờ Đĩnh Lỗ thấy chuyện sắp bị bại lộ liền xô y một cái nói lớn “Đứng dậy mau, đứng dậy mau!”.

Cùng lúc tên trấn chủ Nhất Vương thấy trong hàng xảy ra chuyện thì bước đến hỏi “Xảy ra chuyện gì?’

Tên tiểu trại chủ trỏ Võ Danh nói “Bọn chúng vô phép tự ý nói chuyện riêng thưa trấn chủ.”

Tên trấn chủ nghe vậy không khỏi hừ lạnh “Các ngươi còn không rõ phép tắc hay sao! Lần sau cứ theo hình phạt mà trừng trị.”

Cả hai nghe vậy không khỏi bất mãn, chỉ là cố nhẫn nhịn cho qua chuyện.

Đúng như lời tên trấn chủ nói, pháo sáng sau đó không lâu phía đông Chiêm cảng phát ra. Cả bọn lập tức xuất phát thẳng hướng phía tây Lâm Ấp Phố di chuyển.

Thích Đại Pháp rề rà đi phía sau cùng, tên tiểu trại chủ thấy ngứa mắt mắng “Tên đần! Không mau lên được à.”

“Hắn nghe quát vội chạy lên trước một đoạn lại rề ra đi tiếp, thấy tên tiểu trại chủ phi ngựa lên trước đốc thúc lại rề rà rớt phía sau.

Thích Đại Pháp vốn trước đó bị lão Lâm hành ột trận nhừ tử. Bao nhiêu thức ăn trong bụng đều bị nôn thốc nôn tháo hết ra ngoài, không khỏi uể oải, mệt đờ đẩn cả người. Hắn bụng đói quá không buồn nhất chân đi nữa, Lê Hiểu Bình đi trước giục “Ngươi còn không mau mau lên.”

Thích Đại Pháp thở dài nói “Chúng ta tìm một chỗ nào nghĩ ngơi, đến đó làm gì.”

Lê Hiểu Bình hừ một tiếng nói “Chúng ta xem ai gây ra chuyện này, ngươi đừng cằn nhằn để chúng phát giác ra chẳng phải lộ hết hay sao.”

Thích Đại Pháp tặc lưỡi nói “Sư phụ bất tất phải dính đến chuyện này làm chi mà rước thêm họa.”

Chợt Võ Danh phía trước dừng lại nói “Cái tên trọc ngươi toàn nói chuyện lười nhác, còn không đi au.”

Thích Đại Pháp hắn giọng nói “Ngươi quát tháo ta cái gì? Ta thích thì đi, không thích thì không đi người quản…”

Lê Hiểu Bình nghe ra nói xen vào “ Ngươi định ở lại trong rừng này à? ở bến cảng chẳng phải tốt hơn hay sao!”

Thích Đại Pháp nghe ra gật đầu nói “Sư phụ nói phải lắm, ở đây thì có gì để ăn đâu, thôi thì cứ đến cảng kiếm gì đó mà ăn vậy.”

Cả bọn nghe hắn nói không khỏi chau mày, thở dài. Chẳng biết từ khi nào cái tên trọc này lại mê chuyện ăn uống đến vậy, đầu óc hồ đồ lại thêm mấy phần tham ăn khó hiểu.

Cả bọn đi được nữa canh giờ thì vào Lâm Ấp Phố, tên tiểu trại chủ hét lớn thúc giục “Tiến lên, tiến lên…giết hết cho ta!”

Cả bọn nghe hắn thúc thì òa lên xông tới trước. Lúc này bọn Lê Hiểu Bình mới thấy rõ đám người “Nhất Địa Nghe Chỉ” này rõ là một đám ô hợp vô lại, nghe đánh tới thì xông bừa tiến lên, chẳng có phép tắc rõ ràng nào.

Cả bọn mấy chốc đã động thủ với một nhóm quan binh Lâm Ấp Phố chấn thủ phía tây. Ở đây chỉ còn lại mấy toán quân nhỏ, chốc lát đã bị người của phiệt trấn Nhất Vương diệt sạch.

Các toán người áo đen lũ lượt đánh phá các trại, ập vào nhà dân cướp phá. Trong đêm tối, chẳng mấy chốc mà tiếng người kêu thét thảm, lửa thiêu cháy cả một khu rộng lớn. Nơi phố xa ban ngày vốn thanh tĩnh, tấp nập thương buôn qua lại lúc này xem chứng thật tang thương. Người chết đầy đường, vừa quan bình vừa thường dân không xót người nào.

Võ Danh thấy cảnh tan hoang không khỏi đau lòng hừ một tiếng nói “Rõ là một lủ tặc khấu rồi.”

Chợt thấy tên tiểu trại chủ Nhất Địa Nghe Chỉ cưỡi ngựa phi qua trước, tay cặp một thôn nữ miệng cười ha hả không khỏi bực mình mắng “Tên khốn kiếp không giết không xong.” Nói rồi định sải bước đuổi theo thì Đinh Lỗ kéo y lại nói “Chúng ta dò la xem ai đứng sau bọn chúng mới phải. Đám người phiết trấn nhỏ này không có gan làm chuyện này đâu, đệ chớ manh động.”

Nói rồi sải bước chạy lên trước, Lê Hiểu Bình, Thích Đại Pháp bám phía sau. Hai người đánh nhau một lúc thấy chuyện chẳng hay ho gì thì đến một ngã rẽ nấp đi nói “Đám người này rõ ràng là thổ phỉ chúng sát hại cả dân thường, thật quá lắm.”

Thích Đại Pháp thở dài nói “Sư phụ, đệ từ đói lắm rồi không thể đi được nữa. Đệ tử đi tìm cái gì ăn trước mới được!”

Lê Hiểu Bình nhìn vẻ mặt xanh xao của hắn, lại nghe bụng kêu lên suốt không khỏi buồn cười gật đầu nói “Vậy cũng được!” Gã vừa nói thì thấy một toán người áo đen vây riết đám dân phu chạy trốn, thuận tay chém giết tàn nhẫn, nhìn qua không khỏi thấy bất nhẫn tức giận. Đám áo đen bắt lùa đám thôn nữ còn lại ra giữ đường miệng cười không ngớt, đâm giận phi thân ra ngoài quát lớn “Lủ vô lại khốn kiếp các ngươi còn không buông họ ra!”

Đám người áo đen chợt thấy có người quát lớn không khỏi thấy làm lạ hỏi “Ngươi là ai?”

“Các người hành sự tàn nhẫn, giết cả dân thường làm sao gọi là anh hùng hảo hán” Nói rồi thủ pháp chụp tới tên đừng phía trước cả bọn.

Đám áo đen thấy Lê Hiểu Bình cùng mặc áo đen, không nghĩ là kẻ có võ lực phi phàm làm sao để tâm đến. Nào ngờ thủ pháp của gã chụp tới lập tức người như nhũn ra không còn chút sức lực nào, cả thân hình bị gã hất tung ra sau mấy trượng. Cả Bọn thấy người trước mặt lợi hai như vậy không khỏi quát “Ngươi cùng bọn với chúng ta sao lại đánh người…”

“Ta mà cùng bọn với loại ác bá các ngươi hay sao.” Nói rồi hai tay chụp luôn hai tên đẩy ngược ra sau dễ như không. Cả bọn thấy gã tung hai chiu đã đánh gục ba tên không khỏi thất đảm, cùng lúc mười mấy tên hô lớn vung đao xông tới.

Cả bọn võ công kém cỏi, qua mấy chiu đã bị gã đánh ột trận tơi bời không dám lưu lại nữa cùng bỏ chạy tán loạn. Lúc này Thích Đại Pháp mới bò ra vẻ mặt thất sắc, rõ ràng là hắn đói đến rung chân rung tay rồi.

“Hề hề, rõ là bọn vô lại.” Đám thôn nữ thấy đánh nhau đều đã bỏ chạy hết cả, Thích Đại Pháp định quay sang hỏi xin thức ăn nào ngờ không thấy bóng người nào thì thở dài ngao ngán. Lê Hiểu Bình kéo hắn đi lên phía trước tìm một nhà thường dân nào đó tìm thức ăn cho hắn.

Đám quan quân chống giữ ngoài bến cảng, nghe tin phía tây Lâm Ấp Phố có thổ phỉ đánh tới đều sợ hại bỏ chạy hết, chỉ còn lại đám người võ lâm Nam Quốc chống lại. Quả nhiên xảy ra một trận ác đấu không nhỏ. Phía tây Lâm Ấp Phố đều bị người phiệt trấn Nhất Vương chiếm hết cả.

Phía Tây một toán nhân mã hung hăng phóng nước đại trên đường, dân chúng chạy nạn tán loạn trên đương không may đều bị chúng vung đao chém chết vô số kể, số còn lại không bị ngựa dày xéo tan thay cũng bị ngựa hất gãy chân, gãy xương mà chết, xem cảnh không khỏi đau lòng.

Người cưỡi ngựa đi đầu chính là trấn chủ phiệt trấn Nhất Vương, hắn ghìm ngựa nhìn quanh cười hả hê nói “Lần này xem chừng bọn quan lại Lâm Ấp Phố đã tập trung hết ở đại doanh rồi, chúng ta tha hồ mà hành sự.”

Một người cưỡi ngựa từ xa chạy lại vẻ mặt máy phần khẩn cấp nói “Thưa trấn chủ, thuộc hạ nghe nói quân triều đình đang tới, không rút mau sợ không kịp!”

“Ngươi chớ phải lo! Chúng còn khối việc phải lo đến đám thuyền cháy ngoài bến cảng, các ngươi cứ lấy hết của cải mà mang theo về bắc.”

Lại thấy đằng trước mấy toán người áo đen lùa đến mấy trăm thôn nữ, tên trấn chủ thấy vậy cười lớn nói “Hay lắm, hay lắm!”

Một tên hớn hở chạy lại chấp tay nói “Thưa trấn chủ, đây là đám thôn nữ bọn thuộc hạ bắt mang đến, không biết trấn chủ xử lý chúng như thế nào?”

“Ngươi cứ đưa chúng hết về bắc cho ta, ha ha ha…tốt lắm, tốt lắm.” Nói rồi thúc chân vào hông ngựa nói lớn “Lần này xem như thu được khá chiến lợi phẩm, các ngươi chớ tranh dành, ai cũng đều có phần cả!” Hắn liền xua tay cho đám nhân mã tản ra lùng sục các nhà dân, hậu viên, tư gia không chừa một nơi nào. Của cải, vàng bạc đều chất hết lên ngựa, nữ nhân thì lùa lại thành nhóm lớn đưa lên phương bắc.

Tên trấn chủ đừng một mình trên trụ cắm cờ giữ khu phố lớn, vẻ mặt mấy phần đắc ý nhìn cảnh tương tàn phá trước mắt thì chợt nghe có tiếng người nói phía sau lưng “Người đắc ý quá nhỉ!”

Hắn giật mình quay lai nhìn thấy ba người cưỡi ngựa đều bịt mặt trông chẳng khác mấy những tên thuộc hạ của hắn. Chỉ là vừa nghe tiếng người này nói hắn không khỏi nheo mày khó chịu nói.

“Sao các người lại ở đây?’’

Người áo đen kia lại nói tiếp “Ta thấy không an tâm mới tới đây, quả nhiên là không ngoài dự đoán. Các ngươi hành động thật lộ liễu.”

Trần chủ Nhất Vương cười nhếch nói “Đó là chuyện riêng của phiệt trấn chúng ta, còn chuyện của các vị ta đã nhất nhất làm theo y lời dặn không sai. Ta vừa được nghe thám báo lại không ít thuyền bè của bọn người võ lâm bị tiêu hủy. Chẳng phải là đúng ý ngại rồi hay sao!”

Người áo đen hừ lạnh một tiếng nói “Chúng ta tới đây vì đại sự, không phải để cướp bóc giết người.”

Tên trấn chủ phiệt trấn Nhất Vương cười dài nói “Chẳng qua bọn ta muốn trả thù đám người Chiêm Thành ở Lâm Ấp Phố, luôn tiện lấy ít của cải trang trải quân tình. Quá được việc rồi còn gì, há chẳng phải rất tốt cho đại sự nước Đại Việt chúng ta sao.”

“Hừm, ta quan tâm đến chuyện đó à!”

Một người đeo mặt nạ đen khác nói “Ngươi chỉ làm chuyện vụng vặt không đâu.”

Người trấn chủ phiệt trấn Nhất Vương hừ lạnh một tiếng nói “ Chuyện ở đây do ta tùy cơ hành sự không phải việc riềng của các ngài.”

“Bọn ta đã bỏ ra không ít ngân lượng cho ngươi, hóa ra ngươi chỉ lo cướp bóc thật quá lắm rồi.” Nói rồi hắng giọng nói tiếp “Ta nói cho ngươi biết, đắc tội đến bọn người võ lâm giang hồ đó chẳng mang lại điều gì tốt lành cả đâu, ngươi nhớ cho kỹ.”

Trấn chủ phiệt trấn Nhất Vương cười trừ nói “Ta chẳng bận tâm.”