Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 171: Phiền Phức

Lê Hiểu Bình đánh thức Trúc My Nữ dậy. Nàng thân là nữ nhi suốt ngày làm việc cực nhọc, lại say sóng, người mệt mỏi rã rời, mắt nhắm mắt mở thấy có người lay gọi chỉ ú ớ không nói. Một lúc ngửi thấy mùi rượu, thịt mới choàng tỉnh dậy hỏi “Lệ đệ đó phải không?”

Lê Hiểu Bình thấy nàng ngồi choàng dậy thì bật cười nói “Đệ mang ít thức ăn đến cho tỷ đây.” Nói rồi mở bọc thức ăn bày ra. Trúc My Nữ bụng đói cồn cào đương nhiên là không kiềm được nuốt nước miếng ừng ực, liền tay bóc ăn ngon lành. Ăn được mấy miếng mới tỉnh táo ra hẳn cười hỏi “Đệ làm sao có thể lấy được thức ăn vậy? Rõ ràng khoang thuyền đã bị khóa, nhà bếp lại rất xa.”

Lê Hiểu Bình gật gật đầu nói “ Đệ lấy trộm ở khoang trên đó, tỷ ăn từ từ kẻo lại nghẹn mất.” Nói rồi mở chum rượu, mùi rượu phả ra thơm phức. Trúc My Nữ liền cầm lấy uống một ngụm sảng khoái, mà nàng chẳng màng gì đến say sóng làm phiền nữa.

“Cảm ơn đệ!” Nàng đưa mắt nhìn quanh phòng, vẻ mặt vui vẻ chợt biến thành buồn rầu thở dài một tiếng nói “Họ cả ngày hôm nay làm việc cực nhọc lại không ăn uống gì chắc là mệt lắm. Đệ mau gọi họ dậy ăn cùng vậy.”

Lê Hiểu Bình nghe ra mừng rỡ làm theo lời nàng, đánh thức đám quân binh Chiêm Thành tỉnh dậy. Đám binh lính đang say ngủ, có người gọi còn ú ớ chưa hiểu ra chuyện gì, chợt ngửi thấy mùi thức ăn tự nhiên là tỉnh táo ra.

Cả bọn chia thức ăn trong bọc và rượu trong chum ra uống, mấy chốc đã hết sạch. Lê Hiểu Bình cười nói “Mọi người cứ ở yên đây, ta sẽ lẻn xuống bếp xem còn cái gì để ăn hay không!”

Một tên lính thấy Lê Hiểu Bình tuổi còn trẻ, mà hăng hái thì ngăn lại nói “Tiểu đệ chớ làm càng, chúng ta ăn một chút đã thấy mãn nguyện rồi. Tiểu đệ lên đó lỡ ra chúng phát hiện được thì nguy đến tính mạng mất.”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Mọi người chớ lo, hôm nay không biết làm sao chúng đều ăn uống say bí tỷ cả rồi. Ta lên đó lấy thêm mấy bình rượu nữa cũng chẳng sao, luôn tiện tìm xem đại ca lúc này trên đó như thế nào rồi.”

Cả bọn nghe gã nói có Cao Bát ở trên thì lấy làm yên tâm ra hẳn. Đám lính quay quanh lấy gã mừng rỡ nói “Vậy thì yên tâm rồi!”

Thấy Lê Hiểu Bình sắp đi ra ngoài thì một người nói “ Tiểu đệ cẩn thận, người trên đó rất hung dữ.”

Lê Hiểu Bình gật đầu đi ra ngoài. Đám người phiệt trấn Bạch Long đó vẫn ngủ say như chết, rõ ràng đến sáng chắc cũng chưa tỉnh dậy được. Phòng bếp nằm ở cuối khoang giữa, gã chạy men theo hành lang qua mấy căn phòng ngủ mới tới đó, thấy phía trước cửa đám người Bạch Long vẫn nằm lăn lóc trên sàn thì lẻn mở cửa đi vào phòng bếp.

Rõ ràng hôm nay đám người Bạch Long này có chuyện vui gì đó mới tổ chức bữa rượu tiệc tùng này, bên trong bếp còn thừa rất nhiều thức ăn ngon lành. Lê Hiểu Bình mở hết xoong nồi trút tất cả đồ ăn vào một túi vải, quay ra tiện tay mang theo mấy chum rượu lớn. Gã quay lại khoang thuyền đã thấy năm, sáu người đứng đợi lo lắng ở cửa. Thấy gã thì ồ lên chạy tới giúp gã mang thức ăn, rượu xuống khoang thuyền.

“Không có chuyện gì xảy ra cả chứ?”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Không có gì cả!” Nói rồi đưa cho cả bọn mấy chum rượu, bọc thức ăn dặn “Mọi người nên giấu đi, ta còn phải lên khoang trên cùng xem sao đã” Nói rồi gã quay lại đường cũ đi mau, di thuật chạy trên sàn thuyền rất tinh diệu không có chút động tĩnh gì bộc phát ra cả.

Lê Hiểu Bình lẻn bò lên khoang trên, đưa mắt nhìn quanh trên boom thuyền, gió biển thổi đến lạnh ngắt, sóng vỗ vào mạn thuyền vang lên những tiếng ào ào, bọt sóng ướt nhẹp tung tóe khắp trên gương mặt gã tê buốt.

Gã đưa mắt nhìn ra xa thấy ở mũi thuyền mấy tên thuộc hạ phiệt trấn Bạch Long đứng ở đó mắt hướng nhìn phía trước. Trong lầu thuyền ánh đèn vẫn phản phất ánh sáng nhợt nhạt khó tả. Chợt nghe thấy tiếng nói oan oan vang đến tai rất quen làm gã không khỏi toát mồ hôi lạnh.

“Rõ ràng lúc sáng ta thấy tên tiểu tử họ Lê trên thuyền này, các ngươi còn có ý không cho ta kiểm tra qua hay sao!”

“Lão tiền bối nói vậy thì không hay rồi, đây là thuyền của công chúa điện hạ không phải ai cũng có thể tùy tiện đến kiểm tra được.”

Lê Hiểu Bình hú vía thụp đầu xuống trốn đi, vừa lúc hai lão già cùng La Chấn đi ra khỏi góc khuất, xem ra trên mặt mấy người tỏ vẻ rất căng thẳng.

Lão Lâm liền giọng nói tiếp “Ta rõ ràng nhìn thấy hắn lúc sáng nay!”

Hóa ra lúc sáng Lê Hiểu Bình cùng Cao Bát đi ra khỏi lầu thuyền, vô tình ngước mắt lên nhìn thấy ba người. Ba lão già nhãn lực hơn người đương nhiên là nhìn ra được, chỉ là lúc sáng không tiện đến hỏi. Đợi đến đêm mới lẻn nhảy qua thuyền của phiệt trấn Bạch Long dò la, nào ngờ vừa nhảy qua sàn thuyền đã bị phát giác ra mà làm ầm lên.

La Chấn nghe hai lão nói càn rỡ mãi chuyện đó thì cười khẽ nói “Hai lão tiền bối đang đêm lẻn qua thuyền của vãn bối, không biết có ý gì? Sao cứ phải lấy lý do này nọ mà biện hộ.”

Lão Lâm nghe vậy không biết cải làm sao, càng nói càng thấy đuối lý. La Chấn cứ theo lời ấy mà nói đâm vào, lão thấy mất mặt đâm giận mắng “Tên tiểu tử thối ngươi nói vậy là có ý gì! Muốn động thủ đánh nhau với ta à.”

Hai lão đại sư Lâm, Lai cùng lúc đưa quyền thủ thế. Lão Lâm thấy vậy xắn tay áo lên nói “Không đánh nhau làm sao biết ai đúng ai sai.”

La Chấn đưa tay ngăn lại nói “Hai lão tiền bối hiểu nhầm ý vãn bối rồi, vãn bối nào dám mạo phạm đến hai vị tiền bối chứ. Hai tiền bối khăn khăn cho rằng gã họ Lê nào đó trên thuyền thì thật buồn cười, rõ ràng trên thuyền đều là người Chiêm Thành không có ai là người An Nam cả.”

“Rõ ràng là bọn ta nhìn thấy hắn mà.” Lão Lâm xua tay nói.

“Như vậy lại càng khó để nói, không biết tiền bối làm sao có thể nhìn thấy.” La Chấn nói.

“Ta rình…ì…ta cứ nhìn thấy gã ở đây đấy.”

La Chân cười khục khục nói “Rõ là tiền bối có ý gì khác, còn người họ Lê đó chỉ là bịa ra thôi mà.”

Lão Lâm đâm giận nhưng thấy luôn miệng mắng hắn cũng không phải lại nói

“Ta nói dối ngươi làm gì! Tên khốn đó làm hai ta bị Hồng muội mắng ột trận. Bọn ta còn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện để gã trốn mất làm sao được. Đúng là gã ở trên thuyền này!”

“Nói đi nói lại hai tiền bối nhất quyết vẫn cho là như vậy, thật thì làm cho vãn bối khó xử quá. Chuyện này mà đồn ra thiên hạ chẳng phải làm trò cười ọi người hay sao.”

“Có chuyện gì mà đáng cười!” Lão Lâm quát.

La Chấn khẽ nói “Hai tiền bối lấy cớ tìm người, đột nhập thuyền của vãn bối tự nhiên là mất thể diện không ít, người của bạch Long vãn bối lại bị công chúa trách cứ không bảo vệ nghiêm mật, tội đó không nhẹ.”

Lão Lâm gãi đầu gãi tai nói “Chuyện này, chuyện này…nói tới nói lui cuối cùng thì bọn ta vẫn sai, thật là khốn kiếp mà!” Lão quay sang lão Lều nói “Lão huynh nói có phải không? Lý nào chúng ta mắt mờ nhìn gà hóa cuốc mà nói bừa với chúng.”

Lão Lều gật gật đầu nói “Đúng đó! Hai ta chỉ muốn xem qua một lượt bọn người trên thuyền này, sẽ rõ ngay thôi, lý nào lại làm phiền đến công chúa gì đó của các ngươi.”

La Chấn thở dài một tiếng nói “Nói qua nói lại cuối cùng hai tiền bối vẫn quyết muốn xét qua thuyền của vãn bối.”

Lão Lâm lạnh giọng nói “Bọn ta quyết hồi nào! Rõ là không ra làm sao. Các người nói chúng là đám lau dọn sàn thuyền mỗi sáng làm việc trên boom thuyền này, vậy hai ta đợi ở đây đến sáng chúng thò đầu ra ta có thể nhìn qua cũng được.”

La Chấn gật đầu nói “Đúng là như vậy! Hai tiền bối có nhã ý ở đây đến sáng, bọn vãn bối cũng không làm khó nữa.” Nói rồi phất tay bỏ đi. Hai tên đại sư, Thích Đạt Lai, Thích Đạt Lâm thì vẫn đứng yên mắt nhìn chằm chằm trong chừng hai lão.

Hai lão tự nhiên thấy hai tên đứng lặng, mắt không rời mình đâm khó chịu nói “Các ngươi nhìn bọn ta làm gì?”

Thích Đạt Lâm lần trước đã một lần cải cọ với hai lão, tự nhiên trong lòng còn tấm tức. Nghe hỏi chỉ muốn xả ra mắng một tràng cho thỏa, chỉ là việc của trấn chủ đã giao, sợ hỏng chuyện mới kìm giọng không nói gì. Thích Đạt Lai thì trước giờ ít nói, tính khí lạnh lùng, bốn ánh mắt nhìn gườm gườm. Lão Lâm nhếch miệng nói tiếp “Trên đời ta ghét nhất là loại đầu trọc, chỉ nhìn thấy cái đầu trọc thôi đã muốn đánh cho vỡ óc ra rồi.”

Thích Đạt Lâm tính khí thô lỗ, nghe lão chửi vậy làm sao nhịn nổi mắng luôn “Lão già thối tha, nói gì bọn ta đó!”

“Ta mắng cái đầu trọc thối nhà ngươi đó.” Lão Lâm trỏ cái đầu của hắn cười kha khả.

Thích Đạt Lâm giận dữ vung cước đá ra. Lão Lâm thấy hắn mắc mưu động thủ trước thì cười hề hề đưa tay gạt cước, cùng lúc vung tay trái lên chớp nhoáng gõ xuống đầu Thích Đạt Lâm một cái. Chỉ nghe ‘binh’ một tiếng, tưởng đầu của Thích Đạt Lâm không chảy máu cũng nổi u bầm, nào ngờ chỉ thấy tay lão Lâm rung lên hú dài một tiếng nhảy ngược ra sau kêu “ái da!”

Thích Đạt Lâm thấy lão kêu lên thì cười hề hề nói, hai tay vung ra sau giật lấy hai cái tráp đồng giắt sau lưng cùng lúc chém ra.