Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 30: Chuyện Mờ Ám

Cao Bát từ biệt Truc My Nữ, rời Hương Lâu Cát đi về phía tây thành, trên đường lại gặp một toán Chiêm binh đèn đuốc sáng rực, chạy dẹp đường vẻ rất hung dữ. Tên tổng binh cưỡi một con ngựa đi đầu, tay vung roi vun vút về phía dân chúng hai bên đường nạt nộ.

Khung cảnh về đêm trong thành rất tấp nập, người người nhộn nhịp. Vốn là nơi buôn bán trao đổi hàng hóa nên cuộc sông dân chúng gọi là khá giả, về đêm trung tâm thành lại càng đông người ra phố vui chơi. Hôm nay không biết tại sao lại có quan binh đi tuần thay cho đám quan nha, lại vô cùng gấp gáp, nên không ai kịp chấn tỉnh, bị đám quân binh xua đuổi thì náo loạn cả lên. Tên tổng binh phi ngựa phía trước, thấy một bà lão té lăn lóc trên đường lom khom bò đứng dậy vẫn không kìm cương ngựa mà còn ra roi mạnh hơn muốn dày xéo lên người bà lão miệng hét toáng “Con mụ già kia muốn chết à!”

Tiếng vó ngựa nện ầm ầm trên nền đá lao đến như tên bắn, bà lão thấy vậy thì la hoảng không sao đứng dậy được mà té vật ra đường miệng há hốc. Mọi người gần đó đều đưa tay che mặt không dám nhìn, thì thấy con ngựa cách bà lão ba trượng thì hí vang thảm thiết té vật ra đất trượt dài một đoạn đến sát trước mặt bà lão, còn tên tổng binh thì văng ra trước đến bảy tám trượng đánh ‘bịch’ một tiếng. Nhìn ra thì đã bị gãy cổ chết mất rồi, con ngựa quả nhiên đã bị chết trên cổ còn găm mấy loạt phi tiêu máu chảy lênh láng, bà lão thì ngất xỉu.

Cao Bát vốn nhãn lực rất mau, tuy trong đêm tối cũng kịp nhìn thấy nơi ám khí bắn ra ở trên lầu một quán rượu lớn trên đường. Y đưa mắt nhìn kỷ nhận ra ngay chính là tiểu thư cải trang nam nhân ban nảy ở Hương Lâu Cát, bên cạnh còn có mấy tên cao thủ.

Đám quan binh thấy tên tổng binh bị té ngựa chạy đến xem thấy hắn đã chết, thì giận dữ quát tháo ầm ỷ vây bắt hung thủ. Nhìn ám khí đã biết nơi phóng ra đưa mắt nhìn thấy đám người trên lầu thì xua quân vây lấy. Đám quan binh vừa phá cửa quán rượu, thì một toán người bên trong ăn mặc thường dân lao ra huyết chiến vô cùng dữ dội.

Cao Bát nhận ra đó là đám người nước Khmer cải trang thành dân địa phương phục sẵn bên trong. Y phi thân lên mấy căn nhà bên cạnh, đi vào trong lầu trên của quán rượu thì thấy tiểu thư ban nãy cùng hai đại sư Bạch Long và mấy người mặt mày rất lạnh lùng đã mở cửa sau lên ngựa, thẳng hướng đông thành đi mau.

Cao Bát thấy hành tung bọn người này rất lạ liền gia tăng cước bộ đuổi theo. Trên đường phố không có một bóng người lẩn quan binh, “Chắc là kế khích tướng lừa đám quân binh về phía tây thành của họ đây!” Cao Bát nghĩ vậy cười thầm. Chưa đầy một tuần trà đã đến cửa đông, rồi dừng lại ở cửa một quan phủ. Đám quan nha giữ cửa chạy ra ngăn lại chưa kịp nói lời nào đều đã bị giết hết cả, mấy tên hảo hán cải trang chạy đến mở cửa, nữ tiểu thư vẫn giữ nguyên y phục nam nhân thong thả xuống ngựa bước vào bên trong.

Cao Bát phi thân qua tường, đi trên mái nhà âm thầm theo dõi không dám để chút sơ hở, vốn dĩ y cũng không muốn một lần nữa lại đối địch với hai tên đại sư Bạch Long chút nào.

Bên trong đám phủ binh quả nhiên không phải là đối thủ, hết tốp này bị giết đến tốp khác bị giết, xác chết đã đầy bên trong phủ. Cả bọn người nước Khmer trong trang phục địa phương, thẳng hướng quan phủ mà đi không một chút mảy may gì cả. Tên quan phủ quần áo vẫn còn chưa mặc xong, mũ mão cầm tay gào thét kêu lên thì mấy tên hảo hán đã lôi hắn vào trong nhà khách, không cần hỏi đã ra đòn tra kháo rất dã man. Nữ tiểu thư cải trang nam nhân ngồi trên ghế vừa uống trà, vừa phe phẩy quạt vẻ ngạo mạng vô cùng. Cao Bát nấp trên mái nhà cũng tức anh ách thầm nhủ “Người này quả nhiên tàn bạo giết người không gớm tay.” Gã quan phủ bị tra khảo run rẩy dập đầu nói.

“Công tử xin tha mạng! Hạ quan thật ra không biết gì cả?”

“Lẽ nào chuyện trong thành ngươi đều không biết! Không mau nói thật, cái mạng già của ngươi ta không tin là có thể giữ được!” Nữ tiểu thư cải trang cười nói.

“Công tử, hạ quan thật sự không biết!” Tên quan dập đầu binh binh xuống nền nhà mấy cái, khóc rống lên.

“Đám người ăn mày đó tại sao lại thay đổi hành trình, không phải là do ngươi mật lệnh cho chúng hay sao?” Nữ tiểu thư cải trang giận dữ hỏi.

“Hạ quan không nắm rõ chuyện này!”

“Chuyện xảy ra đều ở phủ ngươi tại sao lại không nắm rõ!”

“Hạ quan được mật báo có người nhận ra đám ngựa của chúng ở ngoại thành gần bờ sông Vu Gia, đã cho bắt về quy án hỏi cung những người này thừa nhận là không phải là tay chân của đám người ăn mày đó!”

“Nhà ngươi biết làm hỏng chuyện của ta thì có kết cục gì hay không?” Nữ tiểu thư cải trang lại hỏi.

“Hạ quan biết!”

“Ngươi biết chúng trốn ở đâu hay không?”

“Hạ quan không biết!” Gã quan phủ đầu dập lia lịa nói.

“Quả thật người chỉ biết ức hiếp dân lành, ăn chơi trác táng ngoài ra chỉ là một tên vô lại đáng chết, giữ lại chỉ thêm rắc rối.” Người thiếu niên ăn mặc rất trang nhã, lần trước Cao Bát nhìn thấy hắn cởi ngựa cạnh kiệu của nàng, bước đến, hàn quang trong mắt lóe lên rồi bật cười khanh khách vung tay lên đập xuống đầu tên quan phủ, chỉ thấy óc văng tung tóe chết không kịp kêu lên một tiếng. Cao Bát ngưng thần quan sát quả nhiên thấy rung động cả người, đám người này thật là độc ác không biết bọn họ hỏi đến đám ăn mày ngốc nghếch làm gì? Đợi đám người Khmer đi khỏi y mới chợt nhớ đến chuyện họ nhắc đến mấy con ngựa thầm nhủ “Chẳng phải họ nói đến đám người bên bờ sông Vu Gia hay sao, hẳn là họ tìm đám người ăn mày ngốc nghếch đó rồi!”

Nghĩ vậy chàng ra cước bộ đuổi theo đám người đó ra khỏi phủ. Bên ngoài cổng không biết từ lúc nào đã có hơn trăm tên hảo hắn ăn mặc thường phục, cởi ngựa, tay mang vũ khí đợi sẵn bên ngoài vừa thấy nữ tiểu thư cải trang nam nhân đi ra đều xuống ngựa cúi chào vẻ khúm núm sợ sệt. Một người chạy đến trước mặt nữ tiểu thư cải trang nam nhan nói gì đó rồi quay lại chỗ cũ. Nàng nhìn qua họ một lát, mới quay nhìn vị thiếu niên mặt mày lãnh đãm vẫn đứng bên cạnh mình khẽ gật đầu, người thiếu niên giận dữ quát lên “Mau đi tìm hắn!”, Cả đám người tách ra bốn hướng rồi ra ngựa chỉ trong phút chốc không còn lại một bóng người nào.

“Chắc bọn họ đi tìm đám người ăn mày ngốc nghếch kia rồi!” Cao Bát nghĩ vậy cười thầm nói hẳn ra miệng “Bọn họ không có trong thành đi đâu mà tìm!” rồi ra cước bộ thẳng hướng đông thành đi về phía khách điếm nơi hai phu phụ Lê Khoáng đang tá túc.

Cao Bát vừa đến khách điếm thì thấy một toán người đứng bên ngoài bàn tán nói chuyện thì thấy lạ, đi vào trong thấy tên tiểu nhị đứng cạnh hai vị khách nói chuyện, y đi ngang qua lại nghe họ nhắc đến chuyện quan binh vừa khám xét khách điếm bắt đi hai phu phụ cùng hai con trai người An Nam, xảy ra trận xô xát làm bàn ghế trong khách điếm hư hại không biết kiện lên quan trên thế nào. Tên tiểu nhị than thở trách phận thì thấy Cao Bát, hắn vui mừng hỏi.

“Không phải người này cùng với hai phu phụ họ đến đây hay sao?” Rồi thuận tay chụp lấy vai Cao Bát vẻ mặt mừng hớn hở.

“Ngươi làm trò gì đó!” Cáo Bát giận dữ giật tay hắn ra nói thêm “Họ đã xảy ra chuyện gì?”

“Các ngươi là phản gián nước Đại Việt, quan trên đã có lệnh tróc nã ngươi, ai bắt được thưởng ngàn vàng!” Tên tiểu nhị vừa nói hết câu đã lao đến vồ lấy Cao Bát. Đám người trong ngoài nghe vậy đều ùa đến vây y hò hét ầm ỷ. “Bắt lấy tên phản gián Đại Việt, bắt lấy hắn…!”

Cao Bát nghe vậy thì chân đá, tay túm, mấy tên liều lĩnh lao đến đều văng ngược ra sau, trong chớp mắt đám người hơn mười mấy tên đều nằm rạp trên sàn nhà kêu la ầm ỷ, y bực bội nắm lấy cổ áo tên tiểu nhị liền hỏi “Nói mau, họ đi đâu cả rồi?”

Tên tiểu nhị mặt bầm tím, đau quá, lại thấy Cao Bát võ công cao cường thì khiếp sợ, vang xin tới tấp, nghe y hỏi vội nói “Bẩm công tử, đám quan nha mang họ đi về phía tây thành!”

Cao Bát ném hắn ra xa mấy trượng rồi phất áo bỏ đi, không ai dám đuổi theo y cả

Đi được hơn hai ba dặm thì gặp ba người thương buôn, lúc này đã ăn mặc theo người đia phương ở trước một khách điếm, Cao Bát vô cùng mừng rở chạy đến nói “Thì ra đại huynh, nhị huynh, tam huynh đều ở đây cả!”

Ba người thương buôn được y gọi là nhị huynh vui vẻ bá vai y nói. “ Thì ra là tiểu đệ, bọn huynh đang tìm đệ đây!”

Cao Bát liền hỏi ngay “Vậy ba huynh có thấy tứ huynh cùng tẩu tẩu và hai tiểu điệt bị đám quan binh bắt đi ngang qua đây hay không?”

“Có, vì chuyện đó mà cả ba huynh đều đi tìm đệ đây!” Người thương buôn vẻ mặt cấp bách nói tiếp.

“Không biết là có chuyện gì?”Cao Bát lại hỏi.

“Nghe nói là nghi phạm phản gián, nhưng bọn huynh biết hết cả rồi, đám quan nha chỉ bắt những người ăn mặc theo kiểu Đại Việt. Bọn huynh vừa thay hết trang phục cả đấy.” Người được gọi là tam huynh giũ giũ bộ trang phục của mình nói. “Bên ngoài người ta nói rất nhiều đến chuyện quân Chiêm Thanh chuẩn bị phát động chiến tranh với Đại Việt. Trong thành đang huyên náo hưởng ứng ra tay truy bắt người Đại Việt chúng ta hòng lập công với triều đình. Bọn huynh sợ đệ gặp nguy nay gặp lại thì mừng lắm. Chúng ta mau mau tìm chỗ ẩn nấp vài ngày cho tình hình lắng xuống rồi sẽ nghĩ cách tìm tứ huynh”.

Cao Bát nghe ba người nói thì gật đầu đồng ý, nghĩ đến chuyện ở quan phủ phía đông thành thì có mấy phần ẩn khuất gì ở đây, liền hỏi “Vậy ba huynh lúc này định đi đâu?”

“Bọn huynh đã có nơi an toàn, chắc chắn bọn quan binh sẽ không ngờ đến!”

Người được gọi là đại huynh nói xen vào.

“Đợi khi nào tình hình trong thành lắng xuống chúng ta sẽ tính, bây giờ phải đi thôi!”

Hẳn nhiên chuyện hổn độn trong thành là từ đám người nước Khmer kia gây ra, giết chết mệnh quan triều đình ngay trong phủ nha không phải là chuyện nhỏ đương nhiên thường dân nước Đại Việt trong thành sẽ gặp rắc rối to. Cả bốn di chuyển thì gặp một toán quan quân tuần tra đèn đuốc sáng rực đi đến thì cùng nhau rẽ vào một con hẻm nhỏ giữa hai căn nhà, từ đó đi qua mấy con hẻm khác quanh co, không một bóng người qua lại rồi dừng bước ở cửa sau một căn nhà lớn, cửa không khóa trong chỉ khẽ đẩy nhẹ là có thể bước vào. Cao Bát ngạc nhiên khi đi vào sân sau căn nhà, qua hết một khu vườn lớn đến một trang viên, có xuyên đường xây dựng theo kiểu mái nhọn, các bức tượng nữ thần dọc theo các hành lang, trong đêm tối với ánh đuốc mập mờ trên dọc đường đi cũng thấy ánh mạ vàng óng ánh. Quả là một căn nhà lớn của một đức quan trong triều đình. Điều lạ là dọc đường đi không có một người hầu hay người ở nào cả. Cả bốn người đi thẳng đến một căn phòng lớn có ánh đèn sáng tỏa ra từ một cánh cửa vòm tổ ong mở sẵn, vừa đặt chân vào Cao Bát đã ngạc nhiên, căn phòng lớn, bày biện đầy đủ bàn ghế trạm trổ mạ vàng, sách vở, tranh phú các vị thần Ấn Độ giáo, quanh tường là những bức tượng thần cung nữ đầu đội mũ nhọn vàng có nến cháy đặt phía trên, Cao Bát hỏi.

“Đây chẳng phải là nhà của một đại quan hay sao?” Y đưa mắt nhìn kĩ bức thư họa hai bên tường lại nói thêm “Quả nhiên là một hào phú!”

“Đúng vậy! Đây là hoàng cung trước đây nhưng bây giờ nó là phủ tướng quân nhị phẩm đương triều, quản lý việc thuế má hàng hóa. Trong giới thương buôn bọn huynh không nhờ ông ấy ân sủng đỡ đầu, thì làm sao có thể tự do mà buôn bán cho được. Lệnh phu nhân ông ta là người Đại Việt nên bọn huynh có thể tin được. Chúng ta ở đây tất bọn quan binh sẽ không đến mà truy xét.” Người thương buôn được gọi là đại huynh nói.

“Thì ra là vậy!” Cao Bát vui vẻ nói.