Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 18: ◙ CÙNG ĂN CÙNG NGỦ

Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y vẻ mặt khó coi bị Vi Sinh Kỳ đưa vào Thái Cực Thùy Quang

Ôn Mê không chút bất ngờ, mỉm cười hỏi ‘đã trở lại?”

Lam Tiểu Sí hỏi “ngươi bắt Mộc Hương Y làm gì?”

Ôn Mê đáp “để ngươi nghe lời ta. Cha không thể xuống tay với ngươi nhưng với người chung quanh ngươi thì có thể” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Mộc Hương Y

Mộc Hương Y nhất thời có dự cảm xấu, vội hỏi “ngươi muốn gì?”

Ôn Mê lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc màu đỏ, nói “đây là Rỗng ruột hoàn do Vân Thải Chân điều chế, sau khi uống xong, trong vòng mười hai canh giờ mà dùng giải dược sẽ độc phát thân vong”

Mộc Hương Y giận dữ, lão tử có tội gì chứ?

Lam Tiểu Sí lắc đầu “cũ kỹ’

Ôn Mê bóp miệng Mộc Hương Y, ép hắn uống Rỗng ruột hoàn “biện pháp cũ nhưng luôn có hiệu quả?”

Lam Tiểu Sí tròng mắt xoay chuyển liên tục, dáng vẻ tính toán

Ôn Mê lại nói “đúng rồi, ngươi đừng trông mong Mộc Băng Nghiên có thể cứu hắn, có tổng cộng tám mươi mốt loại dược liệu, mỗi ngày Vân Thải Chân sẽ tùy ý lấy ra hai mươi tám loại chế thành Rỗng ruột hoàn. Mỗi ngày hắn ăn vào sẽ không giống nhau, với khả năng của Mộc Băng Nghiên, nhất định có thể giải được Rỗng ruột hoàn nhưng trong vòng mười hai canh giờ là không đủ ah”

Lam Tiểu Sí nổi giận “vô sỉ”

Ôn Mê cười khổ “bất đắc dĩ mà thôi. Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nên biết, lần này cha không nói đùa”

“Ai nhận ngươi làm cha? Hèn chi Vi Sinh thúc thúc luôn mắng ngươi là tiểu nhân dối trá. Ngươi đúng là vậy”

Vi Sinh Kỳ ở bên cạnh con rút khỏe miệng, ngươi nhất định phải bán đứng ta vào lúc này sao?

Ôn Mê khom người, nói với Vi Sinh Kỳ “lần này bắt được Mộc Hương Y đã làm phiền Vi Sinh gia chủ rồi. Người này làm nhiều việc ác, mạng người trên tay nhiều vô kể, mong Vi Sinh gia chủ tạm thời giữ bí mật, lưu lại một mạng cho hắn” Nếu các thế lực giang hồ khác biết được, chắc chắn sẽ yêu cầu mở phiên tòa xét xử, Mộc Hương Y muốn sống sẽ không dễ

Vi Sinh Kỳ hừ lạnh, quay người rời đi, chỉ cần ngươi hứa gả nữ nhi cho nhi tử của ta, ta sẽ không phá hỏng chuyện của ngươi

Lam Tiểu Sí không phục “tuy ta rơi vào tay Tiên Tâm các nhưng phán tội cũng đã phán rồi, chấp hành cũng đã xong, ta có quyền rời đi”

Ôn Mê nói “đương nhiên, ngươi hiện tại có thể rời đi”

“Mộc Hương Y thì sao?”

“Tội ác của Mộc Hương Y còn chưa xét xử cũng chưa chấp hành”

Lam Tiểu Sí biết rõ hắn muốn chơi xấu “Ôn các chủ, ta cảm thấy chúng ta nên nói chuyện với nhau. Ngươi làm như thế rất không có khí độ của danh môn chính phái”

“Ta chỉ quản chế một yêu nhân Vũ tộc giết người như ngóe, làm cho hắn tạm thời không thể đả thương người mà thôi. Nói không chừng còn có thể đi theo Tiên Tâm các làm việc ích nước lợi dân, trừ gian giệt ác ah”

Lam Tiểu Sí tức giận “được, vậy ngươi cứ giết hắn đi, ta đi đây” Đi được vài bước, thấy Ôn Mê không ngăn cản, liền quay đầu nói tiếp “nhưng ta nói cho ngươi biết, hắn là nhi tử của Mộc Băng Nghiên. Ngươi nghe nói tới sự tích của hắn ta rồi chứ? Nhi tử của y chết rồi, y sẽ giết cả thành nha”

Ôn Mê mỉm cười “ngươi cảm thấy uy hiếp này có tác dụng với ta?”

Đương nhiên vô dụng, cho nên Lam Tiểu Sí phải dừng bước

Ôn Mê lại nói “bắt đầu từ ngày mai, mang theo Mộc Hương Y đi theo Đại sư huynh ngươi”

“Để làm gì?”

Ôn Mê khóe miệng nhếch lên “cải tà quy chính”

Lam Tiểu Sí âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn

Ôn Mê lại nói “ để Mộc Hương Y và Liễu Phong Sào ở cùng một phòng, ngươi và Vũ Đài chung một phòng”

Lam Tiểu bạo phát “vì sao? Ta muốn một mình một phòng”

Mộc Hương Y phản đối yếu ớt “ta cũng muốn một mình một phòng”Vì biết bản thân là tù nhân của Tiên Tâm các cho nên than âm rất không tự tin

Ôn Mê bật cười thành tiếng “bởi vì ta là Các chủ, Tiên Tâm các do ta định đoạt”

Lam Tiểu Sí rống lên “ta muốn đi cùng nương” Tướng phủ ít nhất có một phòng riêng cho nàng

Ôn Mê lắc đầu “đã muộn rồi, nàng và Mộ Lưu Tô đã rời đi. Mộ Lưu Tô rất bận rộn, thời gian sắp tới hẳn sẽ không đến đây”

Lam Tiểu Sí trợn mắt, ánh mắt vừa to tròn vừa đáng yêu. Ôn Mê cảm thấy một tháng qua mình cười nhiều hơn cả mười lăm năm trước gộp lại, cũng chân thật hơn rất nhiều

Đồng thời nhận được tin dữ, không thể một mình ở một phòng còn có Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài. Hạ nhân Tiên Tâm các hiệu suất làm việc rất cao, chỉ trong hai canh giờ đã giúp bọn họ dọn dẹp phòng xong. Bốn người đều như chết cha chết mẹ.

Liễu Phong Sao vô cùng hối hận, vì sao lúc trước lại muốn giết Mộc Hương Y, hắn làm ác, đuổi đi làm được rồi. Đây là tội gì chứ

Hạ Vũ Đài cũng tức giận, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ở chung phòng với ai, mà nếu có thì ít nhất cũng phải một người một giường nha.

Ôn Mê cũng từ chối yêu cầu này, lý do là muốn bọn họ chặt chẽ giám sát Mộc Hương Y và Lam Tiểu Sí, không để hai người này làm chuyện xấu

Màn đêm dần buông, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y vẫn còn nhìn nhau chằm chằm, thầm nghĩ nếu giờ chém chết đối phương thì có phải được ở một mình một phòng hay không?

Mộc Hương Y xòe năm ngón tay, Tà Câu Âm Đằng xuất hiện

Liễu Phong Sào lắc mình né tránh, hỏi “ngươi không muốn giải dược sao?”

Mộc Hương Y cười lạnh “tiểu gia há phải hạng người sợ chết” Miệng nói, tay đánh tới

Liễu Phong Sào nhận được lệnh của sư phụ, không dám đánh nhau với hắn, nhưng né tránh mấy chiêu cũng bắt đầu phát hỏa, danh kiếm Thiên Hạ Quy Nhân lập tức ra khỏi võ

Bên này, Hạ Vũ Đài và Lam Tiểu Sí cùng nhìn chằm chằm chiếc giường

Lam Tiểu Sí thương lượng “hay là chúng ta oản tù xì, thua ngủ trên đất, thế nào?”

Hạ Vũ Đài không chịu. Ngươi âm hiểm như thế, ta không thèm chơi với ngươi. Lập tức chui vào chăn

Lam Tiểu Sí mắng thầm: sao thông minh đột xuất vậy hả? Cũng lập tức chui vào chăn

Hạ Vũ Đài chọt chọt nàng “tắt đèn đi”

Lam Tiểu Sí lấy chân đá nàng “tắt đèn làm gì?”

“Chúng ta đều đi ngủ, đương nhiên phải tắt đèn, nếu không sẽ lãng phí dầu ah”

Lam Tiểu Sí sửng sốt “cái gì? Tiên Tâm các các ngươi cũng quá keo kiệt nha”

Hạ Vũ Đài cười thầm, Lam Tiểu Sí tắt nến. Hai người đắp chung một cái chăn, ấm áp hơn nhưng vẫn không quen, bên tai là hơi thở của người khác, khó mà đi vào giấc ngủ. Đêm dài dằng dặc, nếu ngủ không được, chi bằng trò chuyện cùng nhau

Hạ Vũ Đài luôn tò mò về Vũ tộc, nhịn không được, hỏi “vì sao nam tử Vũ tộc các ngươi đều có cánh?”

Lam Tiểu Sí đáp “không biết, sinh ra đã vậy rồi”

Hạ Vũ Đài không cam lòng “ngươi thân là đại tiểu thư của Vũ tộc, chẳng lẽ chưa từng nghiên cứu lịch sử của Vũ tộc sao?”

“Nghiên cứu lịch sử?Ta đâu có bị bệnh. Nếu lỡ tra ra tổ tông chúng ta làm chuyện gì đó không thể nói ra, chẳng phải say này tộc nhân chúng ta sẽ lúng túng xấu hổ sao?”

Hạ Vũ Đài cười ngất

Lam Tiểu Sí lại nói “ngươi một mình sống ở Tiên Tâm các sao?Cha mẹ ngươi đâu?”

Hạ Vũ Đài trầm mặc, hồi lâu mới nói “bọn họ đều chết cả rồi”

“Chết thế nào?”

“Bụi gai độc ở Phương Hồ Ủng Thúy ba năm phát triển một lần, cần rất nhiều người phá bỏ, nhưng người đụng vào chúng đều toàn thân sưng phù, còn có nhiều người chết oan. Năm đó, bụi gai độc đặc biệt tươi tốt, Lam Phỉ bắt dân thường làm nô lệ đưa đến Phương Hồ Ủng Thúy, cha và nương ta cùng sư huynh đệ đồng môn giải cứu cho bọn họ, bị Úc La giết chết”

“À” Tán gẫu không được nữa rồi

Trầm mặc một lát, Hạ Vũ Đài đột niên hỏi ‘vì sao ngươi lại giúp ta?”

“Hả?”

“Chuyện của Đàm Khiêm Hoa, vì sao ngươi phải giúp ta?”

Nhắc tới, Lam Tiểu Sí liền nổi giận “vì hắn có hai vò rượu ngon lại không chia cho ta”

Hạ Vũ Đài nghi hoặc “thật không?” Uổng công ta còn tưởng ngươi chưa mất hết nhân tính. Nàng tức giận, nghiên người, quay lưng lại với Lam Tiểu Sí

“Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác? Luận mỹ mạo, luận trí tuệ., luận võ công, ta có điểm nào kém hơn ngươi? Hắn vậy mà tính kế với ngươi lại làm lơ ta, háo sắc lại có mắt không tròng, đáng chết”

Hạ Vũ Đài tức giận “ngươi…ngươi đúng là…” Đúng lúc này vách tường trước mặt xuất hiện một cái lỗ thật to, tiếp theo là màng trướng bị phá vỡ, một người không kịp thu thế, theo tiếng động nhào lên trên người nàng

Hạ Vũ Đài ngây người như phỗng, Mộc Hương Y ở trên người nàng cũng sững sờ. Đây là cái gì? Thơm ngào ngạt còn mềm mại như thế, duỗi tay sờ thử còn thấy ấm áp,mịn màng

Đến khi Lam Tiểu Sí thắp nến, Hạ Vũ Đài mới có phản ứng, lập tức dùng hành động giải đáp nghi hoặc của Mộc Hương Y, táng cho hắn một bạt tai thật mạnh, đánh hắn văng trở lại vách tường bên cạnh.

Lú này, Liễu Phong Sào mở cửa tiến vào cũng đơ người, Lam Tiểu Sí chỉ mặc trung y nguyệt sắc, thấy rõ mấy đóa hoa sen thêu chỉ bạc bên trên. Nàng tóc tai hỗn độn, hai má ửng đó, da thịt trong suốt như ngọc. Trong nháy mắt đó, Liễu Phong Sào cảm thấy trái tim kinh hoàng, vội vã xoay người, đóng sập cửa lại

Trở lại phòng, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y không còn tâm tình đánh nhau

Liễu Phong Sào nhìn thoáng qua cái má sưng phù của Mộc Hương Y, cười nhạo “đáng đời”

Mộc Hương Y phi một tiếng, phun ra một búng máu vào mặt hắn. Liễu Phong Sào tức giận, Thiên Hạ Quy Nhân lập tức so chiêu cùng Tà Câu Âm Đằng

Lam Tiểu Sí mặc thêm áo khoác, ló đầu qua cái lỗ, hỏi “hai ngươi sao vậy? Có để người ta ngủ hay không?”

Liễu Phong Sào cả giận “ác tặc dám cả gan khinh bạc sư muội ta, không cho hắn nếm chút lợi hại, hắn sẽ không biết quy củ Tiên Tâm các”

Mộc Hương Y khinh thường ‘thích thì đánh, Tiên Tâm các tính là gì”

Lam Tiểu Sí nói “Liễu Phong Sào, ngươi vừa rồi có phải cũng là khinh bạc ta?Quy củ Tiên Tâm các các ngươi, nửa đêm canh ba tự tiện xông vào phòng sư muội, làm chuyện phi lễ, phải bị tội gì?”

Liễu Phong Sào thoáng ngừng tay, suýt chút nữa bị Tà Câu Âm Đằng quét trúng, lắp bắp đáp ‘ta…ta không phải cố ý” Kiếm trong tay cũng chậm đi

Mộc Hương Y cả giận ‘ngươi làm hắn nhiễu loạn tinh thần”

Lam Tiểu Sí đáp “Mộc Hương Y, có phải ngươi muốn chết phải không?”

Mộc Hương Y thu binh khí lại, Liễu Phong Sào cũng không còn muốn đánh nhau.

Hạ Vũ Đài vừa rồi bị Mộc Hương Y sờ, càng nghĩ càng thấy giận, đám đăng đồ tử này, một tên hai tên đều muốn chiếm tiện nghi của nàng. Vốn muốn khóc nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Lam Tiểu Sí “đã háo sắc lại có mắt không tròng”, không biết sao lại khóc không được

Bốn người nhìn cái lỗ trên tường, trầm mặc

Hồi lâu, Liễu Phong Sào lên tiếng trước “phải xây lại sao?”

Lam Tiểu Sí trừng hắn: ngươi hỏi ta làm gì?

Ôn Mê vừa trở lại phòng, đang tắm rửa chợt nghe bên này ầm ĩ lợi hại, biết mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ cãi nhau nhưng hắn tin Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài đều là người ổn trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn nên cũng không để ý lắm. Cho đến khi ầm ĩ càng lúc càng lớn, hắn không nhịn được nữa mà phải đi qua xem

Liễu Phong Sào và Hạ Vũ Đài nghe tiếng sư phụ, kinh hoảng vô cùng, nếu để sư phụ nhìn thấy, thế nào cũng bị mắng. Lập tức dùng tốc độc sét đánh không kịp bưng tai mà thả màn trướng xuống, giấu đi lỗ hổng cùng bụi đá trên giường. Sắp xếp ổn thỏa mới đi ra mở cửa

Ôn Mê thấy bốn người đều không việc gì, chỉ có Mộc Hương Y tay che má phải. Hắn dịu giọng nói “đêm hôm khuya khoắt, mau ngủ đi, đừng hồ nháo”

Liễu Phong Sào khom người đáp “dạ, sư phụ”

Ôn Mê lại dặn dò “ngươi là đại sư huynh, cũng là người lớn tuổi nhất trong đám, phải chịu trác nhiệm trông coi bọn họ, không được làm bậy”

Liễu Phong Sào nhận mệnh “dạ”

Ôn Mê xoay người rời đi, bốn người cũng trở về phòng của mình.

Hạ Vũ Đài tức muốn điên nhưng lại sợ Ôn Mên nghe được, chỉ có thể hạ thấp giọng mắng “các ngươi, như thế này sao người ta ngủ được”

Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y liếc nhìn nhau, nhưng cũng sợ Ôn Mê nghe được cho nên nhẹ chân nhẹ tay thu dọn chăn đệm trên giường, quét bụi đất.

Chăn đệm không thể lại dùng được nữa, Hạ Vũ Đài đi lấy cái mới, quăng cho bọn họ một bộ. Lam Tiểu Sí cười cười, nhưng nàng sẽ không làm. Hạ Vũ Đài lại nhìn không được, quyết định ra tay, chỉ chốc lát sau đã trải xong chăn, còn xịt thêm nước hoa, làm cho ổ chăn trở nên thơm ngào ngạt

Liễu Phong Sào nhìn thoáng qua mộc Hương Y: ngươi sẽ làm, đúng không? Ngươi từ nhỏ không có mẹ, hẳn sẽ phải tự tay làm những việc này?

Mộc Hương Y cũng nhìn lại hắn: ngươi là cao đồ của Các chủ Tiên Tâm các, nhất định là biết trải chăn đúng không? Không phải người Tiên Tâm các các ngươi luôn hiểu biết nhiều sao?

Không có được đáp án như mong đợi, rốt cuộc hai người nhận mện

Mộc Hương Y cầm lấy một góc ra giường, tò mò hỏi “đây là trải trên giường?” Nhưng làm thế nào ah?

Ở trong chăn, Hạ Vũ Đài và Lam Tiểu Sí che miệng cười thầm. Mãi cho đến nửa đêm, bên kia rốt cuộc cũng không có tiếng động, có lẽ đã ngủ

Hạ Vũ Đài nhắm mắt lại nhưng không hề buồn ngủ. Nàng đang cùng hai đại nam nhân cách nhau một bức tường còn bị phá một cái lỗ to ah. Hai nam nhân kia hơi thở đều đều, trong ánh nến mơ hồ còn nhìn thấy một cánh tay thò ra ngoài, Hạ Vũ Đài vươn tay, dùng sức nhéo một cái. Đại cừu đã báo, cảm thấy thần thanh khí sảng

Bên ka, Mộc Hương Y lặng lẽ thu tay lại, không kêu ra tiếng. Hắn cũng không có oán hận, may mà người nằm kề vách là Hạ Vũ Đài, nếu là Lam Tiểu Sí, hắn sao dám ngủ

Thì ra xúc cảm sờ một cô nương là như thế, thực sự là…Hắn nghĩ nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng tìm ra được hai từ: tốt đẹp. Hẳn là nha đầu kia đang cười thầm ah

Hắn xoay người, dùng truyền âm nhập mật nói với Liễu Phong Sào “ngươi nói xem, ta lại đển nàng tát một cái, nàng có để ta sờ thêm một chút không?”

Liễu Phong Sào lần đầu tiên nghe được yêu cầu không biết xấu hổ như thế, duỗi tay tống cho hắn một quyền. Mộc Hương Y không hề khách khí, lập tức đánh trả. Hai người cứ thế đánh nhau ở trên giường, mãi cho đến hừng đông