Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 3: ◙ MẤT MÀ TÌM LẠI ĐƯỢC

Ăn cơm xong, Lam Tiểu Sí cùng Vi Sinh Từ trở lại Xích Vi trai

Bộ Hàn Thiền cũng đi theo, sai người trải chăn, thêm than, ân cần hầu hạ. Lúc gần đi còn thiện ý nhắc nhở “Thiếu chủ ở ngay phòng bên cạnh, đêm dài tuyết dày, Lam cô nương nên nghỉ ngơi sớm, đừng đi lung tung” Tiểu nha đầu, ngươi và Thiếu chủ nhà ta rốt cuộc đã tiến triển tới mức nào rồi? Nếu tối nay ngươi lén qua bên đó, ta sẽ làm bộ như không biết nha

Lam Tiểu Sí vui vẻ nói “cảm ơn Hàn Thiền thúc thúc”

Bộ Hàn Thiền lui ra ngoài, nhìn thoáng quan phòng bên cạnh, không che giấu được vui sướng

Lam Tiểu Sí tựa vào đầu giường, cuộn người trong chăn, bằng vào công lực của nàng lại không nghe được âm thanh gì từ phòng bên cạnh, ngay cả tiếng hít thở của Vi Sinh Từ. Nàng gõ gõ vách tường, hỏi “Tiểu Từ, ngươi ngủ rồi sao?”

Vi Sinh Từ nhỏ giọng đáp lại “không có”

Lam Tiểu Sí kê môi vào tường, nhỏ giọng hỏi “vì sao ngươi còn chưa ngủ?”

“Vì ngươi đang nói chuyện”

“Vậy ngươi muốn nghe ta nói chuyện hay là muốn ngủ?”

“Nghe ngươi nói chuyện?”

“Vì sao lại muốn nghe ta nói chuyện?”

“Thích nghe thanh âm của ngươi”

“Vậy ngươi có muốn qua đây nghe ta nói chuyện không?” Thật đáng yêu, thật muốn dụ dỗ cục cưng thuần khiết này làm chút chuyện tà ác

“Có thể chờ một chút không?”

“Vì sao? Ngươi không muốn qua đây sao?” Âm thanh Lam Tiểu Sí cực kỳ đáng yêu

“Chờ cha ta đi đã”

Lam Tiểu Sí vùi đầu vào chăn, hoàn toàn câm nín. Ngươi có ngốc hay không, cha ngươi ở đó mà giờ mới nói?

Vi Sinh Kỳ ngồi trước bàn cũng biết nói gì, không biết nên giận hay cười. Nhưng Lam Tiểu Sí không nói chuyện, Vi Sinh Từ cũng không lên tiếng, hai phụ tử liền rơi vào trầm mặc. Hồi lâu, Vi Sinh Kỳ mới lên tiếng “ngày mai ngươi đi bái tế nương ngươi đi”

Vi Sinh Từ hai vai run lên, trước mắt là một vung tối đen, giống như quay trở lại đêm hôm đó, hắn mở to hai mắt nhìn máu bắn tung tóe trên tường, mà trong tay hắn còn cầm thủ cấp của mẫu thân, cách đó không xa là thi thể không đầu của nàng. Tay hắn run lên, thân thể cũng run rẩy kịch liệt

Vi Sinh Kỳ nói “ta biết chuyện này rất khó chịu đựng nhưng ngươi đã trưởng thành”

Vi Sinh Từ liên tục lui về phía sau, thầm nghĩ: ta không muốn lớn lên, ta hi vọng mình chết vào năm bảy tuổi, ta không muốn lớn lên. Hai mắt hắn đỏ bừng

Vi Sinh Kỳ vội đè tay hắn lại, vận công ổn định tâm tình của hắn “Tiểu Từ, bình tĩnh một chút” Nhưng lại bị Vi Sinh Từ hất tay hắn ra, hắn vội dùng truyền âm nhập mật nói “bằng hữu của ngươi ở ngay bên cạnh, ngươi không muốn dọa nàng, đúng không?”

Vi Sinh Từ nặng nề thở dốc nhưng không giãy dụa nữa, nội lực của Vi Sinh Kỳ chạy vào thân thể của hắn, đợi hắn ổn định cảm xúc, mới nói “ngươi không thể cứ luôn trốn tránh”

Vi Sinh Từ không đáp lại, Vi Sinh Kỳ cũng đã quen với thái độ này của nhi tử. Nhưng đây mới là nguyên nhân hắn lo lắng, Vi Sinh Từ mắc bệnh điên đã mười hai năm đến giờ chưa lành, mỗi khi cảm xúc kích động, hai mắt liền xung huyết, thần trí thất thường, lâm vào cuồng loạn, nhưng nhi tử lại là kỳ tài học võ, suốt mười hai năm bị giam cầm đã dồn hết tinh lực vào võ học, trước kia nhi tử phát cuồng, hắn có thể khống chế, về sau là dần cố hết sức, cho đến một hai năm nay càng thêm khó khăn. Khi nhi tử ở trong thạch lao phát điên,không ai biết được, Vi Sinh Kỳ đương nhiên không để cập với ai, cứ để mặc hắn phát tác, đợi hắn hao hết thể lực sẽ chậm rãi bình tĩnh lại nhưng nhìn mức độ thạch lao bị phá hỏng, thật không dám tưởng tượng nếu lúc đó có vật sống ở cạnh hắn thì hậu quả sẽ thế nào. Thế nhưng lúc này nhi tử đã cố điều cố kỵ, như vậy tốt hơn nhiều, ít nhất hắn sẽ biết khống chế tâm tình của mình

Vi Sinh Kỳ nói “chuyện lần đó là do ngươi sinh bệnh, mẫu thân ngươi sẽ không trách ngươi, bởi vì nàng yêu ngươi nhất. Tuy rằng ta rất đau khổ nhưng ta là phụ thân ngươi, dù đau lòng thế nào cũng không thể hận ngươi cả đời. Nhưng mà Tiểu Từ, nếu Lam cô nương thấy ngươi phát bệnh, chưa chắc nàng chịu ở cạnh ngươi. Ngươi như vậy sẽ dọa nàng, thậm chí sẽ giết chết nàng. Cho nên, ngươi biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không?”

Tay phải của Vi Sinh Từ run lên, lúc trước cũng chính cánh tay này đã lấy đầu mẫu thân. Nàng luôn tươi cười ôm lấy hắn, hôn hắn, đút hắn ăn cơm, mặc quần áo xinh đẹp nhất cho hắn. Hắn cố gắng đè lại tay phải của mình, chậm rãi vận công bình ổn nhịp tim cuồng loạn

Vi Sinh Kỳ lại nói “cha đi đây, nếu ngươi không quen,có thể đế nàng đến đây cùng ngươi nhưng dù sao các ngươi cũng chưa thành thân, không thể quá mức thân mật. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi tốt, ngươi thích ai, cha đều ủng hộ” Nói xong hắn vỗ vai Vi Sinh Từ, mở cửa đi ra ngoài, còn cố ý gia tăng cước bộ, lúc đóng cửa cũng dùng sức hơn

Đợi tiếng bước chân hoàn toàn đi xa, Lam Tiểu Sí mới thò đầu ra khỏi ổ chăn, hỏi “cha ngươi đi rồi?”

Vi Sinh Từ ngồi trên giường, cực lực áp chế bản thân đang run rẩy. Hắn dùng hết toàn lực mới có thể làm cho thanh âm của mình vững vàng như bình thường “ừ”

“Vậy ngươi có muốn qua đây không?”

“Ta, ta muốn đi ngủ” Nhìn tay phải lạnh lẽo trắng mịn, hắn vẫn cảm thấy huyết tinh mười hai năm qua chưa hề mất đi. Hắn vùi đầu vào lòng, thầm nói: không, đừng tới đây, ta sợ hãi

“Ngươi sao vậy?”

Vi Sinh Từ đáp “không có”

Lam Tiểu Sí đứng lên, khoác áo khoác đi ra ngoài, gõ cửa phòng Vi Sinh Từ, nói “mau nói tiến vào đi, ta sắp bị đông chết rồi”

Vi Sinh Từ đành phải nói “tiến vào”

Lam Tiểu Sí vừa bước vào đã dúi hai tay vào lòng Vi Sinh Từ

Quả nhiên là lạnh nhưng cũng rất thơm, mang theo hương thơm mát lạnh thấm vào ruột gan, làm cho người ta thả lỏng, tất cả cảm xúc mãnh liệt đều trở nên bình tĩnh. Vi Sinh Từ chà xát đôi tay non mịn bé nhỏ đưa đến bên môi, hà hơi sưởi ấm cho nàng

Lam Tiểu Sí cười nói “ta buồn ngủ, ta muốn ngủ”

Vi Sinh Từ vội lấy chăn bao lấy nàng, để đầu nàng gác lên hõm vai hắn. Hơi thở ôn nhuyễn làm người ta an tâm. Hắn đưa tay phải lên, muốn sờ đầu nàng nhưng lại thả xuống, đổi thành tay trái. Mái tóc nàng mễm nhẵn, giống như cả người nàng, mềm mềm thơm thơm. Hắn dựa vào nàng, nhắm mắt, cả đêm ngủ sau không mộng mị

Hôm sau, ăn điểm tâm xong. Vinh Sinh Kỳ sai người chuẩn bị hương nến cống phẩm, mang theo Vi Sinh Từ đi tế mộ. Khi xuất môn, hắn nói với Lam Tiểu Sí “mẫu thân của Tiểu Từ là một người ôn hoàn, nhất định sẽ thích ngươi, ngươi muốn đi cùng không?”

Tiêu Cảnh Nhu ở bên cạnh vội nói ‘Kỳ ca, mộ địa phu nhân luôn không cho người ngoài tới gần, Lam cô nương dù sao cũng là khách, e là không tiện”

Vi Sinh Kỳ đáp “không sao, nàng là bạn của Tiểu Từ, Tú nhi nhất định sẽ rất vui”

Lam Tiểu Sí không chút để ý nói “được nha”

Vi Sinh Kỳ gật đầu, đoàn người liền đi ra cửa

Mộ địa cũng không xa, dù đây là vết thương lòng không bao giờ lành, Vi Sinh Kỳ vẫn muốn bất cứ lúc nào mình cũng có thể đến trò chuyện cùng nàng

Vi Sinh Từ càng đi càng chậm nhưng Vi Sinh Kỳ cũng không thúc giục hắn

Lam Tiểu Sí kéo góc áo Vi Sinh Từ, nhìn chung quanh, nói “nghe nói Cửu Vi sơn có gốc cửu vi, cánh hoa có chín màu sắc, có thật hay không?”

Vi Sinh Từ liều mạng áp chế bản thân “có” Không thể để Tiểu Sí Bàng nhìn ra, nếu biết hắn có bệnh, nàng còn ở bên cạnh hắn không? Có vì hoảng sợ mà bỏ chạy không?

Lam Tiểu Sí “vậy lát nữa ngươi dẫn ta đi xem nha”

Vi Sinh Từ đáp “được”

Hắn cắn chặt khớp hàm đã không giấy diếm được Lam Tiểu Sí, nàng đưa tay ôm mặt hắn, hỏi “Tiểu Từ, ngươi lạnh sao? Mặt mũi lại trắng bệch như vậy”

Bàn tay nhỏ bé mang theo hương khí quen thuộc phả vào mũi, Vi Sinh Từ thoáng thả lỏng, đáp “ừ” Phải nhịn.

Lam Tiểu Sí vừa xoa vừa thổi vào mặt hắn, hơi thở như lan, Vi Sinh Từ như được tiếp thêm dũng khí, lôi kéo nàng cùng đi về phía trước

Băng tuyết trắng xóa một phía, phủ trắng bia mộ, Vi Sinh Kỳ tiến lên, đưa tay phủi, nhìn ba chữ Mộ Dung Tú, trong lòng đau xót khôn nguôi.

Hắn vẫn luôn chú ý tới Vi Sinh Từ, nhẹ giọng nói “Tiểu Từ, đến thắp cho nương ngươi nén nhang đi, đã nhiều năm rồi ngươi không đến thăm nàng, nàng nhất định rất nhớ ngươi”

Vi Sinh Từ đứng chôn chân một chỗ, bước chân nặng tựa ngàn cân. Mười hai năm trước, thân thể mẫu thân đầu mình hai nơi đã được chôn ở đây sao? Cách một tầng đất mỏng manh, nếu đào ra còn có thể nhìn thấy không? Hắn toàn thân đổ mồ hôi, hai môi run run, ánh mắt hoảng sợ, không tự chủ được lui về phía sau

Lam Tiểu Sí thầm than một tiếng, mẹ nó, muốn khảo nghiệm kỹ thuật của bản đại tiểu thư sao? Nàng đưa tay vào ống tay áo lấy hạt hương hoàn đổ lên lòng bàn tay, nói “Tiểu Từ, ngươi ra thật nhiều mồ hôi” Bàn tay trắng nõn mơn trớn trán, chóp mũi, đôi môi hắn, lau đi mồ hôi, để lại một mùi hương thơm ngát, nàng nhẹ giọng nói “Tiểu Từ, ngươi không thoải mái sao?”

Vi Sinh Kính lên tiếng “cha, Tiểu Từ vừa mới ra ngoài, hay là để hắn thích ứng vài ngày đi”

Tiêu Cảnh Nhu cũng nói “Kỳ ca, Tiểu Từ tật cũ chưa lành, ngươi không nên ép hắn, chẳng lẽ ngươi quên…”

Vi Sinh Kỳ vẫn kiên trì “Tiểu Từ, đến đây” Chỉ có hắn hiểu rõ tính tình của nhi tử mình. Nếu ngươi dám nổi điên trước mặt người trong lòng thì cứ thử làm đi

Vi Sinh Từ sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng hắn vẫn thong thả từng bước một đi tới

Vi Sinh Kỳ nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, đưa nén nhang cho nàng, ngữ khí dịu hơn “ngươi cũng đến đi”

Lam Tiểu Sí cầm lấy cùng Vi Sinh Từ lạy vài cái rồi cắm nhang lên đất.

Vi Sinh Từ quỳ trên nền tuyết, giống như là cá rời khỏi mặt nước, không thể hô hấp. Tuy nhiên Vi Sinh Kỳ lại tin chỉ cần hắn chịu đựng, hắn có thể khống chế bản thân. Tuy tàn nhẫn, tuy có lỗi nhưng hắn tin nhi tử cũng muốn sống như người bình thường, cho nên nhi tử phải thanh tỉnh thừa nhận thống khổ, hoặc là sống trong điên loạn, ngoài ra không còn chọn lựa nào khác.

Lam Tiểu Sí cũng quỳ trước mộ phận, hai tay chắp thành hình chữ thập, nói “Tú Nhi a di hảo, ta tên Lam Tiểu Sí, lam trong màu lam, tiểu sí trong tiểu sí bàng” nói xong, quay sang nói với Vi Sinh Từ “ta biết ngươi rất khổ sở, ai mất đi nương đều sẽ như thế, ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi”

“Ai cũng như vậy?”

“Ừ”

Vi Sinh Từ thanh âm khàn khàn “ta giống bọn họ sao?”

“Đương nhiên, ngươi có thể khóc, khóc lớn tiếng lại càng giống”

Vi Sinh Từ lết tới trước mấy bước, duỗi tay vuốt ve bia mộ lạnh như băng, dán mặt lên bia mộ, nhẹ giọng nói “nàng từ nhỏ đã nói với ta, nam hài tử không thể khóc” Luôn nhớ rõ lời nương nói cho nên một mình trong thạch lao lạnh như băng, cô độc trong hắc ám, hắn chưa bao giờ khóc, chỉ biết liều mạng luyện công, sợ hãi thế nào cũng nhịn xuống

Lam Tiểu Sí lại nói “có thể khóc, chỉ cần không phải mỗi ngày đều khóc là được”

Vi Sinh Từ vẫn không tin “thật sao?”

“Lừa ngươi làm gì”

Vi Sinh Kỳ ở bên cạnh vẫn luôn phòng bị, hắn biết Vi Sinh Kỳ sẽ phát bệnh bất cứ lúc nào, hắn sẽ không để nhi tử tổn thương ai, nhất làm Lam Tiểu Sí ở gần nhất. Nhưng lúc này nhìn hai người không coi ai ra gì chỉ tán gẫu với nhau, mà tâm tình của Vi Sinh Từ cũng không chuyển xấu, hắn liền thở dài một hơi, không lời nào có thể diễn tả tâm tình của hắn lúc này

Hi thế trân bảo, mất mà tìm lại được cũng chỉ thế này mà thôi