Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 5: ◙ MƯỜI NĂM HÀM OAN

Lam Tiểu Sí đi vào thạch lao giam giữ Vi Sinh Từ, quả nhiên nhìn thấy phụ tử hắn ở đây

Vi Sinh Kỳ nhìn nàng, nói “sao không nghỉ ngơi? Tiểu Từ đã uống thuốc, e là đêm nay sẽ không tỉnh lại”

Lam Tiểu Sí đi đến bên hai người, ngồi xuống bên giường đá “ta không phải đến tìm Tiểu Từ, ta là đến tìm Vi Sinh thúc thúc”

Vi Sinh Kỳ có chút ngoài ý muốn “chuyện gì?”Khi nói chuyện với nàng, ngữ khí luôn không nhịn được mà hạ thấp xuống

“Bệnh của Tiểu Từ, Vi Sinh thúc thúc không tìm đại phu xem qua sao?”

“Đương nhiên đã xem qua, chỉ là…”Không dám trắng trợn tìm đại phu, Vi Sinh thế gia nổi danh chốn võ lâm, nếu xuất hiện một người điên có thể giết người bất cứ lúc nào, giang hồ sẽ lâm vào khủng hoảng. Nếu Tiên Tâm các phái người đến hỏi, cho dù hắn có thể lưu lại tính mạng của nhi tử cũng không thể truyền võ công cho hắn, giữ hắn ở lại Cửu Vi sơn

“Có điều không phải là đại phu tốt nhất đúng không?”

Vi Sinh Kỳ ừ một tiếng, đại phu tốt nhất là ở Tiên Tâm các hoặc Hố Bất Lão, nhưng muốn mời người của Tiên Tâm các là phải nói ra nguyên do, vạn vạn không thể, mà Hố Bất Lão là yêu nhân Vũ tộc, Vi Sinh thế gia há có thể đi cầu Vũ nhân”

“Vi Sinh thúc thúc, cha ta có rất nhiều thị thiếp” Vi Sinh Kỳ không hiểu sao Lam Tiểu Sí nói vậy, nhưng cũng không cắt ngang lời nàng, Lam Tiểu Sí nói tiếp “trước kia có một thị thiếp sinh nhi tử cho cha ta, cha ta rất thích nhưng sau này thị thiếp này phát bệnh, ăn sống đệ đệ của ta”

Vi Sinh Kỳ sợ hãi, nơi nào lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy?

“Sau đó ta phát hiện trong lư hương trong phòng thị thiếp kia có chứa một loại hương liệu tên là Huyễn khởi la”

Sắc mặt Vi Sinh Kỳ ngưng trọng “có ý gì?”

“Huyễn khởi la làm cho người ta đột nhiên phát cuồng, nảy sinh ảo giác, không biết mình đang làm gì. Cho nên ta cảm thấy sự tình thật khéo, nàng sao có thể ăn đệ đệ của ta chứ?Sau đó ta cẩn thận nghiên cứu thi thể thị thiếp kia, đệ đệ đáng thương của ta bị nàng gặm thành như vậy nhưng trong dạ dày của nàng lại không có huyết nhục. Ý vị thật sâu xa, không phải sao?”

Vi Sinh Kỳ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo “ý ngươi nói có người hãm hại Tiểu Từ? Chuyện của Tú nhi lúc trước là có nguyên nhân khác?”

“Cái này phải cần Vi Sinh thúc thúc suy ngẫm, ta là một tiểu hài tử lại là một nữ nhi gia, vấn đề phức tạp muốn nghĩ cũng nghĩ không thông”

Vi Sinh Kỳ quay đầu nhìn Vi Sinh Từ đang ngủ say, hai tay nắm lại thành quyền “là ai?” Một quyền đánh nát bàn đá

“Nghiên cứu động cơ, sự việc liền đơn giản hơn,chỉ cần nhìn xem người được lợi là ai. Năm đó trước khi phu nhân chết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?Sau khi nàng chết, Tiểu Từ bị giam cầm mười hai năm, ai là người được lợi?”

Vi Sinh Kỳ trán nổi gân xanh, thân thể run lên “năm đó..”

Năm đó, hết thảy đều bình thường. Khi đó Tiểu Từ đã phô bày thiên phú học võ, Kính nhi mười hai tuổi đã không còn là đối thủ của hắn nhưng dù sao Kính nhi chín tuổi mới học võ, nên cố gắng thế nào, tiến triển cũng chậm. Sau đó ác mộng xảy ra, Tú nhi mỗi tối đều đến Xích Vi trai cùng Tiểu Từ đọc sách, luyện võ nhưng hôm đó khi hắn đuổi tới chỉ thấy Vi Sinh Từ cả mặt dính đầy máu, trong tay cầm đầu mẫu thân hắn. Hắn không biết lúc đó mình đã nghĩ gì, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, rống lên một tiếng, một chưởng phóng ra, Vi Sinh Từ bị thương nặng nhưng không chết. Hắn vô cùng giận dữ, không hề kiểm tra hiện trường. Sau khi Vi Sinh Từ tỉnh lại, suốt mười hai năm qua phụ tử hai người không hề đề cập tới chuyện này. Từ đó Vi Sinh gia chỉ có một mình Bộ Hàn Thiền quán xuyến nên có chút hỗn loạn, cho nên Tiêu Cảnh Nhu mới đến hỗ trợ. Thời gia qua đi, hắn không dám nhắc lại vết thương lòng đó, thế nhưng nay lại có người nói với hắn hết thảy có thể là một âm mưu

Lam Tiểu Sí lại nói “đúng rồi, ta chợt nghĩ đến chuyện lúc trước, sau khi Tiểu Từ phát bệnh, ta đã đến phòng hắn nhìn rồi phát hiện mẩu nến này. Vi Sinh thúc thúc, ngươi nhìn xem”

Vi Sinh Kỳ tiếp nhận, nhìn thấy màu hồng nhạt ở giữa ngọn nến, mùi hương khác thường, nghi hoặc nói “mùi này, ta chưa từng ngửi qua”

“Khi Huyễn khởi la đốt lên không phải hương vị này” Nàng đưa mẩu nến châm vào ngọn nến trong thạch lao, hương vị khác thường kia khi đốt lên lại trở thành vô vị

Vi Sinh Kỳ thổi tắt nến “nhưng…chỉ dựa vào cái này, ta không thể hoài nghi bất kỳ ai” Đó là một nhi tử khác của hắn ah. Nhiều năm qua luôn xem như thân nhi tử, hắn ổn trọng,hiểu lễ, sao có thể…

“Vi Sinh thúc thúc hoài nghi ai, ta có thể giúp thăm dò một phen. Ta cũng không muốn Tiểu Từ cả đời bị giam trong thạch lao”

“Thăm dò thế nào?”

“Vậy phải xem người ngươi hoài nghi là ai?”

Vi Sinh Kỳ trầm mặc hồi lâu mới đáp “ta muốn tìm hiểu Kính nhi một chút”

“Được rồi, ngài cứ chờ xem đi”

Đêm hôm đó, mọi người đều đã ngủ say, Cửu Vi sơn chìm trong yên tĩnh.

Vi Sinh Kính đứng trước tàng cây cửu vi, nhìn thấy Lam Tiểu Sí liền nói “Kỳ kinh phổ không thể lấy ra khỏi mật thất, ta sẽ dẫn ngươi đi vào, một khắc sau, ngươi phải rời đi”

Lam Tiểu Sí ngọt ngào đáp “Kính ca ca thực sự giữ lời”

“Vật kia đâu?”

“Ô, chưa thấy được thỏ, người ta sao có thể xua ưng ra chứ?”

Vi Sinh Kính hừ lạnh, đưa nàng tiến vào mật thất của Vi Sinh thế gia. Mấy năm qua, Vi Sinh Kỳ xem hắn như nhi tử thân sinh, cho nên hắn có thể thoải mái ra vào mật thất của Vi Sinh thế gia

Lam Tiểu Sí theo hắn vào trong, cứ tưởng sẽ có cơ quan cao minh chắn đường, thế nhưng chẳng có gì cả, chỉ cần người có nội lực siêu phàm dùng chưởng lực là có thể mở ra, mà nàng chắc chắn không thể làm được điều này, nhìn nhìn, tán thưởng “Vi Sinh thế gia quả nhiên danh bất hư truyền”

Vi Sinh Kính không để ý tới nàng, vào đến nội thất, hắn lại dùng nội lực mở hộp sắt có chứa Kỳ kinh phổ ra, ném cho Lam Tiểu Sí, hỏi “Kỳ kinh phổ đã tới tay, vật kia đâu?”

Lam Tiểu Sí tiếp lấy, nói “Kính ca ca đừng nóng vội. Tiểu Từ với ngươi dù sao cũng là huynh đệ, ngươi có thể hạ độc thủ như vậy, thực sự nhẫn tâm nha. Lúc đó tuổi ngươi cũng không lớn, Huyễn khởi la lại được Hố Bất Lão bán với giá cao ngất ngưỡng, ngươi làm thế nào mà mua được?”

“Bớt nói nhảm đi”

“Được rồi, nôn nóng, hung dữ như vậy làm gì chứ” Nói xong ném mẩu nến cho Vi Sinh Kính

Vi Sinh Kính tiếp lấy, hỏi “ngươi còn giũ lại cái khác không?”

“Không có, ta phát hiện hai mẩu trong thạch lao nhưng không có chạm vào”

“Vậy ngươi có thể chết rồi” Vi Sinh Kính vận chưởng, lòng bàn tay phiếm hồng

“Sao? Muốn giết người diệt khẩu? Thật không phúc hậu nha ca ca của ta”

“Đây là kết cục của kẻ dám uy hiếp ta”

Lam Tiểu Sí biện bạch “ca ca không nói đạo lý nha, nếu ngươi không làm chuyện xấu sao có thể bị ta uy hiếp? Tiền căn hậu quả phải phân cho rõ chứ”

Vi Sinh Kính phóng chưởng, miệng mắng “răng mỏ nhọn có thể cứu mạng cho ngươi sao?”

Nhưng một chưởng này không có đánh trúng Lam Tiểu Sí, sau tiếng nổ ầm vang khiến trời đất chấn động, sau khi bụi bặm tan hết, hắn nhìn thấy Vi Sinh Kỳ đứng ở đối diện

Vi Sinh Kính lui ra sau một bước, sắc mặt đại biến “nghĩa…nghĩa phụ?”

Vi Sinh Kỳ hỏi “vì sao?”

Vi Sinh Kính nháy mắt liền hiểu, hận không thể đem Lam Tiểu Sí thiên đao vạn quả “ngươi dám gạt ta?”

Lam Tiểu Sí cười thiên chân vô tà “Kính ca ca nói gì vậy. Ngươi là người xấu, ta cũng là người xấu, không phải nói không giữ lời, lật lọng là truyền thống của chúng ta sao?”

Vi Sinh Kính tức muốn nổ phổi “ta giết ngươi” Một chưởng phóng ra lại bị Vinh Sinh Từ ngăn lại

Lam Tiểu Sí vội nói “ai da, ngươi hung dữ thật dọa người nha. Vi Sinh thúc thúc, ta ra ngoài chờ ngươi nha”

Vi Sinh Kỳ lửa giận công tâm nhưng vẫn để ý tới an nguy của nàng, quay đầu phóng chưởng, mở cơ quan ra giúp nàng. Lam Tiểu Sí vội xông ra ngoài, mặc kệ bên trong kinh thiên động địa ra sao, chỉ vùi đầu xem Kỳ kinh phổ

Vi Sinh Kính cũng có chút danh tiếng trên giang hồ nhưng ở trước mặt Vi Sinh Kỳ, cao thấp đã quá rõ, Vi Sinh Kỳ chỉ trong bảy mươi chiêu đã bức hắn lui ra sau

Vi Sinh Kỳ không thể hiểu hỏi ‘Vi Sinh Kính, vì sao?Mười chín năm trước cha mẹ ngươi bị cừu gia truy sát, là ta cứu tính mạng ngươi và mẫu thân ngươi, tuy lúc đó không dạy ngươi võ công nhưng luôn chăm sóc cuộc sống của hai mẫu tử ngươi. Từ năm ngươi chín tuổi, ta thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi võ công, bảo hộ cho ngươi và nương ngươi. Ta nuôi ngươi mười chín năm, coi ngươi như nhi tử. Vi Sinh Kính, vì sao ngươi lại làm ra chuyện cầm thú không bằng?”

“Coi như mình sin ra?” Vinh Sinh Kính cười, y tóc rối loạn, bộ dáng điên cuồng “thực coi như mình sinh ra vì sao lúc đó ngươi không dạy ta võ công?Từ khi có Tiểu Từ, trong mắt ngươi và nghĩa mẫu chỉ có hắn. Hắn mới là nhi tử thân sinh của ngươi, ta chỉ là cô nhi ngươi nhặt được ven đường mà thôi. Ta coi ngươi như phụ thân, xem nghĩa mẫu như mẹ ruột nhưng nàng mỗi đêm đều ở cùng Tiểu Từ, mỗi đêm đều đến Xích Vi trai. Ngươi có biết ta hâm mộ biết bao nhiêu không, ta hi vọng nàng cũng có thể đến thăm ta, ngươi có biết hay không. Ta vì sao lại có cha mẹ yếu đuổi vô năng như thế, ta vì sao không phải là nhi tử thân sinh của các ngươi. Ta cố gắng như vậy nhưng cái gì cũn không thể thay đổi được”

“Cho nên ngươi giết chết nàng?Vì nàng đối với nhi tử thân sinh tốt hơn ngươi một chút?”

Vi Sinh Kính ngừng cười, nói “ta có thể làm gì chứ?Nếu không làm vậy,Tiểu Từ phải phạm sai lầm gì ngươi mới không để ý tới hắn?Không, cho dù là vậy, ngươi vẫn không có không để ý tới hắn. Ngươi vẫn dạy hắn võ công, còn là dốc lòng truyền thụ”

“Ngươi hại hắn bị giam mười hai năm, ngươi giết mẫu thân của hắn, thê tử của ta. Mười hai năm qua phụ tử chúng ta không nói với nhau câu nào. Chẳng lẽ ngươi không thấy mình sai sao?” Nói đến những lời cuối, Vi Sinh Kỳ gần như là rống lên

“Biết sai? Ngươi luôn miệng nói xem ta là nhi tử thân sinh nhưng hắn giết nghĩa mẫu, ngươi chỉ giam cầm hắn, còn quan tâm, chiếu cố hắn. Hiện tại đổi thành ta, ngươi sẽ làm thế nào? Giết ta sao? Nhìn đi, xem những lời ngươi nói có bao nhiêu dối trá”

Vi Sinh Kỳ dùng ánh mắt xa lạ đánh giá Vi Sinh Kính, phảng phất như trước mặt mình là yêu ma dữ tợn “Liên Kính, ngươi thực sự là không thuốc nào cứu chữa được”

“Liên Kính, ha ha ha”Vi Sinh Kính cười điên cuồng, cuối cùng vẫn là khôi phục cái họ trước kia, cái gì cũng không có. Hắn nói “ngươi giết ta đi”

Vi Sinh Kỳ giơ tay lên, một chưởng phế bỏ võ công của hắn

Liên Kính gào lên “không, ngươi giết chết ta đi”

Vi Sinh Kỳ mở cơ quan, vẻ mặt mệt mỏi ra lệnh với Bộ Hàn Thiền đã chờ sẵn ở bên ngoài “từ nay về sau, Liên Kính không còn bất kỳ quan hệ gì với Cửu Vi sơn”

Bộ Hàn Thiền tiến lên, nhận thấy Liên Kính đã bị phế võ công, dám hỏi vì sao, nhận lệnh “dạ”

Lam Tiểu Sí không quan tâm chuyện bên trong, nàng đọc lại Kỳ kinh phổ một lượt, thấy Vi Sinh Kỳ đi ra liền đưa cho hắn.

Vi Sinh Kỳ ra hiệu cho Bộ Hàn Thiền nhận lấy, hắn mệt, thực sự rất mệt nhưng vẫn nhớ rõ có chuyện quan trọng cần hỏi “ngươi nói cha ngươi từng có một thị thiếp dùng Huyễn khởi la hại chết đệ đệ ngươi?”

Lam Tiểu Sí đáp “đúng vậy”

Vi Sinh Kỳ lại hỏi “kẻ gây ác bị xử trí thế nào?”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên hỏi lại “xử trí?”

“Cha ngươi không có xử trí nàng sao?”

“Ta không có nói với cha ta”

Vi Sinh Kỳ cả giận “cái gì? Đệ đệ ngươi bị hại chết, ngươi lại không để ý đến tỷ đệ thân tình chút nào sao?”

“Thị thiếp của cha ta rất nhiều, dù sao đệ đệ của ta cũng đã chết, ta giết chết nàng vẫn sẽ có người khác tiến vào, ta đương nhiên phải giữ lại một nữ nhân bị ta nắm thóp vẫn tốt hơn chứ”

Vi Sinh Kỳ chán nản lại nghi hoặc, người như vậy không giống xuất thân từ danh môn chính phái, lập tức truy vấn “ngươi rốt cuộc là ai?”

Lam Tiểu Sí ấp úng “à…”

“Nói”

Lam Tiểu Sí còn chưa kịp lên tiếng, một phụ nhân xông tới, nhìn thấy Vi Sinh Kính không thể nhúc nhích liền nhào tới “Kính nhi, Kỳ ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Kính nhi sao lại thành ra như vậy?”

Vi Sinh Kỳ đáp “đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hỏi hắn đi. Cảnh Nhu, nhiều năm qua, Vi Sinh gia luôn nhờ ngươi lo liệu, ta rất cảm kích nhưng nay, thứ cho ta không giữ ngươi ở lại. Ngươi thu thập một chút, cùng Liên Kính xuống núi đi”

Nghe hắn gọi là Liên Kính mà không phải là Vi Sinh Kính, Tiêu Cảnh Nhu kinh sợ “Kỳ ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vi Sinh Kỳ gầm lên “đi, trước khi ta thay đổi chủ ý, lập tức mang Liên Kính rời đi”

Tiêu Cảnh Nhu không hiểu ra sao, tiến lên nâng Liên Kính dậy, Bộ Hàn Thiền cũng sai người hỗ trợ, mang theo mẫu tử bọn họ rời đi

Vi Sinh Kỳ dịu giọng nói với Lam Tiểu Sí “ta biết ngươi không phải là nữ nhi nhà bình thường, chuyện hôm nay ngươi làm cho ta và Tiểu Từ, trong lòng ta hiểu rõ. Nói tên cha mẹ ngươi đi, ta tự mình đến cửa cầu hôn”

Lam Tiểu Sí thiên chân vô tà nói “được nha, cha ta họ Lam, gọi là Lam Phỉ”

“Lam Phỉ?” Vi Sinh Kỳ nhẹ giọng nhắc lại,cảm thấy rất quen nhưng Cửu Vi sơn luôn không can thiệp vào chuyện của võ lâm nên hắn nhất thời nghĩ không ra

Lam Tiểu Sí hảo tâm nhắc nhở “hắn ở tại Phương Hồ Úng Thúy”

Lam Phỉ, Phương Hồ Úng Thúy? Vi Sinh Kỳ giật mình, cả giận nói “ngươi là Vũ nhân”

Lam Tiểu Sí cười ngọt ngào “Vi Sinh thúc thúc thật là khách khí, bọn họ đều gọi ta là yêu nhân Vũ tộc nha”

“Lần này ngươi đến Cửu Vi sơn là có mục đích gì?” Ngữ khí Vi Sinh Kỳ nghiêm túc hắn

“Cha ta mắng ta, ta chạy đến đây chơi đùa, nghe nói hoa Cửu vi trên Cửu Vi sơn nở rất đẹp nên tới đây xem thử, kết quả lại chẳng thấy hoa đâu cả”

“Nể mặt Tiểu Từ, ta để ngươi rời đi, từ nay về sau không được bước vào Cửu Vi sơn một bước, nếu không đừng trách ta không lưu tình”

Lam Tiểu Sí nước mắt lưng tròng “Vi Sinh thúc thúc, sao ngươi lại có thể đối với ta như vậy chứ?Ta đối với Tiểu Từ là thật tâm”

Vi Sinh Từ tức giận nói “ngươi lập tức đi cho ta”

“Ta không, dù ta không có phúc gả vào Vi Sinh gia nhưng Vi Sinh gia thiếu ta một món nợ ân tình lại xua đuổi người thiên chân khả ái như ta, làm ta thương tâm rơi lệ, thống khổ, chẳng lẽ ngươi không áy náy sao?Vi Sinh thúc thúc cảm kích cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi, trách không được Kính ca ca thương tâm như vậy”

Vi Sinh Kỳ tức giận “ngươi thực sự chẳng biết trời cao đất rộng. Người Vũ tộc xông vào Cửu Vi sơn, ta không giết ngươi đã là khoan dung lớn nhất rồi”

“Không được. Ngươi thiếu ta một món nợ ân tình,ta là đến giúp ngươi, nếu ngươi thực sự nói không giữ lời mà giết ta. Vi Sinh thế gia luôn miệng nói công chính hiệp nghĩa, hừ, ta xem như đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, khi dễ một tiểu nữ tử yếu đuối, lấy oán trả ơn, giết người diệt khẩu, vong ơn phụ nghĩa…”

Vi Sinh Kỳ giận dữ nhưng đấu võ mồm sao lại nàng, chỉ có thể tức giận hỏi “ngươi muốn thế nào?”

“Là ngươi cầu ta muốn báo ân nha, để ta nghĩ lại xem sao” Vi Sinh Kỳ như muốn phát điên, nàng lại như đột nhiên nhớ ra gì đó “a, đúng rồi. Ta có một bằng hữu bị thương, hiện không thể động đậy. Cha ta cảm thấy như vậy thật phô trương lãng phí, đồ vô dụng đều bị hắn vứt bỏ nhưng ta lại thấy không chừng còn có thể dùng. Nếu ngươi khẩn thiết muốn báo ân thì giúp ta cứu người đi, chỉ cần dùng chút nội lực thôi, rất đơn giản, tiện nghi cho ngươi rồi”

Vi Sinh Kỳ nghiến răng, hồi lâu mới nói “Vi Sinh gia luôn ân oán rõ ràng, có ơn tất báo. Ta sẽ tận lực thử một lần, nhưng dù thành hay không, ngươi cùng Vi Sinh gia ta không còn liên quan gì nữa, bao gồm cả Tiểu Từ. Ngươi phải biết rằng…”

Còn chưa nói xong, Lam Tiểu Sí đã kéo cánh tay hắn “đã biết, đã biết, đi thôi, trong số các nhân sĩ chính phái, ngươi nói nhiều nhất”

Vi Sinh Kỳ không chịu “ta còn có việc phải phân phó, ngươi ở dưới chân núi Cửu Vi chờ ta”

Lam Tiểu Sí bĩu môi “chậc, thật nhỏ mọn”

Vi Sinh Kỳ sờ sờ chuôi kiếm “xuống núi”

Lam Tiểu Sí giơ hai tay lên “được rồi, đừng lâu quá. Ngươi biết đó, nam nhân làm nữ nhân chờ đợi rất không có phong độ”

Vi Sinh Kỳ xoay người bước đi