Long Vương miếu tuy đã đến rồi, nhưng vấn đề hãy còn nhiều nghi vấn.
Ai đốt đèn trong đó?
Lão đánh xe lưng gù, người một chân, tên mặt rỗ... bây giờ lại thêm chuyện đốt đèn trong miếu.
Thật là lắm chuyện.
Tại sao không nói huỵch tẹt, nói thẳng ra cái gì mình muốn mà cứ mập mờ, ấm ớ làm chi?
Bằng vào thân pháp của họ, rõ ràng họ là hạng khá cao trong chốn giang hồ, thế mà hắn chưa nghe ai nói đến những người mà thân thể có điểm đặc biệt như thế là sao?
* * * * *
Trong miếu thắp bảy ngọn đèn, thế nhưng không có một bóng người nào cả.
Đã đốt đèn dẫn dụ thì tại sao không ra mặt?
Quách Đại Lộ đứng trước cửa miếu dòm dòm qua lại y như một du khách xem xét nơi thắng cảnh.
Dáng cách thì như thế, nhưng trong lòng hắn cũng đã khá hoang mang.
Hổng lẽ tên mặt rỗ lại đùa chơi?
Nhưng không ai lại đi đùa một cách vừa tốn công, vừa tốn quá nhiều tiền như thế bao giờ.
Nội hạt minh châu cho Thủy Nhu Thanh cũng là đáng giá, nếu đùa thì không tới mức đó đâu.
Nếu không phải đùa thì đây là trường quyết đấu và chuyện sinh tử tồn vong đang chờ chực phút giây.
Quách Đại Lộ mím môi định đi vòng ra sau miếu, ngay lúc đó một ngọn đèn trước án vụt tắt phụt.
Ở đây không có gió, ngọn đèn đang cháy sáng sao bỗng tắt đi?
Quách Đại Lộ cau mày đi thẳng vào trước hương án, hắn phát hiện ngọn đèn tắt vì hết dầu.
Đèn tuy hết dầu tự tắt, nhưng dưới án lại có một vật thò ra, lẩy bẩy.
Quách Đại Lộ thối lui mấy bước trầm gịọng :
- Ai?
Bóng đen dưới án càng rung hơn nữa, rung chao cả bàn hương án.
Quách Đại Lộ mím môi tràn tới, dùng chân đá hất tấm màn treo trước mặt bàn....
Hắn khựng lại nhìn sửng sốt.
Giữa đem khuya khoắt, giữa chốn hoang vu, giữa khung cảnh đầy hăm dọa của ngôi miếu cổ, dưới bàn thờ lại có một người.
Người đó là một cô gái chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi!
Vì cần phải đến nơi này, Quách Đại Lộ đã gặp không biết bao nhiêu người kỳ dị, đã gặp không biết bao nhiêu chuyện lạ lùng, nhiều lúc hắn có cảm giác đang đứng trước một nguy cơ gần như đe dọa cả tính mạng.
Vì thế, hắn đã có dự phòng, cho dầu trong miếu có tàng ẩn những gì kinh dị, hiểm nguy cách mấy, hắn cũng không có gì kinh ngạc.
Nhưng bây giờ thì chuyện xảy ra làm hắn thiếu điều ngã ngửa.
Trong miếu, dưới bàn, không có gì nguy hiểm mà lại là một cô gái nhỏ.
Trông dáng con người cô run lẩy bẩy thật đáng thương, nhất là quần áo trong người của cô ta mỏng manh hết sức.
Cô gái run như đang lên cơn sốt, nhìn thân áo mỏng manh thật không biết cô ta đang lạnh hay đang sợ sệt.
Khi thấy Quách Đại Lộ, cô ta càng run hơn nữa, hai tay cô ôm lấy ngực, thân hình co rút lại như con cuốn chiếu.
Hai mắt cô ta lộ vẻ kinh sợ tột cùng và cô ta nói mà tiếng này như dính lại với tiếng kia :
- Trăm lạy ông, ngàn lạy ông... xin ông tha cho tôi...
Quách Đại Lộ sửng sốt một lúc lâu mới nói được :
- Cô là ai? Tại sao lại đến chốn này?
Cô gái như đã mất hồn mất vía, cô ta chỉ nói được mấy tiếng đầu rồi líu lưỡi luôn.
Quách Đại Lộ thở dài thương hại :
- Cô cứ yên lòng, cũng đừng van lạy gì cả, tôi không phải đến đây để hại cô đâu.
Cô gái mở to đôi mắt nhìn Quách Đại Lộ và thật lâu cô ta mới chui ra :
- Ông... ông không phải là... ông hồi nãy?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Ông nào hồi nãy?
Cô gái nói :
- Người bắt trói tôi và mang tới đây...
Quách Đại Lộ gượng cười :
- Tự nhiên là không phải, chứ người bắt cô mà cô cũng không biết là ai nữa sao?
Cô gái cắn môi :
- Tôi... tôi không thấy.
Quách Đại Lộ nói :
- Thế thì tại làm sao cô lại đến đây?
Mắt cô gái đỏ hoe, cô ta sắp sửa khóc rồi.
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi đã nói rồi, tôi không hề làm gì phương hại đến cô nương, vì thế, cô đừng sợ sệt gì cả, có gì cô cứ nói ra đi.
Không an ủi thì còn đỡ, khi hắn vừa nói xong thì cô gái vụt khóc òa lên...
Cô ta ôm mặt khóc thật to.
Quách Đại Lộ lớ ngớ, không biết làm sao cho phải.
Muốn cho một cô gái khóc, người đàn ông có trăm phương ngàn cách, nhưng muốn cho cô gái đang khóc nín đi thì quả thật là chuyện thiên nan vạn nan.
Huống chi, về phương diện đó, phương diện làm cho một cô gái nín khóc, Quách Đại Lộ hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.
Vì thế, hắn chỉ còn cách là đứng... nhìn cô ta khóc.
Không biết bao lâu như thế, cô gái mới hơi dịu bớt, cô ta hỉ mũi và kéo vạt áo lau nước mắt.
Quách Đại Lộ thở phào dịu giọng :
- Chẳng lẽ cô không biết tại sao cô lại đến nơi này sao?
Cô gái cứ lấy tay che mặt :
- Tôi đang ngủ, nhưng khi tỉnh dậy thì thấy mình ở nơi đây.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Khi tỉnh dậy, nơi đây không có ai cả sao?
Cô gái nói :
- Chẳng những không có người, mà luôn cả đèn đuốc cũng tối om.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Ủa, vậy chứ đèn này ai đốt?
Cô gái nói :
- Vừa lạnh vừa tối, chỗ này làm cho tôi sợ xém ngất luôn, tôi mò bậy mò bạ trên bàn thì chợt đụng đá lửa...
Trên bàn quả nhiên có đá lửa và mồi dẫn lửa.
Quách Đại Lộ cầm xem và hỏi :
- Như vậy là cô đốt những ngọn đèn này?
Cô gái gật gật đầu.
Bây giờ thì Quách Đại Lộ đã biết hơi hơi, hắn hỏi :
- Vừa rồi nơi đây không có ai, tại sao cô không chạy về nhà?
Cô gái nói :
- Ban đầu tôi cũng muốn chạy, nhưng vừa ló ra đến cửa, thấy bên ngoài tối om, tôi hoảng quá nên rút trở vào đây, mà cũng không dám ở ngoài nên chui nấp dưới bàn.
Cho đến bây giờ tay chân cô ta vẫn còn rung, nhưng giọng nói đã rõ dần.
Một cô gái nhỏ chưa từng ra khỏi nhà một mình, khi tỉnh giấc thì thấy ở trong một cái miếu hoang, cô ta không chết giấc cũng là may.
Quách Đại Lộ nhìn cô gái, lòng hắn bỗng nghe cảm thương vô hạn.
Hai bàn tay cô ta tuy vẫn che mặt, nhưng con mắt lại len lén nhìn Quách Đại Lộ qua kẽ hở của ngón tay...
Dáng cách của Quách Đại Lộ hình như không có gì đáng nghi là kẻ xấu, nhìn kỹ có thể đoán quyết như thế ấy.
Hắn muốn đỡ nàng đứng dậy, nhưng vừa mới dợm tay thì một ngọn đèn tắt phụt.
Cô gái tuy xem nhỏ thó yếu ớt, nhưng thật ra thì cô ta cũng đang tuổi dậy thì.
Hai tay cô ta che mặt, nhưng cô nàng lại quên và để trống ở phần khác trên thân thể, chỗ rõ hơn hết là gò ngực nổi vun.
Khốn đốn cho cô là cô mặc áo quá mỏng manh, ánh sáng của mấy ngọn đèn hắt vào tỏ rõ...
Chẳng những Quách Đại Lộ không dám đưa tay đỡ mà luôn cả nhìn, hắn cũng không dám, hắn hơi quay mặt sang hướng khác.
Ngay lúc đó, thêm một ngọn đèn tắt phụt và ngọn thứ ba cũng tiếp liền theo.
Chắc chắn là đã hết dầu, vì chưa kịp coi thì bảy ngọn đèn đã tắt ngấm.
Bóng tối ập vào thật nhanh, cô gái hoảng hốt kêu lên một tiếng nho nhỏ rồi nhảy vào lòng Quách Đại Lộ.
* * * * *
Bóng tối vốn luôn a tòng cho những chuyện gì mờ ám.
Có những chuyện mà tỏ rõ thì không dám, nhưng nếu trong bóng tối, càng tối càng hay thì người ta bạo dạn.
Cô gái vì sợ quá nên quên phương hướng, cô ta nhảy ngay lại, ngả vào lòng Quách Đại Lộ và quên chuyện... quay ra, nghĩa là gò ngực của cô ta áp sát vào lòng Quách Đại Lộ...
Chuyện xảy ra quá thình lình, phản ứng tự nhiên là hắn dang hai tay ôm cô gái.
Sự va chạm đó làm cho hắn bỗng nghe tim mình đập loạn, mặt nóng bừng bừng...
Nhưng hắn tỉnh táo được ngay, hắn tự cảnh cáo mình :
- Là người chứ không phải súc sinh, không được lợi dụng cơn nguy của người mà làm chuyện xấu xa...
- Chẳng những không nên làm mà cũng không nên nghĩ tới, nếu không, chẳng những xấu hổ với lương tâm mà cũng không còn mặt mũi nào nhìn Yến Thất.
Hắn cảnh cáo mình và cố sức khống chế mình, nhưng “khách quan” thì lại bao vây hắn.
Nhất là hắn chỉ khống chế lòng mình, chứ con người còn nhiều chỗ rất khó lòng khống chế, chỗ thứ nhất là lỗ mũi...
Hắn nghe ngay một mùi thơm, không phải thứ thơm của son phấn mà là hương trinh của cô gái trong lứa tuổi dậy thì.
Hơi thở dồn dập của nàng hình như xông thấu vào tim hắn.
Thêm vào đó, vóc thân mềm mại của nàng cũng đang sát vào người hắn.
Thêm vào đó, bóng tối như cố giục hắn mau hành động...
“Trai gái không nên gặp chỗ vắng người”.
Người ta chỉ nói “chỗ vắng” chứ chưa kể bóng tối, tự nhiên bóng tối nguy hiểm hơn nhiều.
Chỉ có người nào trải qua kinh nghiệm đó mới thấy sự tối quá ư “nguy hiểm”.
Quách Đại Lộ không phải thánh nhân.
Hắn là người, là đàn ông, thứ đàn ông không hay được dịp gần đàn bà, nhất là hắn đang khủng hoảng về tình ái.
Khốn đốn hơn, hắn là người rất biết nhìn cái đẹp, biết thích gái đẹp.
Bối cảnh, tâm tình, đối tượng và thêm vào sự nguy hiểm cực cùng là bóng tối a tòng...
Trong hoàn cảnh như thế, không ai dám vỗ ngực tự xưng mình là một thánh nhân.
Nhưng cũng may, có một sức mạnh làm cho hắn khống chế được sự đòi hỏi trong lòng hắn.
Sức mạnh đó không phải lễ giáo, không phải là tâm chí quân tử vì, trong hoàn cảnh này, lễ giáo và quân tử đã... cúi đầu.
Sức mạnh đó là tình cảm của hắn đối với Yến Thất.
Trong một trường hợp nhất định nào đó, lý trí không làm sao chiến thắng được dục vọng, chỉ có cảm tình, sức mạnh của cảm tình mới mong chế ngự.
Quách Đại Lộ rất may là trong tay hắn đang có sức mạnh ấy.
Nhưng hắn chưa đẩy cô gái ra khỏi vòng tay.
Hắn không nỡ làm như thế.
Cô gái rúc vào lòng hắn y như một con chim nhỏ bị mưa gió phũ phàng, đang cố tìm lấy một lùm cây nương tựa.
Quách Đại Lộ nhè nhẹ vỗ lên vai nàng, giọng hắn êm dịu như giọng người anh cả :
- Cô bé, đừng sợ, tôi sẽ đưa cô về đến tận nhà.
Cô gái lí nhí :
- Đưa tôi về nhà thật ư?
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Thật, tôi sẽ đưa cô đi ngay bây giờ.
Cô gái ngập ngừng :
- Nhưng... giữa đêm khuya, tự nhiên... công tử có chuyện đại sự, làm sao bỏ để đưa tôi về nhà được?
Quách Đại Lộ nhè nhẹ thở ra...
Hắn có thể đến nơi này quả là chuyện không phải dễ, bảo hắn bỏ đi thật là chuyện khó lòng...
Tên mặt rỗ có nói không biết lúc nào sẽ đến, theo lời cô gái Mai Lan, và khi hắn đến là Quách Đại Lộ chắc chắn sẽ được tin Yến Thất...
Hắn tin chắc tên mặt rỗ là đâu dây mối nhợ, bây giờ bỏ đi làm sao tìm lại tên mặt rỗ?
Không tìm được tên mặt rỗ là không còn hy vọng hỏi về tin Yến Thất.
Nhưng bây giờ không còn cách nào cho hắn lựa chọn được nữa, hoàn cảnh này đã đây hắn vào chỗ “nghĩa bất dung từ”.
Một người đàn ông sống cho ra sống là gặp nghĩa không có quyền từ chối, cho dầu chuyện đó có phương hại đến quyền lợi của mình, người đàn ông không chỉ cần có dũng khí mà lại cần phải có nhân từ.
Hắn lại vỗ nhẹ lên vai cô gái, giọng hắn vẫn dịu dàng nhưng cả quyết :
- Bây giờ thì trời cũng đã sắp sáng rồi, cha mẹ cô nếu biết chuyện cô mất tích, nhất định sẽ muôn vàn lo lắng... Bây giờ, tuổi cô hãy còn nhỏ, câu chuyện vấy ra tai tiếng sẽ không sao lường được, có thể cô không biết tai hại của nó nhưng tôi biết.
Hắn nói đúng, những lời đồn đãi vô trách nhiệm sẽ có thể hủy diệt cả cuộc đời của người con gái, trong khi người bàng quan tưởng đó chỉ là câu chuyện nói cho vui...
Nghĩ đến chuyện đó, Quách Đại Lộ càng quyết tâm hơn nữa, hắn nói :
- Vì thế, tôi quyết định đưa cô về nhà trước khi trời sáng.
Cô gái vụt ôm chặt lấy Quách Đại Lộ và giọng cô thân thiết :
- Công tử quả thật là một con người tốt, tôi từ nhỏ chưa hề gặp một người như thế bao giờ...
* * * * *
- Nhà tôi ở ngay con đường hẹp trước mặt, nhà thứ ba bên phải, cái nhà phía trước có gốc liễu dựa bên cửa đó.
Ngõ hẻm thật vắng.
Ánh sáng vừa hừng từ phương đông, rọi lờ mờ những giọt sương còn đọng ở bực thềm.
Quách Đại Lộ nói nho nhỏ :
- Ai nấy đều còn đang ngủ, chắc chưa ai hay biết chuyện cô mất tích, cô hãy tìm cách vào cho thật êm đừng để ai hay cả.
Cô gái nói :
- Tôi sẽ vào ngả sau, phòng của tôi cũng ở phía sau.
Quách Đại Lộ nói :
- Tốt hơn hết là cô nên đổi phòng khác và nên ngủ chung với một bà có tuổi...
Suy nghĩ một giây hắn lại nói thêm :
- Một hai đêm tới đây, có lẽ tôi sẽ có mặt quanh lối này, không chừng tôi sẽ điều tra dùm cô xem ai là người bắt cô đến miếu.
Vừng đông đã hé lên, ánh sáng rọi rõ vào mặt Quách Đại Lộ hơn lúc nào hết, gương mặt hắn thật là rạng rỡ.
Bất cứ một ai, khi làm xong một chuyện phải, luôn luôn sắc mặt tươi sáng vô cùng.
Người mang tâm sự buồn, sắc mặt dàu dàu, nhưng người làm việc quấy, sắc diện mới thật là tối tăm.
Đó là sự biến sắc nhất thời, nhưng cứ lâu ngày, hành động theo một chiều hướng cố định, sắc mặt sẽ trở thành bất biến.
Quách Đại Lộ tuy có lúc u buồn, nhưng sắc mặt hắn luôn tươi sáng, không phải bởi có sắc diện đó nên hắn luôn làm những việc chính đại quang minh, mà vì hắn không bao giờ làm chuyện quấy, nên thần sắc hắn không bao giờ đen tối.
Cô gái ngẩn nhìn Quách Đại Lộ :
- Tại sao công tử không hỏi tên tôi? Không lẽ công tử không nghĩ đến chuyện sau này sẽ đến thăm tôi ư?
Quách Đại Lộ cười :
- Tôi là một kẻ lãng tử, là một con người đi ở không chừng, nếu tôi lui tới với cô, người ta sẽ có nhiều dị nghị.
Cô gái nói :
- Tôi không sợ.
Quách Đại Lộ nói :
- Cô không sợ nhưng tôi sợ.
Cô gái chớp mắt :
- Công tử sợ việc chi?
Quách Đại Lộ không trả lời, hắn cười và nhìn thẳng vào mặt cô gái :
- Sau này, khi lớn thêm chút nữa, cô sẽ biết tôi sợ việc gì, bây giờ thì cô nên mau quay về phòng, hãy ngủ một giấc, khi thức dậy cô sẽ quên hết những chuyện xảy ra.
Cô gái cúi đầu, một giây sau cô ta nói bằng một giọng qua hơi thở :
- Ra khỏi hẻm này, tốt hơn hết công tử nên rẽ qua bên phải.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chi vậy?
Cô gái không trả lời, cô ta nhìn Quách Đại Lộ và nhoẻn nụ cười tươi rói :
- Công tử thật là một con người tốt, người tốt sẽ không bao giờ chịu hiu quạnh...
* * * * *
Buổi sáng đầu ngày hạ, trong gió hãy còn nhiều hơi lạnh.
Thế nhưng Quách Đại Lộ nghe lòng ấm áp.
Bởi vì hắn cảm thấymình không làm gì tổn hại một ai, không làm tổn hại người mà cũng không tổn hại chính mình.
Quách Đại Lộ uốn mình hít dài không khí trong lành.
Lại một ngày đêm đã trôi qua.
Hắn thấy thật là dài.
Chỉ một ngày thôi mà không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện, những chuyện thật ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Một tên mặt rỗ quá kì bí, một lão già gù tiêu mất giữa đêm khuya, một hòa thượng làm như không dám thấy mặt người, một cô gái đáng thương lâm nạn...
Những nhân vật không tên tuổi, nhưng câu chuyện không đầu không đuôi xảy đến bất ngờ...
Những câu chuyện không ngờ lại đến, còn tin tức về Yến Thất thì vẫn toàn không.
Nhưng dầu sao lòng hắn vẫn có được điều an ủi.
Hắn hành động không mong báo đáp, nhưng hắn thấy không phải là chuyện “gánh bàn độc mướn” như người ta thường nói, bởi vì hắn thấy chính nhờ thế mà tâm thần hắn thong dong khoan khoái, chính những chuyện như thế đã tạo cho hắn một cuộc sống yêu đời.
“Người tốt sẽ không bao giờ hiu quạnh”.
Tuy không nghiền ngẫm phân tích nhưng cô gái đã nói rất đúng.
* * * * *
“Ra khỏi hẻm này nên rẽ về bên phải”.
Hắn không để ý lắm về câu nói của cô gái, nhưng khi đi hắn lại rẽ theo đúng lời của cô ta.
Và hắn chợt thấy một chuyện lạ lùng...
Hắn thất hai cánh cửa cổng thật là... quen thuộc.
Thật là lạ, thành này hắn mới đến đây lần thứ nhất và không một người quen thuộc, người không quen thì làm sao có chuyện quen nhà?
Nhưng Quách Đại Lộ chợt nhớ ra, tôi hôm qua, khi hắn rượt theo tên mặt rỗ, chính hắn đã vào cánh cổng này.
Chính trong gian nhà này có hai vợ chồng người trẻ tuổi và người chồng đã cự nự hắn một trận dữ dằn.
Quách Đại Lộ dự định chờ đến tối sẽ vào đây thám thính về tên mặt rỗ, nhưng bây giờ thì hắn đổi ý, hắn rẽ ngay vào con đường ấy.
Trên đường lát bằng đá xanh thật ngay ngắn và sạch sẽ, khoảng khoát.
Bây giờ trời đã sáng hẳn rồi, thế nhưng trong nhà hãy còn mấy ngọn đèn.
Nhìn vào mấy chữ viết ngay giữa lồng đèn, mắt Quách Đại Lộ bỗng rực lên :
“Lưu Hương viện”
Mai Lan, người con gái buôn hương đã chẳng cho hắn địa chỉ hay sao?
Chính nàng đã cho hán biết nàng ở “Lưu Hương viện”.
Như vây thì nơi đây chính là cái “ổ” của nàng.
Chỉ tiếc một điều, bây giờ không phải là lúc “tìm hoa”.
Bây giờ thì có lẽ nàng đang ngon giấc, có lẽ đầu nàng đang gối trên cánh tay của gã đàn ông nào đó cũng nên...
Cho dầu có “thèm” đến mấy, người “lịch sự” như Quách Đại Lộ cũng không nên làm chuyện khuấy rầy.
Thế nhưng, không hiểu tại sao, từ trong đáy lòng của Quách Đại Lộ chợt nghe thấy như có một hơi hương quen thuộc...
Hắn cảm thấy như đâu đây có một người quen.
Cũng có thể do nụ cười quá ngọt của Mai Lan, cũng có thể hắn đang sống bằng ảo giác...
Hắn bước nhanh về phía trước, hắn gặp ngay kho mễ cốc.
Phía trước có mấy cái đôn bằng đá, Quách Đại Lộ ngồi xuống cúi mặt trầm tư...
Hắn ước lượng và nhẩm tính : Một dãy có mấy gian nhà, một gian gần như trang viện, vì nó khá rộng lớn, khu thứ nhất có thể là của cô gái trong miếu Long Vương, khu thứ hai có thể là của vợ chồng người đàn bà mặt rỗ hoa mè, khu thứ ba có thể là Lưu Hương viện và kho mễ cốc ở vào khu thứ tư, khu hắn đang ngồi.
Mỗi một khu là một phú gia này đều có liên hệ với tên mặt rỗ.
Nếu không có tên mặt rỗ ước hẹn, hắn làm sao lại đến Long Vương miếu? Làm sao lại gặp cô gái bị bắt đưa đến đó?
Đó là chuyện tình cờ, hay là chuyện được sắp sẵn?
Cô gái đó tại sao lại bảo hắn rẽ qua ngã này? Phải chăng cô ta đã biết một âm mưu bí mật nhưng không tiện nói ra?
Phải chăng nàng cố ý trốn trong miếu Long Vương, phải chăng nàng cố ý cho hắn thấy?
Chẳng lẽ tất cả đều do tên mặt rỗ sắp sếp? Và hắn sắp bày như thế để làm gì?
* * * * *
Quách Đại Lộ đứng lên, hắn bắt đầu đi trở lại.
Thường thường ở vào một con đường lớn, nhà phố cất khít vào nhau, nhưng ở đây thì khác.
Bốn khu nhà không có vẻ gì riêng biệt cho lắm, gần gần giống như nhau, nhưng giữa khu nhà này sang khu nhà kia chừa một khoảng trống khá rộng.
Tại làm sao họ lại phí đất giữa chỗ làm ăn phồn thịnh như thế này?
Hắn nhất định muốn khám phá bên trong.
Nhưng muốn khám phá được chỉ có mỗi một cách...
Quách Đại Lộ tung mình nhảy phóc lên nóc kho mễ cốc.
* * * * *
Phía trước là gian dành để quầy hàng và mấy cái bàn khách hàng.
Hai bên dài vào trong có nhiều phòng, hình như có người ở, vào phía sau là một dãy kho, tự nhiên là kho chứa mễ cốc.
Và như thế, phía sau nữa sẽ không còn gì cả.
Quách Đại Lộ đã đến phía sau.
Đứng trên cao, Quách Đại Lộ hiểu ra tất cả.
Bốn khu nhà hắn tính lúc nãy cách xa nhau, hắn thắc mắc không biết khoảng trống chính giữa quá rộng theo ước tính bằng mặt tiền, không lẽ là chỗ bỏ không?
Đúng như hắn nghĩ, khoản rộng đó không bỏ không, khoản rộng chính giữa bốn khu nhà có một tòa trang viện và tòa trang viện này có vẻ nguy nga đồ sộ hơn tất cả.
Tòa nhà này khá lớn, nhưng nếu không để ý, không ai thấy được đó là tòa nhà riêng biệt, người ta rất có thể lầm tòa nhà này liền với một trong bốn khu nhà phía trước.
Nhất là đối với những khách dạ hành, cho dầu có chuyển đi bằng nóc nhà, cũng rất khó phân biệt được điều lạ đó.
Quả đúng là kiến trúc dị thường.
Quách Đại Lộ chợt nghĩ tòa nhà này có thể chủ nhân là tên mặt rỗ.
Bằng vào phía trước của bốn khu nhà kia, bất cứ hắn muốn vào đâu cũng có ngã thẳng vào tòa nhà của hắn...
Muốn kiến trúc như thế, hắn phải tốn quá nhiều công phu và tự nhiên tốn rất nhiều tiền.
Phải chăng hắn cũng như tên hòa thượng thọt giò? Phải chăng hắn cũng có nguyên nhân cần lánh mặt với người ta, vì thế hắn phải xây dựng nhà cửa như thế ấy?
Rõ ràng đây là một chỗ trông bình thường, nhưng ẩn đầy bí mật, nhưng tại làm sao hắn lại cố ý cho Quách Đại Lộ thấy biết chuyện bí mật này?
Bởi vì bằng lối kiến trúc kì dị của tòa nhà này, nếu tên mặt rỗ không cố ý thò ra một mối thì nhất định một trăm Quách Đại Lộ cũng chịu thua.
Và bây giờ hắn thấy muốn biết những chuyện đó cũng chỉ còn một cách...
Hắn tung mình nhảy xuống.
* * * * *
Từ kho mễ cốc đến khu nhà chính giữa cách bởi một vòng tường, nó chỉ có bề dài còn bề ngang hơi hẹp.
Bây giờ thì những thứ hoa xuân chưa hoàn toàn tàn tạ, hơi hương buổi sáng vẫn ngạt ngào.
Bên trong vườn hoa là một dãy hành lang.
Ánh nắng ban mai rọi vào, mặt gạch láng bong không một chút bụi.
Bốn phía lặng im không một tiếng động, không một bóng người.
Cả gió hình như cũng không tạt được vào trong đó.
Quách Đại Lộ gần như không dám thở, không phải hắn sợ nhưng hắn không muốn khuấy động cảnh u tịnh ở nơi đây.
Thình lình không biết từ đâu thoát ra, Mai Lan đẩy nhẹ một cánh cửa và bước vào trong ấy.
Bốn phía lại im lặng.
Đúng là một nơi thuộc về cấm địa.
Nhưng Quách Đại Lộ đứng sờ sờ ra đó, nhưng không một ai ngó ngàng đến hắn.
Nhất định là bên trong đã có người thấy hắn.
Quách Đại Lộ hơi do dự, nhưng cuối cùng hắn bước thẳng vào dãy hành lang.
Một chân của hắn vừa đặt lên bậc thềm, hắn rút nhanh trở lại.
Dãy hành lang lát đá hoa sạch bóng như mặt kiếng, đặt đôi giày dính đầy bùn đất lên đó, Quách Đại Lộ chợt thấy không đành.
Hắn khom xuống cởi đôi giày, đôi vớ hãy còn khá sạch.
Hắn bước nhẹ lại canh cửa mà Mai Lan vừa mới bước vào.
Hắn đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa chỉ khép hờ.
Bên trong, một gian phòng rộng, không giường, không bàn ghế, không có vật gì cả và cũng không có chút bụi nào.
Dưới nền lát thảm bằng thứ cỏ nhuyễn mịn, trên tấm thảm trải một tấm nệm trắng tinh và có một người nằm trên đó.
Trong phòng nặc nồng mùi thuốc, người nằm đó là một bệnh nhân.
Quách Đại Lộ không nhìn thấy mặt bệnh nhân, vì bên cạnh có một cô gái áo trắng tóc xõa bờ vai, nàng đang quỳ đút từng muỗng thuốc mà Mai Lan vừa mới bưng vào.
Bây giờ thì Quách Đại Lộ mới hiểu ra.
Như vậy chẳng những nơi này là chỗ thanh tịnh mà còn là nơi dưỡng bệnh của một người, thảo nào khi nãy Mai Lan nhìn thấy hắn nhưng nàng không lên tiếng.
Nhưng làm sao Mai Lan lại ở đây?
Cách phục sức của cô gái “ăn sương” bây giờ cũng không còn nữa.
Làm sao nàng lại hoàn lương nhanh đến thế?
Như vậy là nơi đây không phải là chỗ hắn muốn tìm.
Hắn dợm bước trở ra nhưng...
Ngay lúc đó, người con gái áo trắng vùng lên tiếng :
- Vào đi, đóng cửa lại đừng để gió.
Rõ ràng nàng đã biết có mặt Quách Đại Lộ, giọng nói của nàng làm như hắn là người nhà.
Nhưng cái làm cho Quách Đại Lộ muốn nhảy dựng lên là hắn nghe giọng nói của Yến Thất.
Yến Thất không lẽ lại là cô gái áo trắng tóc xõa bờ vai ấy sao?