Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 42

Thương hiệu hàng xa xỉ của Giang Vãn cũng có chi nhánh ở thành phố A. Giang Trạm đã tặng cô một lô đá quý từ Sri Lanka, cho nên giờ Giang Vãn đang bận tung ra các mẫu trang sức cho mùa mới, còn Giang Chu thì đi diễn tập cùng ban nhạc.

Án tử ở thành phố A còn chưa điều tra được suôn sẻ, cho nên lúc trước, đội của Quý Thu Hàn dự tính bị điều động đi một tháng, giờ thì đang có xu hướng kéo dài vô thời hạn.

Từ một án tử đơn giản trong quán bar cho tới mất kiểm soát thành sáu thi thể nạn nhân nữ, thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí dưới lời khai của rất nhiều manh mối mới nhất, một sự thật đáng sợ hơn đã dần lộ ra: đây rất có thể là một tổ chức giết người với danh tính cố định, còn phân chia thành tra tấn và giết chóc.

Các tình tiết của vụ án rất nghiêm trọng, nhưng vì khả năng phản trinh sát của nghi phạm rất cao nên việc phá án trở nên vô cùng khó khăn.

Với tư cách là đội phó đội điều tra, áp lực của Quý Thu Hàn vô cùng nặng. Chính bản thân anh giờ cũng như ngọn núi lửa dưới mặt hồ đóng băng. Vì nơi sâu thẳm trong ký ức của anh đang trỗi dậy, khiến mặt hồ ấy đang nứt dần, càng cố gắng khống chế, vết nứt càng lan ra như mạng nhện.

Mà phía Giang Trạm cũng không hoàn toàn yên ổn.

Khi hắn về tới, tay áo còn dính máu, nhưng không phải máu của hắn.

Có người trong Giang gia dám tự điều chế thuốc phiện ngay dưới mí mắt hắn. Nhà xưởng được đặt trong một xóm nhỏ hoang vắng kín đáo ở thành phố A, không chỉ bắt đầu hoạt động mà lô hàng đầu tiên cũng đã được phân phối.

Dịch Khiêm báo cáo mà lòng tràn đầy run sợ, cậu biết Giang Trạm hận nhất là thứ này. Mấy năm trước, Giang Trạm đã vứt bỏ mọi công việc kinh doanh liên quan đến m@ túy bằng mọi giá, không ai dám quên hành động của hắn khi đó. Vậy mà giờ lại có kẻ ngại mình sống lâu, dám động tới điểm tối kỵ của Giang Trạm.

Giang Trạm chính chỉnh tay áo, mắt nhìn thoáng qua đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn cơm: “Quý Thu Hàn đâu? Em ấy chưa về sao?”

Hầu gái bên cạnh vội bước lên giải thích: “… Quý tiên sinh đã về, nhưng ngài ấy nói có việc cần làm nên đã đến thư phòng rồi, nói lát nữa sẽ ăn tối sau… Thiếu gia, chúng tôi đã lên phòng gọi một lần rồi, nhưng Quý tiên sinh nói chờ một chút…”

Canh cá trích tươi ngon đã nguội ngắt, Giang Trạm không nói một lời, đi lên lầu.

Dịch Khiêm đi phía sau vội lấy điện thoại ra, muốn mật báo cho anh Quý.

Nào ngờ hai người vừa mới đi được nửa bậc thang thì nghe thấy một tiếng “ầm” lớn từ trên lầu, có vật nặng gì đó vừa đập vào tấm ván cửa.

“Một tuần rồi mà đến so dấu vân tay cũng không so được? Ba người các cậu đang làm cái gì thế hả?!”

“Không cần báo cáo cho tôi duyệt! Bây giờ bảo cậu ta dẫn người tới hiện trường tìm lại!!”

Ngay sau đó, một chồng tài liệu cùng mấy thứ linh tinh khác bị ném đi, leng keng rơi ra tứ phía.

Giang Trạm: “….”

Dịch Khiêm: “….”

Hai người vô cùng ăn ý, đồng thời dừng lại.

“Khụ khụ,” Giang Trạm xoa xoa tai, bước tới hỏi: “Em ấy sao thế? Gần đây dễ nổi cáu vậy à?”

Dịch Khiêm còn đang đau lòng cánh cửa kia, nhưng mùi thuốc súng nồng nặc như thế, cậu cũng chỉ đành nói khẽ giống anh mình: “… Có lẽ là vì án tử gần đây mà anh Quý phụ trách tiến triển không quá thuận lợi. Hơn nữa giới truyền thông đánh hơi được tin tức nên còn lên bản tin buổi tối. Mấy kẻ đó giỏi nhất là không rõ chân tướng nhưng cứ kích động, áp lực của anh Quý hẳn là rất lớn.”

Giang Trạm hiểu ra, “ừm” một tiếng, không vui nói: “Đã bảo em ấy từ sớm là đừng làm cảnh sát nữa, vừa bận vừa phiền. Tiền lương có bao nhiêu đâu mà phải nổi giận thành như vậy, đã thế lại còn…”

“Rầm rầm!!”

Trên đầu lại đột ngột vang lên tiếng ầm ầm, lần này chắc là bút máy bị ném xuống sàn nhà. Dưới bầu không khí yên tĩnh, cảm giác uy hiếp như thể đã lan tới tận chỗ hai người.

Giang Trạm ngẩng lên nhìn, xác định cửa phòng vẫn đóng chặt.

“Thật quá lắm rồi! Ai chiều ra cái tật xấu cứ hở tí lại ném đồ thế này chứ?!”

Dịch Khiêm lẳng lặng nhìn anh mình vừa nói vừa quay người xuống lầu như không có chuyện gì…

Nhưng anh Quý bình thường luôn ôn hoà mà khi nổi giận đúng là rất đáng sợ!

Cậu cũng thành thật chạy xuống theo anh hai.

“Để em ấy trút giận cũng được, cứ nghẹn khó chịu rồi lại trút lên đầu anh.” Giang Trạm nghĩ một lát rồi nói thêm, “Anh thấy em ấy vẫn luôn dùng cây bút máy màu trắng đã cũ đó. Cậu xem đó là nhãn hiệu gì rồi mua thêm mấy cây đi.”

Dịch Khiêm gật đầu rồi thở dài: “Giờ anh biết là ai chiều ra chưa?”

Giang Trạm cười cười, thản nhiên nhún vai: “Áp lực công việc lớn, dù sao cũng không phải mua nhà.”

“Vậy thì anh yêu cầu cao quá rồi ấy.”

Giang Trạm vừa định giơ tay, thanh niên đã nhanh nhẹn tránh đi, rồi mở tập tài liệu, rút chính xác một tờ giấy từ trong cả tệp dày cộp ra.

“Anh, ở đây còn có cốc café, gạt tàn thuốc. Cốc café là cốc sứ xương tráng men ngà của Hoàng gia Worcester, đồ cổ đấy. Gạt tàn thì không đắt, nhưng có ba quyển sách bị rơi xuống café. Đây là thư mục, một trong số đó là bản sao tập thơ thứ hai của Moto mà em tìm thấy trong một hiệu sách cũ ở Anh…”

Hình như Giang Trạm chẳng nhớ gì, cho nên ngạc nhiên nói: “Ai cho phép em ấy ném cái này? Thế mà anh lại không tìm em ấy tính sổ à?”

Dịch Khiêm bình tĩnh nói: “Dù sao cũng không phải mua nhà mà.”

Quả nhiên, Giang Trạm nhìn giấy tờ trong tay, vẻ mặt kỳ lạ, dường như đang suy nghĩ về vấn đề mang tính triết học như liệu có phải mình đã chiều người ta quá không.

Cậu biết anh hai mình chỉ chịu nhún nhường với anh Quý. Là người trong quần thể bao năm nay luôn bị đàn áp thô bạo, Dịch Khiêm không thể không thừa nhận, giờ phút này, tâm trạng cậu vẫn… vô cùng thoải mái!

Gương mặt đang cố căng lên của thanh niên suýt nữa không nhịn được cười: “Khụ, anh, thế có thể thanh toán mấy món này không?”

“Hửm?” Giang Trạm hồi thần, liếc cậu một cái, dường như phát hiện ra thanh niên đang cố ý hóng chuyện.

Hắn cười đáp: “Đương nhiên là có chứ.”

Nhưng câu tiếp theo của hắn lại khiến ý cười trên khoé môi thanh niên lập tức cứng lại.

“Không phải cậu còn muốn độ chiếc xe thể thao cậu mới mua sao? Anh bao hết, nhé?”

Dịch Khiêm: “…???!!!”

Sao anh hai biết mình mới mua xe thể thao?!

Rõ ràng cậu còn không dám lái về nhà mà!!

Thanh niên vô thức thu tay lại, hơi lùi về phía sau, cố gắng tạo ra một khoảng cách an toàn nhưng vô ích. “… Anh, em sai rồi, không cần trả, em không cần số tiền này đâu mà.”

Giang Trạm vỗ vai, ý bảo cậu cứ yên tâm: “Anh nhớ lúc cậu mua chiếc xe kia, anh cũng không cho tiền đúng không? Xe tốt như thế, cứ luôn để ở ngoài sao được, cậu lái về nhà đi, nhưng tiền đề là…”

Giang Trạm chỉ chỉ phòng ăn: “Cậu đi hâm nóng đồ ăn rồi mang lên cho anh Quý của cậu đi.”

Vẻ mặt thanh niên như ăn mướp đắng: “Anh… anh Quý còn đang giận mà… giờ vẫn đưa sao?”

Giang Trạm không hề thương hại, gật đầu, bản thân thì chuẩn bị ra ngoài: “Giờ làm luôn đi, anh ra vườn hút điếu thuốc, cậu lên đó nhìn, để em ấy ăn canh với ăn đồ ăn nhiều chút. Nhớ gõ cửa nhẹ nhàng thôi đấy, nếu không anh Quý của cậu mà nổi giận thì anh cũng kệ cậu. Nếu em ấy không chịu ăn… anh cũng sẽ tìm cậu hỏi tội.”

Toà nhà cục Công an, thành phố A.

Bầu không khí trong phòng học vô cùng ngưng trọng. Dù đã canh phòng nghiêm ngặt nhưng giới truyền thông thành phố A vẫn đào được tin tức. Sáu thi thể bị chặt xác dã man, xảo quyệt tránh né cơ quan điều tra. Mấy tin tức vụn vặt nhưng chấn động kiểu này khi ghép vào nhau sẽ trở thành một quả bom cực lớn, những thông tin cường điệu sẽ đẩy chuyện này lên cao trào.

Đã 45 ngày mà tên sát nhân điên cuồng kia vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, cảnh sát thành phố A có thực sự bất tài như dư luận chỉ trích không?!

Sắc mặt cục trưởng xanh mét, đập thẳng tờ báo xuống mặt bàn. Đội trưởng Triệu Hà đang đứng bên trái báo cáo lập tức im bặt.

Quý Thu Hàn ngồi bên cạnh ra hiệu cho Triệu Hà ngồi xuống. Anh đứng dậy, tia sáng lạnh lẽo màu lam lướt qua một bên mặt anh. Anh tiếp tục báo cáo bằng giọng kiểm điểm: “Thứ ba, quả thực đã có những sai lầm lớn trong phương hướng điều tra vụ án ban đầu. Đây không phải do một người thực hiện mà là một băng nhóm có tổ chức và có mục đích. Có bốn nghi phạm đã được xác định…”

Tia sáng lạnh băng mở rộng và phân tán thành ảnh tóc, xương, tay chân bị cắt cụt của người phụ nữ. Nhìn lại, chúng tập trung thành một nhà tù vô hình, nhốt vô số bụi mịn quay cuồng trong đó.

Ánh sáng mạnh mẽ lộ ra và hội tụ tại hộp ký ức bị phong ấn, ngưng tụ thành một ngọn nguồn đen tối và ẩn nấp.

Phía dưới bàn hội nghị, Phương Bân chọc chọc cánh tay Ngô Trữ, khẽ nói: “Này, cậu nhìn kìa, đội trưởng Quý của chúng ta làm sao thế nhỉ?”

Ngô Trữ ngẩng đầu, lại nghe Phương Bân nói:

“Hình như tay anh ấy đang run.”