Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 44: Thật khó

Dịch Khiêm để Giang Trạm và Quý Thu Hàn xuống xe trước cửa Giang trạch rồi cho xe vào gara. Trên con đường trải nhựa qua rừng, Giang Chu đang mặc áo khoác đinh tán màu đen, lưng đeo đàn. Giang Chu cũng đã trông thấy anh trai mình và Quý Thu Hàn, chào hỏi xong rồi mới nói: “Em quên hai quyển nhạc nên quay về nhà lấy.”

Giang Trạm gật đầu, gần đây Giang Chu không về nên hắn cũng tưởng cậu nhóc đã về Anh.

“Anh Vực của em dẫn Lâm Duyệt tới đấy, tí nữa ở nhà ăn cơm… Mà sao em lại đi bộ lên đây, không lái xe à?”

Nghe vậy, Giang Chu khẽ trợn mắt trong lòng, nhưng cũng đã quen rồi: “Anh, em còn chưa đủ tuổi thi lấy bằng lái xe mà.”

Giang Trạm sực nhớ ra, “À đúng… vậy năm xong thi lấy bằng xong, muốn xe nào thì nói với anh Khiêm của em. Từ nhỏ nó đã thích mấy cái này, cũng hiểu rõ đám trẻ bọn em thích gì, cứ để nó chọn cho em một chiếc.”

Giang Trạm chỉ nói tuỳ ý, nhưng ánh mắt Giang Chu lại tối lại. Có một vài thứ từ nhỏ đã không giống nhau, đương nhiên chẳng thể so sánh.

“Anh Giang! Anh Quý!”

Họ vừa mới vào tới sảnh trước, Lâm Duyệt đã đứng phắt lên như bị cây ăng ten cắm trên đầu, đau thẳng ra vết thương phía sau làm cậu nhe răng trợn mắt một lúc. Sau đó thì ngượng ngùng gãi tóc, khẽ gọi: “Anh Giang…”

“Mày còn biết gọi anh cơ à? Anh còn tưởng mày không biết anh là ai nữa chứ.” Giang Trạm cởi áo khoác, chỉ chỉ hai vết tóm bắt mắt sau gáy mình, “Thằng nhóc này khá lắm, không chỉ làm loạn lên mà móng vuốt còn rất tốt đây này, đã nhớ ra chưa hả?”

Còn chưa nói chuyện hot nhất đêm đó đâu. Giang Trạm bước lên phía trước, Lâm Duyệt vội lắc mình, như con mèo trốn ra sau sofa chỗ anh trai mình đang ngồi, tay còn khẽ bám lên vai Chu Vực, gọi: “Anh ơi, mau cứu em!”

Chu Vực không nói gì, chẳng cần nhìn đã vươn tay ra phía sau túm được cổ Lâm Duyệt, “Ấy ấy, anh…” Gã vòng nửa vòng cánh tay rồi xách Lâm Duyệt ra đằng trước, thấy cậu khom lưng thì đá nhẹ vào gót chân cậu: “Đứng tử tế.”

Lâm Duyệt bĩu môi, túm túm góc áo đứng yên, sau đó xoa xoa tay nhìn Giang Trạm đang bước tới bằng ánh mắt cầu xin: “Anh Giang anh Giang, em biết sai rồi, em không dám tái phạm nữa…”

“Hả?” Giang Trạm ung dung uống một ngụm trà, còn hỏi lại, “Không dám tái phạm cái gì?”

Lâm Duyệt có thể say rượu khi quậy phá, nhưng khi tỉnh rồi vẫn rất sợ Giang Trạm, vô cùng đáng thương chớp chớp mắt, “Em không dám đi ra ngoài ăn cơm với người lạ nữa, cũng không dám…” Cậu lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn phía sau Giang Trạm! Ôi trời… sao cậu… lại tinh mắt thế nhỉ!

“Ay ui!” Lâm Duyệt giơ hai tay che đầu, “Anh Giang, sao anh đánh em!”

Giang Trạm nheo mắt: “Mày thử nhìn nữa xem?”

Lâm Duyệt run rẩy, không dám nhìn nữa: “Em không dám ôm người khác nữa… còn nữa… em xin lỗi anh Quý! Tối đó em đã làm phiền anh rồi!” Dứt lời, Lâm Duyệt bay thẳng tới chỗ Quý Thu Hàn, cực kỳ nghiêm túc và chân thành cúi đầu xin lỗi, khiến Quý Thu Hàn còn đang phân tâm nghĩ chuyện khác giật cả mình.

Máu chảy ngược khiến khuôn mặt bé nhỏ trắng như tuyết giờ đang đỏ bừng lên, nhóc dở hơi này ở đâu ra vậy chứ? Quý Thu Hàn dở khóc dở cười đỡ cậu: “Không sao đâu, em không sao là được.”

Ồn ào một hồi, Quý Thu Hàn cũng chẳng nghĩ tới mấy chuyện kia nữa. Giang Trạm nhìn quanh đại sảnh một vòng rồi nói thẳng, “Chu Vực, cậu đừng bảo tôi là câu đi tay không tới xin lỗi đấy nhé?”

Chu Vực đặt điện thoại xuống, giơ tay vuốt v e mái tóc mềm mại sau gáy Lâm Duyệt một lát: “A Duyệt, hình như anh Giang của em còn chưa quá vừa lòng với lời xin lỗi. Em hỏi anh Giang của em một chút em làm thế nào thì anh ấy mới bằng lòng tha thứ cho em?”

Lâm Duyệt tủi thân gọi: “Anh Giang…”

Giang Trạm nhìn quanh một lượt, thấy hai người này thực sự là đi tay không đến. “Dịch Khiêm, xem sáng nay có còn cơm thừa canh cặn gì không, hâm nóng hai suất đi… Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn… Làm gì thế?”

Chu Vực giơ điện thoại: “Chút lễ mọn. Giải trí Thời Tinh đã ký hợp đồng với ảnh hậu Lương Khởi Ngữ, nghe nói đại tiểu thư nhà cậu đã muốn cô ấy làm đại diện cho nhãn hiệu trang sức của mình từ lâu.”

Rồi sao? Giang Trạm nghi ngờ nhận điện thoại, điện thoại hiển thị đang có cuộc gọi, hắn lập tức hiểu ra.

“… Cậu, alo, chị… không, em có đâu.”

Chỉ thấy Giang Trạm vừa áp điện thoại vào tai đã vội vã kéo ra xa, “Chị, em nói đùa với cậu ấy ấy mà, sao có thể thực sự đuổi đi được? Em nào có gây khó khăn gì cho cậu ấy với a Duyệt đâu! Thằng nhỏ nôn bẩn lắm! Nó thế mà là nôn một chút á, nó nôn đầy người em đấy… A, chị, thôi đừng nói nữa, em tiếp là được…”

Gã đưa quà chính là hợp đồng mà Giang Vãn đã đàm phán đến nửa năm rồi mà không được, đương nhiên giờ đại tiểu thư phải rất vui rồi. Giang Trạm vừa đối phó với chị mình vừa lườm Chu Vực, nghiến răng nói: “Được, cậu được đấy.”

Chu Vực đi vòng qua hắn, chào hỏi Quý Thu Hàn phía sau. Lúc về, Quý Thu Hàn còn chưa thay cảnh phục. Khi Chu Vực bắt tay anh, gã nhìn nút tay áo màu bạc rồi đến huân huy chương lấp lánh ánh bạc trên áo, ánh mắt thâm trầm hiện lên ý cười như có như không.

“Quý tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Chúng tôi còn đang đoán, không biết ai là người đã khiến Giang Trạm tối nào cũng về nhà ăn cơm đúng giờ. Hôm nay gặp mới biết, ánh mắt và vận may của Giang Trạm quả thực khiến người khác phải hâm mộ.”

“Quý Thu Hàn. Giang Trạm cũng thường xuyên nhắc tới Chu tiên sinh.” Quý Thu Hàn lịch sự đáp lễ hai câu, tính tình anh lạnh lùng, có thể bắt tay đã là rất tốt rồi. Chu Vực không thấy lạ, nhưng thực ra Giang Trạm phía sau lại hơi ngạc nhiên.

Vì chuyện năm đó nên Giang Trạm cũng chẳng hề giấu thái độ không yêu thích đối với đứa em trai kia của mình. Sau khi trải qua chuyện kia mấy năm, dù là Tết Nguyên Đán, hắn cũng không đón cậu bé về bao giờ.

Giang Chu nghiêm chỉnh gọi anh Vực, đơn giản là vì Chu Vực đồng lứa với anh trai mình, ít nhiều gì Giang Chu cũng hơi sợ gã. Cũng may Lâm Duyệt là nhóc có thể làm quen rất nhanh nên đã kéo cậu đi chơi game.

Đến bữa trưa, đồ ăn đã được dọn ra nhưng Lâm Duyệt vẫn chậm chạp chưa chịu ngồi xuống. Dịch Khiêm hiểu rõ nên lấy một cái đệm mềm ra đặt trên ghế. Làm thế trước mặt nhiều người thế này thì dù da mặt Lâm Duyệt có là tường thành cũng vẫn thấy ngại, nhưng hôm đó cậu thực sự bị đánh ác lắm, đành phải nhìn Giang Trạm bằng ánh mắt cầu xin, “Ờm… anh Giang, em đứng ăn cũng được mà…”

Tất nhiên Giang Trạm thừa hiểu đây là chuyện gì. Hắn cau mày, “Sao thế, đã bao nhiêu ngày rồi, Chu Vực?”

Chu Vực nếm thử canh, thờ ơ nói: “Ừm, để nhóc đứng ăn là được rồi.”

Nhất thời, mọi người trên bàn ăn đều biết Lâm Duyệt đã bị cho một trận no đòn. Chẳng hiểu sao trong lòng Giang Chu còn có cái cảm giác quái lạ, ấy là có vẻ anh trai cậu còn tốt chán. Ít nhất tuy anh mình đánh rất mạnh, nhưng cũng có đánh mông đâu đúng không? Hơn nữa cậu cũng không bị kiểu đã bị ăn đòn rồi lại còn bị lôi đi xử tội công khai thế này, chứ nếu không thà cậu chết đi còn hơn.

Hiển nhiên tính tình Lâm Duyệt vẫn khá trẻ con, cũng chỉ xấu hổ một lúc rồi thôi, dù sao mười mấy ngày nay cậu đứng ăn đã quen rồi. Giữa việc mất mặt cùng việc cái mông đã thê thảm lại còn chịu tra tấn, vậy thì cậu chọn mất mặt luôn, đại trượng phu co được giãn được.

Nghĩ xong, chút cảm giác xấu hổ của Lâm Duyệt ngốc nghếch bay sạch. Đồ ngon trước mặt khiến cậu quên hết phiền muộn, đũa gắp nhanh hơn ai hết.

“Anh Giang, anh tìm được đầu bếp ở đâu thế, giới thiệu cho anh em với. Ôi sao cái món đậu hũ thịt cua này vừa non vừa mềm, ngon hơn cả cua ở Giang Uyển! Anh Khiêm, cho em bát canh nữa…!”

Dịch Khiêm cười, vẻ mặt cạn lời nhận cái bát. Lúc Lâm Duyệt còn nhỏ, mới gặp họ, còn nhút nhát không dám nói năng câu nào. Thế mà từng năm từng năm trôi qua, Chu Vực lại có thể nuôi được thành cái bản tính vui vẻ làm ầm ĩ này của cậu bé ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương như Chu gia kia, không biết là bảo vệ quá mức hay chiều chuộng quá mức nữa.

Chu Vực nửa đường lấy bát canh đi, nói: “Ăn hết cơm đi rồi mới được ăn canh.”

Lâm Duyệt bĩu môi vâng một tiếng, rồi lại nhanh chóng chuyển sang món tôm chưng tỏi, gặm thịt gà xong rồi lại tiếp tục muốn cầm đũa lên. Chu Vực nhanh tay hơn, lấy khăn giấy lau ngón tay bóng nhẫy cho cậu, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên. Hai người họ hoàn toàn không nhận ra Lâm Duyệt đã không còn là đứa bé ba tuổi ngày xưa nữa. Ở những gia đình khác, sau khi đứa nhỏ lớn lên, những động tác đó cũng đã bỏ đi từ sớm rồi.

Những ngày Lâm Duyệt bị nhốt ở nhà dưỡng thương, mồm miệng nhạt nhẽo không chịu được. Giờ thì đang vươn một tay ra để anh trai lau cho, tay kia cứ liên tục gắp hết thứ này đến thứ khác. Chu Vực nhìn rồi lại nói: “Đừng có ăn thịt mãi thế, ăn chút đồ khác đi.”

Cái thìa lại bị ép phải đổi điểm đến, Lâm Duyệt không thể không múc nấm cho vào miệng, cũng còn may là sau đó anh trai đã không ngăn cậu ăn miếng cá tuyết áp chảo tiếp theo.

Không hiểu những thói quen vừa thân mật vừa kỳ lạ này tới từ đâu. Giang Chu lại liếc nhìn những người khác trên bàn cơm… Giang Trạm và Dịch Khiêm chẳng hề ngạc nhiên, chắc đã thấy quen rồi. Quý Thu Hàn thì đang cố gắng giải quyết đống đồ ăn mà Giang Trạm đã gắp vào bát anh như một ngọn núi nhỏ, hiển nhiên là chẳng hề hứng thú gì với những chuyện khác nữa.

Cúi đầu ăn cơm, Giang Chu cảm thấy bản thân thật khó.

Gió: nhóc Chu, đừng tị nạnh với “anh em” nhà người ta. Chu Vực với Lâm Duyệt nào có phải anh em như nhóc với Giang Trạm đâu =)))))