Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 47: Ngưng trệ

Sau khi trở lại Giang trạch, Quý Thu Hàn đã ngủ thiếp đi. Giang Trạm nhẹ nhàng đặt anh lên giường, đắp chăn cho anh rồi mới dặn người hầu: “Hai người các cậu canh giữ ngoài cửa, có bất kỳ chuyện gì thì đến thư phòng tìm tôi.”

Chờ khi Giang Trạm đi rồi, mũ lưỡi trai mới dám ngẳng đầu lên. Sau khi cởi mũ lộ ra ngũ quan thanh tú, vẻ mặt cậu ta như thê sống sót sau tại nạn: “May mà tôi không phải người chịu trách nhiệm chính, Phương Bắc thảm thật!”

Chiều hôm đó, Dịch Khiêm đến bệnh viện đề lấy báo cáo cho Quý Thu Hàn rồi lại vội vã quay về, vừa đi đến cầu thang đã nghe thầy tiếng trách móc giận dữ của Giang Trạm. Cậu bước nhanh hơn rồi đầy cửa thư phòng.

“Anh, đã lấy được thông tin hẹn trước và hồ sơ khám chữa bệnh của anh Quý.”

Cậu đưa cho Giang Trạm và Nguy Vi, đồng thời nhìn lướt qua Phương Bắc đang đứng đó. Hăn là cậu ta vừa bị đạp vài phát, quần âu đầy dấu chân nhưng không dám phủi.

Khi Giang Trạm cúi đầu thì Dịch Khiêm hơi nghiêng đầu với Phương Bắc. Phương Bắc lập tức hiểu ý, xúc động tới mức nước mắt rưng rưng rồi lập tức lặng lẽ lùi ra sau nửa bước, nửa người đã núp sau Dịch Khiêm.

Quả nhiên, khi Giang Trạm ngước mắt lên lần nữa, trông thầy Dịch Khiêm nên hắn bỏ qua.

Nguy Vi xem cần thận rồi nói: “Anh Giang, người anh Quý hẹn trước là giáo sư Tổng Hành Huy, là chuyên gia về thần kinh nồi tiếng trong nước, giờ đang làm giáo sư ở khoa Y của Đại học Bắc Kinh. Bệnh viện bọn em có mấy bác sĩ tâm lý đều là học sinh của ông ấy, phương hướng nghiên cứu là trị liệu chứng rối loạn căng thăng sau sang chấn ”

Nguy Vi lật thêm hai trang, đột nhiên phát hiện: “Anh Giang, đây không phải lần đầu tiền anh Quý đến tìm giáo sư Tổng.”

Cậu ta chỉ vào mục ghi chép thời gian trong hồ sơ: “Ba tháng gần đây, tổng cộng anh Quý đã đền gặp ông ấy ba lần, bác sĩ hẹn trước đều là giáo sư Tổng. Nhưng... không hề có bắt kỳ ghi chép nào về thông tin khám chữa bệnh.”

“Không có ghi chép?”

“Đúng vậy.” Nguy Vi xác nhận, đồng thời cũng thầy hơi khó hiểu, “Theo lý thuyết thì chỉ cần bác sĩ đưa thẻ bệnh án của bệnh nhân lên máy kiềm tra thì sẽ có bản ghi chép rồi, nhưng thẻ bệnh án của anh Quý lại trống hoàn toàn. Không rõ là nguyên nhân gì, nhưng chỉ có thể xác định là anh Quý đã hẹn giáo sư Tổng ba lần, nhưng không gặp ông ấy một lần nào cả.”

Lúc này, Phương Bắc đang trồn phía sau thì thầm vài câu với Dịch Khiêm, Dịch Khiêm nghe xong thì nói lại với Giang Trạm: “Anh, liệu có phải vì nhu câu công việc nên anh Quý mới đền bệnh viện không? Có khi anh Quý cũng sẽ đến gặp chuyên gia tâm lý để hỏi về tâm lý của nghi phạm hoặc người bị hại.”

“Cứ để xem sau.” Giang Trạm đóng hồ sơ lại, hắn sợ Quý Thu Hàn lại tỉnh lại giữa chừng như lần trước.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, rèm cửa số thật dày đóng chặt, nhưng khi Giang Trạm đi đến bên giường, đột nhiên phát hiện chỉ còn lại một cái chăn.

“Hướng Nam! Mau lại đây! Người đâu?!”

Hướng Nam trổ mắt, không thể tin nổi, “Ơ, thiếu gia, rõ ràng vừa rồi Quý tiên sinh vân còn ở đây...”

Chiếc giường đã lạnh ngắt, hiển nhiên người đã “đi” không chỉ một lúc. Giang Trạm giận tím mặt, “Còn đứng đây làm gì?! Tìm! Gọi tất cả mọi người đi tìm cho tôi!”

Trời đã chạng vạng, chỉ còn chút ánh sáng màu cam cháy.

Sự biến mắt đột ngột của Quý Thu Hàn khiến Giang trạch xưa nay vân yên tĩnh giờ lại bị lửa giận của Giang Trạm bao phủ. Sau khi kiểm tra camera và biết Quý Thu Hàn không hề ra khỏi Giang trạch, Giang Trạm lập tức điều một số lượng lớn thủ hạ tới lật tìm từng tấc đất trong Giang trạch.

Nguy Vì sợ hãi: “A Khiêm, anh Quý còn yếu như thể thì có thể chạy đi đâu được? Liệu có ngất xỉu ở một nơi nào chúng ta không biết không? Giang trạch lớn như thể, nếu anh ấy ngắt xiu trong núi hoặc ở trong hồ, ôi trời ơi...”

Suy đoán của cậu ta cũng không hăn là vô lý, trong lòng Dịch Khiêm trầm xuống: “Cậu im ngay! Anh Quý sẽ không sao đâu.”

Dịch Khiêm gọi một nhóm cách đó không xa tới, lạnh giọng ra lệnh: “Các người đi ra sau núi và hồ Dục Tú tìm đi, không được bỏ sót bất kỳ dấu vết nào. Dặn mấy người phụ trách các đội còn lại mở to hết mắt ra cho tôi! Nếu lát nữa tìm được anh Quý ở khu vực mà các người đã lục soát, vậy thì chờ khi quay về, tôi sẽ tự tay “điều trị” lại các người!”

“Vâng, thưa huấn luyện viên!”

Thanh niên dẫn đầu kia thuộc nhóm C. Tuy chưa từng được Dịch Khiêm huấn luyện, nhưng cả doanh trại huấn luyện chăng có ai là không biết thủ đoạn hung ác của huấn luyện viên nhóm A. Cậu ta lập tức nhận lệnh rồi dân người đi chấp hành.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi kim đồng hồ chỉ sang ba giờ, khuôn mặt Giang Trạm càng lúc càng lạnh, hắn đập vỡ tách trà trong tay.

Không phải đã bảo em ấy phải ngoan chút sao? Giờ còn đang ốm thế mà đã dám chạy mất mà không nói năng gì?! Nếu Quý Thu Hàn thực sự ngất xiu ở nơi nào đó mà không ai biết, không sao thì còn đỡ, nhưng nếu như có chuyện gì... bên cạnh lại không có ai. Giang Trạm thực sự hận giờ phút này không thể lôi anh ra cởi [email protected] đánh mông một trận.”

”A".

Hầu gái trên tằng hai đột ngột hét lên.

“Quý, Quý tiền sinh?!! Ngài ở đây làm gì?!

Hầu gái vừa hét đang đứng trước cửa phòng thay đồ, giật mình tới mức rơi cả khay trong tay, nhìn thấy đoàn người Giang Trạm đã lên tới liền nói: “Thiếu gia, tôi, tôi chỉ nghe thấy tiếng động, không ngờ Quý tiên sinh lại ở trong này...”

“Tránh ra!” Giang Trạm quát.

Hầu gái vội vã lui ra, Dịch Khiêm dân người lên nhưng đợi hết ngoài cửa. Giang Trạm nhanh chóng mở tủ quần áo, người đàn ông suýt nữa khiến mấy chục người lật tung cả Giang trạch lên giờ đang lặng lẽ giấu mình dưới đống áo len.

Thầy Quý Thu Hàn bình yên vô sự, cuối cùng Giang Trạm cũng thở phào nhẹ nhõm, lo lắng cùng tức giận đè nén ba tiếng đồng hồ cũng cùng nhau bộc phát: “Anh đã bảo em ngoan một chút, vậy mà em lại trốn tới đây phải không?! Nhiều người tìm như thế mà em không biết thưa lên à? Em muốn doạ chết anh đúng không!”

Giang Trạm vươn tay ôm anh ra ngoài: "Ra ngoài! Chạy nữa đi, xem anh có đánh em hay không..."

“Đừng...”

Không gian chật hẹp không có ánh sáng, trong bóng tối, giọng nói của Quý Thu Hàn gấp gáp mang theo chút hoảng sợ.

“Đừng! Hắn ta sẽ tìm thấy em!”

Bàn tay Giang Trạm đang túm vai Quý Thu Hàn chợt dừng lại, vì bờ vai gầy gò ấy đang khẽ run lên. Quý Thu Hàn đang lẩm bẩm nói gì đó, Giang Trạm không nghe rõ lắm. Hắn kéo đống quần áo thu đông dày nặng ra, thấy người yêu vẫn luôn điềm tĩnh trước đây giờ giống như một con thú bị mắc bẫy đang sợ hãi. Anh co rúm trong góc, khuôn mặt vô cùng hoảng loạn.

"Thu Hàn?” Lý trí của Giang Trạm đã trở về, hắn nhận ra có chuyện rồi, nếu không, sao Quý Thu Hàn có thể vô duyên vô cớ trốn vào tủ quần áo được.

“Chuyện gì thế này? Ngoan, nơi này không có ai nữa, chỉ có anh, chúng ta ra ngoài đã nhé... Anh ở

đây...”

Giang Trạm nhẹ nhàng dỗ dành anh, nhưng lần này dù hắn có nói thế nào thì Quý Thu Hàn cũng giống như đã bị ngưng trệ trong thế giới hỗn loạn của bản thân. Giang Trạm chỉ còn cách dựa nửa người vào trong an ủi anh, thoáng liếc thấy di động ở bên kia.

Trên màn hình lờ mờ là tin nhắn của Phương Bân:

[Anh Quý, anh đỡ hơn chưa? Tin tức đã được truyền thông đăng rồi, cục trưởng Lưu sẽ lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp của đội hành động, danh tính của người chết và cậu bé trong phòng đã được xác nhận. Người phụ nữ đã chết, tên Trần Ấu Thanh, là sinh viên năm nhất của trường Cao đẳng nghề. Còn cậu bé đó là con trai của một công nhân gần đó, vừa được bố mẹ đón về rồi.]

[Người chết Trần Ấu Thanh vẫn là một phụ nữ đang mang thai. Trong một trong những chiếc túi đựng xác, Uông Bác đã tìm thấy tử c ung và phôi thai còn chưa thành hình của cô ấy... đã bị kẻ sát nhân băm nhỏ.]

“Bọn chúng, đang bắt chước...”

Quý Thu Hàn khàn giọng nói, đôi mắt đen thẫm dán chặt vào chiếc điện thoại trong tay Giang Trạm.

"Bắt chước cái gì?"

"Ngay từ đầu, phụ nữ, bị chặt chân tay, bị phanh thây nhưng không vứt xác mà chỉ để trong túi nylon đen.... hộp đen... chúng ở khắp nơi trên sàn nhà..."

Quý Thu Hàn co quắp đầu gối, giọng không ngừng run rầy: “Giống nhau, giống hệt như “đồ vật” trong đầu em... Cô bé kia là Quý Hạ, đứa nhỏ bị nhốt ở trong phòng là em. Quý Hạ và đứa bé trong bụng chị ấy đã bị băm nát, em không tìm được... Mọi người đều đã chết rồi... Em không thể tìm lại được...”

"Giang Trạm, hung thủ đã trở lại..."

“Hắn biết em nhìn thấy... Hắn muốn em nhớ lại tất cả rồi mới huỷ hoại em, em chính là kẻ cuối cùng...”