Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 49: Em sẽ vĩnh viễn an toàn

Máy bay của Tống Hành Huy vừa hạ cánh. Nguỵ Khải là một sinh viên y khoa trẻ và đầy triển vọng mà ông đánh giá rất cao. Chỉ có điều, rõ ràng là hắn phù hợp để trở thành một doanh nhân thành đạt hơn là một bác sĩ. Nhưng một số bệnh viện tư nhân cao cấp ở Vương quốc Anh đã trao rất nhiều cơ hội thực tập cho sinh viên của Tống Hành Huy.

Trong điện thoại, Nguỵ Khải có nói một người bạn mình hình như bị tái phát chứng PTSD và muốn đặt lịch hẹn để chẩn đoán và điều trị ở chỗ ông. Vừa nghe đến tên bệnh nhân là Quý Thu Hàn, Tống Hành Huy đã kết thúc cuộc họp nghiên cứu học thuật ở Thụy Điển trước thời hạn và đưa hai trợ lý trở lại cùng mình.

Trong phòng khách, lớp sương khói nhẹ nhàng đang bay lên khỏi tách trà, rồi dần phiêu lãng trong không khí. Tống Hành Huy bây giờ đã có dáng vẻ của một người trung niên điềm tĩnh hơn nhiều so với mười sáu năm trước. Ông cũng không phải chờ quá lâu.

“Rất xin lỗi, trạng thái cảm xúc của người yêu tôi không được ổn cho lắm. Em ấy không muốn gặp bác sĩ, cho nên tôi đành để em ấy nghỉ ngơi trong phòng trước.”

Người đàn ông vừa bước vào trông có vẻ hơi mệt mỏi, giữa lông mày có nét hung ác khó phát hiện, nhưng dù vậy, khi hắn ngồi ở đó, cũng vẫn mang theo khí chất của kẻ đứng ở địa vị cao lâu năm.

Tống Hành Huy cảm thấy hơi bất ngờ trước cụm từ “người yêu” trong miệng Giang Trạm, nhưng lại chẳng hề ngạc nhiên trước việc Quý Thu Hàn kháng cự gặp mình.

Dù đã mười sáu năm trôi qua kể từ vụ án của Quý Thu Hàn, nhưng ông vẫn có ấn tượng khắc sâu.

“Giang tiên sinh, tôi đã xem những số liệu cùng báo cáo mà Nguỵ Vi gửi tới. Quý Thu Hàn bị k1ch thích bởi những yếu tố gây căng thẳng tương tự, và bắt đầu hồi tưởng về các triệu chứng liên quan đến vụ án 23/5, kèm theo những ký ức đau đớn xâm chiếm lặp đi lặp lại và không thể kiểm soát được. Đây là tất cả các triệu chứng rõ ràng của PTSD. Còn việc tôi vừa nói phải được nói chuyện trực tiếp với bệnh nhân, nhưng điều đó không quan trọng, vì đó chỉ coi như một bài kiểm tra xác nhận cuối cùng, còn bây giờ kết quả đã rõ ràng rồi.”

Giang Trạm do dự: “Ý ngài là, việc em ấy không muốn gặp ngài cũng là một trong những triệu chứng của bệnh?”

Tống Hành Huy vẫn còn đang mặc trang phục thường ngày vì vừa xuống máy bay, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến uy quyền và tính chuyên nghiệp mà ông thể hiện trong lĩnh vực này.

“Có thể coi là vậy. Đây là một trong những rắc rối lớn nhất khiến đội điều trị của chúng tôi đau đầu khi đó. Đội y tế được cảnh sát thành lập theo yêu cầu của nhà trường để hợp tác với bệnh viện dựa trên nhu cầu phá án. Tất cả chúng tôi đều không có động cơ để đưa ra bất kỳ phát triển bất lợi nào cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã mạnh mẽ từ chối toàn bộ bác sĩ của chúng tôi. Vì tôi là người chịu trách nhiệm can thiệp tâm lý cho cậu ấy khi đó. Ở góc độ của cậu ấy, tôi chính là “kẻ xâm nhập”, điều này dần dần biến thành việc cậu ấy kháng cự với tôi.”

Nói đến đây, Tống Hành Huy đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng vừa rồi tôi thật sự rất kinh ngạc. Dưới sự kích động không khống chế được cảm xúc, vậy mà cậu ấy lại tìm đến cậu theo bản năng. Cậu đã chiếm được lòng tin của cậu ấy, điều này rất hiếm thấy.”

Lời giải thích hợp lý của Tống Hành Huy, kết hợp với những điều tra về toàn bộ các thành viên đội trị liệu trước đó của Dịch Khiêm đã khiến Giang Trạm tạm thời buông nghi ngờ.

“Nếu em ấy đã kháng cự với ngài như vậy thì tại sao trong vòng ba tháng, em ấy lại đến bệnh viện hẹn ngài điều trị đến ba lần?”

“Chuyện này không khó giải thích. Như chúng tôi đã nói, một trong các biểu hiện lâm sàng nổi bật của PDTS là sự lảng tránh dai dẳng. Biểu hiện cụ thể là bệnh nhân sẽ từ chối, tránh nhớ lại hoặc khơi gợi bất kỳ ký ức nào về các sự kiện gây sang chấn.”

“Nhìn thời gian, cậu ấy đến tìm tôi lần đầu tiên vào ba tháng trước, hai lần gần nhất đều tập trung vào tuần trước. Điều này cho thấy trong khoảng thời gian này, cậu ấy đã nhiều lần bị k1ch thích liên quan đến những yếu tố căng thẳng năm đó, bệnh tình bắt đầu lặp đi lặp lại và thậm chí còn trầm trọng hơn. Khi còn tỉnh táo, cậu ấy có thể quyết định tự mình tìm kiếm sự trợ giúp của bác sĩ, nhưng sau đó cậu ấy lại không tự chủ được mà rơi vào những hồi tưởng đau đớn trong quá khứ, và ý thức tự bảo vệ của não bộ đã chiếm ưu thế. Là người từng thử “mở hộp”, đương nhiên tôi sẽ bị cậu ấy nhận định là một mối nguy hiểm và tránh xa.”

Lý do nhiều lần bị k1ch thích bởi những yếu tố gây căng thẳng tương tự cần phải được điều tra, cho nên tạm thời không nói nữa. Nhưng Giang Trạm lại nhạy bén bắt được một từ lạ trong phân tích chuyên môn của Tống Hành Huy.

“Cái gì gọi là em ấy không thể “tự chủ quyết định” trong việc quyết định có tìm ngài giúp hay không?”

Tống Hành Huy gật đầu xác nhận: “Có nghĩa là khi “phát bệnh”, quyền lựa chọn đã không còn ở trong tay cậu ấy.”

“Vừa rồi tôi đã nói, một khi chấn thương vượt quá khả năng chịu đựng, não bộ sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ một cách thụ động ở một mức độ nhất định, khiến bệnh nhân quên đi tình huống đau thương một cách có chọn lọc. Điều này ở Quý Thu Hàn càng rõ ràng hơn. Sau khi được giải cứu, đại não không chỉ khiến cậu ấy bị “mù” mà thậm chí còn phong tỏa tất cả ký ức của cậu ấy về ba mươi ba ngày trong căn nhà kia.”

Một số hình ảnh hiện trường vụ án 23/5 vẫn còn được lưu giữ trong hồ sơ bệnh án năm ấy. Miệng cống hẹp lầy lội đầy tóc, thịt băm và xương gãy, mùi máu tanh nồng nặc không phai theo năm tháng. Không thể tưởng tượng nổi cơn ác mộng mà một đứa trẻ mười tuổi đã trải qua trong suốt ba mươi ba ngày bị nhốt trong ngôi nhà gỗ ở vùng quê đó.

Giang Trạm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt hắn là nét hung ác khó mà kiểm soát nổi.

“Cho nên rốt cuộc quyền lựa chọn nằm trên tay ai? Giáo sư Tống, thứ tôi cần bây giờ là một phương án trị liệu có hiệu quả!”

Đội của Tống Hành Huy cũng đã xem những bức ảnh đó. Khi điều trị cho Quý Thu Hàn, họ cần phải liên tục phân tích tình hình đau đớn để tiến hành can thiệp chuyên sâu có mục tiêu và điều trị giải mẫn cảm. Trong hơn nửa tháng, trong đoàn có một cô bé không chịu nổi nên liên tục gặp ác mộng về những bức ảnh, và cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin người giáo sư hướng dẫn cho phép mình rời khỏi đội.

Trong đầu Tống Hành Huy đột nhiên hiện lên hình ảnh Quý Thu Hàn lúc nhỏ.

Khi đó đã qua một năm, sau nhiều lần tư vấn tâm lý cuối cùng cũng bắt đầu có kết quả đáng kể, cậu bé gần như mất ngôn ngữ trong một năm dần dần bắt đầu cố gắng giao tiếp với người khác. Mấy người Tống Hành Huy cũng phát hiện, miễn là họ cẩn thận không để Quý Thu Hàn rơi vào cảnh đau thương một lần nữa, anh sẽ giống như một đứa trẻ bình thường.

“Kiến nghị của tôi là trị liệu theo phương án cũ. Từ bỏ can thiệp tâm lý c**ng bức và giải mẫn cảm sang chấn, tiếp tục để cậu ấy “quên đi”. Chuyện này hoàn toàn có thể làm được, nhưng giờ không ai có thể mở ra “chiếc hộp” kia.”

Thấy Giang Trạm nhíu mày, Tống Hành Huy hỏi: “Hẳn Giang tiên sinh cũng biết, trong vụ án 23/5 kia, trong số 36 người chết có một người là chị gái Quý Hạ của cậu ấy chứ?”

Vừa nhắc đến cái tên này, khuôn mặt Giang Trạm lập tức đông cứng lại, hắn biết Quý Hạ quan trọng như thế nào đối với Quý Thu Hàn.

“Nguyên nhân bị bệnh của em ấy có liên quan tới Quý Hạ sao?”

“Chỉ có thể nói là có liên quan tương ứng.”

Tống Hành Huy lấy bản ghi chép khi đó của mình ra: “Trong quá trình thôi miên trị liệu cho Quý Thu Hàn, chúng tôi phát hiện mức độ phong toả của đoạn ký ức đó vượt xa dự đoán. Thậm chí đến chính cậu ấy cũng không thể mở nó ra. Ban đầu, chúng tôi nghĩ rằng đây là một nhân cách khác được tách ra sau khi một đứa trẻ phải chịu một chấn thương lớn để tự bảo vệ, nhưng sau đó mới phát hiện ra là không phải vậy.”

“Trong suy nghĩ của Quý Thu Hàn, gười đóng vai trò là người bảo vệ không phải cậu ấy, mà là chị gái của cậu ấy, Quý Hạ.”

Tống Hành Huy đặt cây bút trong tay ở trước tách trà.

“Nói một cách dễ hình dung hơn, ký ức trong đầu Quý Thu Hàn là một chiếc hộp đen nguy hiểm, và người bảo vệ nó là Quý Hạ. Trong ý thức của cậu ấy, cấp độ chỉ huy của Quý Hạ còn cao hơn chính bản thân cậu ấy. Vì vậy, sau khi ký ức đó bị khóa, bản thân cậu ấy cũng không thể mở được nó ra, huống chi là bác sĩ chúng tôi. Chiếc chìa khóa duy nhất nằm trong tay Quý Hạ, nhưng Quý Hạ đã chết trong vụ án 23/5 năm đó.”

Ánh mắt Giang Trạm rơi vào cây bút màu đen, và những lời tiếp theo của Tống Hành Huy đã xác nhận suy đoán của hắn.

“Cho nên về lý thuyết, khi chiếc chìa khóa chết đi, ký ức cốt lõi này có thể bị phong tỏa vĩnh viễn. Chúng ta không cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra trong ba mươi ba ngày đó, nhưng điều chắc chắn là nếu bắt buộc can thiệp tâm lý và một khi tích cực điều trị phơi nhiễm giải mẫn cảm dẫn đến kích hoạt trí nhớ cốt lõi, hậu quả sẽ rất khó lường.”

Giang Trạm hít một hơi thật sâu và nói: “Ý giáo sư Tống là không thể chữa khỏi hoàn toàn?”

“Không phải không được, mà là mạo hiểm quá lớn.”

Tống Hành Huy đưa ra một vấn đề không thể lảng tránh.

“Có lẽ Giang tiên sinh cho rằng tình trạng hiện tại của cậu ấy rất nghiêm trọng, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng việc nhìn lại những tình huống đau thương mà cậu ấy đang trải qua bây giờ còn chưa đầy đủ. Và khi những mảnh vỡ đã đủ, cậu nghĩ rằng liệu cậu ấy có thể chịu đựng được nỗi đau do quá trình điều trị phơi nhiễm không. Khi tất cả các ký ức được đánh thức?”

Sau khi tiễn Tống Hành Huy đi, Giang Trạm trở lại phòng ngủ. Phương án trị liệu của Tống Hành Huy lần đầu tiên khiến hắn cảm thấy bất lực.

Còn Quý Thu Hàn đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đan bằng liễu gai ngoài ban công, chiếc chăn len dệt mỏng khoác trên đôi vai ngày càng gầy guộc của anh, bát súp nóng hổi mà người hầu đặt trước mặt anh đã nguội ngắt, thậm chí anh còn chưa ăn một thìa nào.

Nghe tiếng bước chân của Giang Trạm, anh mới không nhìn ra bên ngoài nữa.

Dường như cho dù xung quanh anh có vô số bác sĩ và y tá cao cấp, nhưng Giang Trạm vẫn là người duy nhất mà anh nghĩ có thể mang lại sự an toàn tuyệt đối cho mình.

“Cậu đã chiếm được lòng tin của cậu ấy, điều này rất hiếm thấy.”

“Cậu ấy có khuynh hướng kháng cự điều trị mãnh liệt. Trên thực tế, cậu ấy đã từ chối đánh thức ký ức cốt lõi. Ký ức đó vượt quá khả năng chịu đựng của cậu ấy. Đây cũng là một cách tự bảo vệ mà não bộ phát động.”

Những lời của Tống Hành Huy đột nhiên vang lên trong đầu hắn. Giang Trạm nhìn vào ánh mắt của Quý Thu Hàn, dường như hắn đột nhiên đã hiểu ra điều gì đó.

Hắn vội vã bước tới.

“Em đang rất sợ, cho nên muốn anh… hứa với em một chuyện, đúng không?”

“Em biết anh đã nói thì nhất định sẽ làm, anh chưa bao giờ lừa em.”

Giang Trạm ngồi xổm xuống, bàn tay đầy vết chai nắm lấy tay Quý Thu Hàn, dịu dàng nói:

“Hiện tại, anh cam đoan với em, nếu không được em đồng ý, không ai có thể can thiệp đến em, không ai có thể ép buộc em nhớ lại tất cả những chuyện quá khứ mà em không muốn nhớ lại. Chúng ta sẽ vĩnh viễn quên nó đi, anh sẽ giúp em tẩy sạch hết những kháng cự này.”

“Em muốn gì? Thứ gì anh cũng sẽ đồng ý với em…”

Quý Thu Hàn vẫn không nói gì, nhưng rõ ràng, Giang Trạm đã nhìn thấy ánh xúc động trong mắt anh.

Giang Trạm hứa hẹn với anh, rõ ràng từng câu từng chữ:

“Tin anh nhé, em yêu, em sẽ vĩnh viễn an toàn.”

Bên ngoài ban công, những chiếc lá đỏ úa tàn của những cây phong bị gió cuối thu thổi rồi biến mất trong buổi chiều ảm đạm.

Hốc mắt Quý Thu Hàn đỏ lên.