Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường - 教主的退休日常

Quyển 1 - Chương 42:Ngươi Là Không Có Tiền ?

A Cát một chưởng đem cửa gỗ đập gãy khiến người này đột nhiên giật cả mình. Trường kiếm trong tay của hắn vụt thật mạnh tới, tràn ra vô số kiếm ảnh. Kiếm chiêu che kín không gian bốc lên một cỗ lăng lệ kình phong đập xuống đầu A Cát. Thế công tới cực kì hung mãnh thanh thế ngập trời. Nhưng mà chỉ thấy Vương Dã khóe miệng có chút kéo lên, tỏ vẻ suy tư. Chiêu này thoạt nhìn kiếm ảnh rợp trời, thanh thế kinh người, nhưng nội lực của người dùng kiếm quá kém, không đủ để phát huy ra uy lực một chiêu này . Nói cách khác, nó chỉ là bị cưỡng ép thi triển, không những không thể đánh bại A Cát, ngược lại còn bộc lộ ra yếu đuối nội lực. A Cát cũng nhìn ra chiêu này chỉ là hổ giấy. Ngay lập tức hai chân hắn phát lực, giống như cây già cuộn rễ, cắm sâu dưới mặt đất. Đồng thời, A Cát chắp hai tay trước ngực, nhẹ nhàng tụng niệm: "Kim Cương Nộ Mục, Bất Động Như Sơn!" Lời vừa xong, quanh thân A Cát kim khí dâng lên bất động lù lù. Ngay lúc đó kiếm đã đâm vào nguòi A Cát. Lập tức, tử huyệt Thiên Trung, Yết Hầu, Vân Môn, Khí Hải của A Cát đều trúng kiếm chiêu. Nhưng dù như thế, mũi kiếm đâm vào trên người A Cát như trúng phải kim thiết, dù cho có cố dùng sức cũng không thể đâm vào thêm được nửa phân! "Kim Chung Tráo! ?" Người này kinh hô một tiếng: "Phật Môn thần thông? !" "Không sai!" A Cát trầm giọng đáp lại. Đồng thời hắn tung chưởng như đao, đột nhiên bổ mạnh về phía đầu đối thủ! Ông! Một chưởng vừa ra, nội lực hùng hồn cương mãnh, thế tựa như chẻ núi. Đối diện chỉ cảm thấy tựa như có một cỗ khí lưu đang đẩy tới, hắn muốn giãy dụa, lại bị ép không thể động đậy, như muốn ngạt thở. Răng rắc! Nhất thời âm thanh giòn gãy vang lên, mũ vành trên đầu của hắn chợt vỡ vụn. Trong chốc lát, thân ảnh này cũng lộ ra chân dung. Khuôn mặt nàng trắng nõn, mặt xoan mày liễu, đôi mắt to tươi sáng có thần tỏa sáng ra ngoài. Mái tóc đen buộc ở sau ót cực kì xinh đẹp, lại có hương vị già dặn anh hùng khí khái. "Nữ nhân?" Vừa xem xong hình dáng này trong chớp mắt, Vương Dã đã kinh hô lên một tiếng. Hắn căn bản không nghĩ đến, tới cửa khiêu chiến A Cát, thế mà là một tên tiểu nha đầu thanh tú động lòng người! "A Cát, thương hương tiếc ngọc chút a!" Vương Dã mở miệng chặn lời. A Cát cũng nhìn thấy người trước mắt chính là nữ tử. Hắn liền đổi hướng chưởng lực, đánh lệch về phía một bên. Oanh! Một cánh cửa gỗ khác lập tức hóa thành mảnh vụn. "Thôi thôi. . ." Nhìn xong hết thảy, khóe miệng Vương Dã co quắp một trận. Hắn lắc đầu, lộ ra một tia thư thái: "Dù sao cũng đã bị đánh nát một cái, muốn hỏng liền triệt để hỏng đi. . ." So với Vương Dã, A Cát lại là thành thật vẻ mặt. Hắn nhìn nữ tử trước mặt rồi nói: "Ngươi bại!" "Do tài nghệ ta không bằng người, ta nhận thua!" Nữ tử tra trường kiếm vào bên trong vỏ: "Lần gặp mặt tiếp theo, ta nhất định sẽ không thua ngươi!" Nói xong một câu này, nữ tử quay người liền chuẩn bị rời đi! ? ? ? Nhìn thấy trước mắt, Vương Dã liếc A Cát, hai người trừng mắt nhau. Không đầu không đuôi làm ra vẻ một trận liền muốn đi? Nói đùa cái gì vậy! Ngươi đi, ai sẽ bồi thường ! ? "A Cát!" Nghĩ đến đây, Vương Dã mở miệng nói: "Ngăn lại nàng!" "Đúng vậy!" A Cát cũng không nói nhảm. Thân hình hắn bay tới, trực tiếp ngăn ở trước mặt nữ tử: "Cô nương, ngươi còn không thể đi!" Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, sinh ra đề phòng. Nàng lấy trường kiếm để ngang trước ngực, mở miệng hỏi: "Các ngươi muốn làm gì! ?" "Làm gì?" Vương Dã lời lẽ chính nghĩa: "Chúng ta đang đóng cửa khách sạn để dùng cơm, kết quả ngươi không đầu không đuôi tiến đến đùa giỡn một trận, đập nát bàn với cửa, hiện tại phủi mông muốn đi?" "Ngươi là tới tháng hay sao, làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên!" "Trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không? Còn có pháp luật hay không?" Vương Dã đứng thẳng người,bên trên gương mặt tràn đầy lời lẽ chính nghĩa. "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Nghe xong nữ tử sắc mặt hơi đổi một chút, mở miệng nói: "Không phải chỉ là mấy cái bàn cùng một bộ cánh cửa hay sao? Đáng mấy đồng bạc lắm, ta bồi thường cho ngươi là được chứ gì!" "Tốt! Ta chờ ngươi chính là ngươi câu nói này!" Nói xong, Vương Dã cười gian. Hắn lập tức cầm lấy bàn tính từ trong quầy đập vào trước mặt nàng. Vừa gảy phía trên hạt châu vừa nói: "Một cái bàn vừa rồi tính năm lượng bạc một cái. . ." "Chốt cửa chính có chút kiên cố, chúng ta dùng nhiều năm cũng không hư hao, lại bị ngươi dùng một kiếm chặt đứt, coi như mất năm lượng bạc " "Còn có hai cánh cửa kia, đều chế tạo từ gỗ thật, dùng qua lửa đốt dầu thấm, không sợ trùng ăn chuột cắn, hết thảy hai mươi lượng bạc " Năm ngón tay Vương Dã khuấy động bàn tính như bay, tính toán từng chút một: "Thêm mười lượng phí an ủi, hết thảy bốn mươi lượng bạc. . ." "Phí an ủi là tiền gì?" Không đợi Vương Dã nói hết, hai mắt nàng trợn lên, hoảng sợ nói: "Thế mà cần mười lượng!" "Đúng a " Vương Dã một mặt đương nhiên: "Vừa rồi ngươi dùng một kiếm chặt đứt then cửa, lại sử dụng nó chỉ vào người ta, dọa ta cực kì sợ hãi, cho tới bây giờ còn chưa tỉnh hồn, ta lấy mười lượng tiền bạc để an ủi, cũng không quá phận nha!" "Ngươi!" Nghe xong Vương Dã giải thích, nữ tử phẫn nộ trừng lấy thanh tú đôi mi, ngay lập tức muốn rút kiếm. Nàng căn bản không có nghĩ đến, trước mắt xem như cao to cường tráng Vương Dã, lại như thế gà tặc vô sỉ. Cuộc đời nàng còn là lần đầu tiên nghe tới thuyết pháp phí an ủi. "Cô nương nghĩ lại đi!" Nhìn thấy nữ tử chuẩn bị rút kiếm, A Cát mở miệng nhắc nhở: "Ngươi nếu đem hắn dọa tạo thành nguy hiểm tính mạng, tiền an ủi coi như không chỉ mười lượng!" ! ! ! Thân thể nàng khẽ giật mình. Giương mắt xem xét, liền thấy Vương Dã ôm ngực, một mặt mong đợi nhìn xem lấy nàng. Hiển nhiên,một khi trường kiếm ra khỏi vỏ, tiền an ủi tất nhiên sẽ tăng thêm không ít. "Thôi, chỉ là bốn mươi lượng bạc, bản cô nương trả!" Nói xong, tay nàng sờ hông một cái, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Bởi vì nàng phát hiện túi tiền treo ở bên hông chẳng biết lúc nào đã không thấy bóng dáng. Không đúng, mình nhớ rõ ràng nó ngay tại bên hông cơ mà! Làm sao đột nhiên không có rồi? Bản thân là đường đường Hạo Thiên kiếm hiệp cầm kiếm đi tận thiên nhai,thế mà bị người đánh cắp túi tiền! ? Xem nữ tử sờ loạn cái hông của mình, Vương Dã hai mắt khẽ híp một cái: "Cô nương, ngươi chả lẽ là không có tiền a?" "Khục!" Nàng cứng mặt lại, khí tức yếu đi ba phần: "Ta bị trộm tiền, các ngươi cho ta mấy ngày thời gian, ta về nhà lấy tiền rồi lập tức trả lại ngươi!"