Chạng vạng tối, Túy Tiên Lâu đã sớm đóng cửa.
Vương Dã đi tới bàn ăn, chỉ thấy A Cát cùng Trần Trùng đang cầm màn thầu nhai liên tục.
Ngoài ra không nhìn thấy thân ảnh của Bạch Lộ Hạm.
"Ha ha, làm sao chỉ có mỗi các ngươi ăn cơm."
Lúc này, Vương Dã tiện tay cầm một cái bánh bao cắn một phát nói tiếp: "Tiểu nha đầu Bạch Lộ Hạm đâu?"
"Đang luyện công trong hậu viện!"
A Cát kẹp một đũa thịt dê mỏng nói.
"Luyện công?"
Nghe A Cát trả lời, Vương Dã cười: "Cơm tối không ăn liền đi luyện công?"
"Đầu óc cô nương này có hố à?"
"Hẳn là bị kích thích bởi A Cát . . ."
Một bên Trần Trùng lắc đầu: "Mộng tưởng làm một tên kiếm hiệp cầm kiếm lưu lạc thiên nhai, kết quả bị A Cát dùng hai ba chiêu đánh bại, đồng thời chôn chân ở nơi này làm tạp dịch, nàng liều mạng luyện công coi như hợp tình hợp lý. . ."
Trong lúc nói, quầng thâm trên mắt Trần Trùng càng thêm dễ thấy.
"Trần Trùng, trước hết đừng nói tiểu nha đầu kia."
Vương Dã nhíu mày nói: "Chẳng phải chúng ta nơi này đã có tạp dịch rồi sao, tiểu tử ngươi làm sao vẫn còn thâm đen hai mắt?"
"Ngươi mẹ nó lừa dối lão tử đi làm một chút hoạt động bí ẩn phải không?"
"Chưởng quỹ, tạp dịch cũng là hôm nay mới có."
Trần Trùng bất đắc dĩ nhếch miệng: "Lại nói, mắt thâm không phải hô biến liền mất đi, ngươi cho là ta biết ảo thuật sao, muốn mất là mất. . ."
"Trần Trùng ngươi đừng phản ứng hắn, trừ đứng quầy lấy tiền, chỉ biết khắp nơi chửi mắng người khác"
Lúc này, A Cát nói ra.
"Ai!"
Vương Dã thở dài một tiếng, trên mặt lộ chút sầu bi: "Trần Trùng trong phòng bếp làm lụng vất vả, ta hảo tâm quan tâm hắn lại bị ngươi xuyên tạc đến nông nỗi này."
"Lòng tốt của ta, chung quy là giao không. . ."
"Ngừng lại đê!"
Không đợi Vương Dã nói hết câu, A Cát nói tiếp: "Đang ăn cơm đây, ngừng khiến người khác buồn nôn được không?"
"Còn một phen hảo tâm, ngươi chính là sợ Trần Trùng xảy ra chuyện khiến khách sạn phải đóng cửa, ta còn nhìn không thấu tâm tư lão tham tài ngươi sao?"
Chế giễu xong, A Cát liền kẹp một đũa thịt dê.
Ta mẹ nó!
Vương Dã trừng hai mắt.
Hắn trực tiếp quấn lấy thịt cùng gắp màn thầu, há to miệng bắt đầu ăn.
"Lão tham tài. . ."
Nhìn thấy Vương Dã ngồi xuống, A Cát hỏi: "Ngươi trực tiếp ngồi xuống ăn không ổn nha?"
"À ha, thằng nhãi ranh này, làm phản phải không!"
Vương Dã chửi mắng: "Lão tử mở cửa hàng còn không được phép ăn cơm?"
Vương Dã vươn tay chuẩn bị cho A Cát một cái tát.
"Ta không phải ý đó!"
A Cát gấp giọng vội vàng nói: "Ta nói là người ta như hoa như ngọc cô nương không ăn cơm, ngươi cũng nên gắp đồ ăn bỏ vào trong chén rồi đưa cho nàng chứ. . ."
"Nàng thích thì ăn thôi!"
Không đợi A Cát nói hết lời, Vương Dã trực tiếp đánh gãy hắn: "Chiều hư sinh tật xấu, ai rảnh đưa cơm cho nàng!"
"Không đói thì sẽ không ăn, ngược lại nếu đói, cho dù là một đống phân, nàng cũng sẽ ăn sạch sẽ!"
Vương Dã lẽ thẳng khí hùng trả lời.
"Đừng nha, đang lúc ăn cơm đâu!"
A Cát nói: "Ngươi nói thứ đồ chơi kia làm gì?"
Vương Dã vừa mới chuẩn bị nói tiếp, đã thấy Bạch Lộ Hạm từ hậu viện đi đến, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu cầm màn thầu ăn.
Vừa ăn, nàng còn múc thêm một chén canh rồi uống một ngụm to.
"Ài u ăn chậm thôi."
Nhìn thấy bộ dáng Bạch Lộ Hạm, A Cát: "Ngươi không phải không ăn cơm sao?"
"Bản cô nương đói, không được hả?"
Trợn mắt nhìn A Cát, Bạch Lộ Hạm đáp lại.
"Ái chà chà, ta chỉ nhớ vừa rồi gọi người nào đó ăn cơm, nàng thế mà tỏ ra cực kì kiên cường nha!"
A Cát cắn màn thầu, học dáng vẻ Bạch Lộ Hạm, nắm cuống họng bắt chước: "Bản nữ hiệp muốn tu luyện kiếm pháp, không ăn cơm!"
"Ai nha, lời nói đó bây giờ còn văng vẳng bên tai mà người nói thì đang ăn màn thầu uống chén canh, thật khiến người ta phải thổn thức!"
A Cát âm dương quái khí nói với Bạch Lộ Hạm.
"Ngươi!"
Bạch Lộ Hạm khuôn mặt đỏ lên, chuẩn bị phản bác lại.
"A Cát, ngươi mẹ nó nói ít vài ba câu!"
Nhìn Bạch Lộ Hạm phản ứng, Trần Trùng ở một bên hoà giải.
Nghe xong A Cát nhếch miệng, kẹp một đũa rau xanh lại bắt đầu ăn tiếp.
"Tiểu nha đầu ngu ngốc, người là sắt, cơm là thép."
Thấy A Cát ngậm miệng, Vương Dã chậm rãi nói: "Ngươi đi luyện mấy thứ công phu mèo quào, chẳng bằng ăn bữa cơm không thơm hơn sao!"
"Công phu mèo quào! ?"
Nghe xong câu này, Bạch Lộ Hạm nhất thời không vui: "Ta luyện thế nhưng là Phân Quang Hóa Ảnh Kiếm, kiếm chiêu nhanh như gió táp thiểm điện, ngươi còn nói là công phu mèo quào?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Vương Dã mờ mịt hỏi: "Ngày hôm qua, ngươi đùa nghịch kiếm pháp đó một lúc, xem ra hoa mắt cực kì, dọa người đến cực điểm. . ."
"Kết quả ngay cả A Cát lông tơ đều không cắt được một sợi, không sai biệt lắm giống như cạo gió, còn dám nói không phải công phu mèo quào?"
"Ta. . ."
Bạch Lộ Hạm muốn phản biện lại Vương Dã, nhất thời nhưng không biết nói năng thế nào.
Dù sao, Vương Dã nói đều là sự thật. . .
Bạch Lộ Hạm lập tức trầm mặc.
Thấy nàng trầm xuống, Vương Dã cắn lấy màn thầu, ra vẻ cao thâm: "Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"
Vương Dã chậm rãi đi vào hậu viện.
Hắn sau khi rời đi, A Cát nhìn xem Bạch Lộ Hạm nói: "Được rồi, chưởng quầy chính là chó vén rèm cửa chỉ bằng há miệng. . ."
"Trước đó vài ngày hắn còn không phải lắc lư đồ đệ Kiếm Thánh xong? Nói cái gì luyện kiếm nên luyện nội công trước, để tên kia bị hù sửng sốt một chút, còn tưởng rằng hắn kiến thức uyên bác. . ."
"Nếu Vương Dã là người như vậy, ta chính là thiên hạ đệ nhất võ lâm!"
"Cho nên ngươi nghe qua là được,cũng đừng quá để ý!"
A Cát vừa nhai màn thầu vừa nói.
Bạch Lộ Hạm nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác.
Nàng cảm giác lời Vương Dã có mấy phần đạo lý.
Tối hôm qua kiếm pháp của mình mau lẹ nhưng không thể đả thương được A Cát.
Võ công mà không thể gây thương tổn được đối thủ, há không phải công phu mèo quào?
Luyện nội công trước khi luyện kiếm. . .
Chẳng lẽ, kiếm pháp của mình, phải bắt đầu từ nội công?