Giáo Chủ Đích Thối Hưu Nhật Thường - 教主的退休日常

Quyển 1 - Chương 61:Mua Thuốc

Cái ngày Kim Mãn Thương chết đi, cái đầu đã bị một đao chém đứt. Vết thương vuông vức, gọn gàng, khiến Triệu Bộ Đầu và người khám nghiệm tử thi tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Chính vì vậy Triệu Bộ Đầu ấn tượng mạnh với vết đao trên cổ Kim Mãn Thương. Hôm nay nhìn thấy thi thể trên xe ba gác, hắn nháy mắt liền nhận ra ngay. Chỗ bị chặt đứt giống hệt như đúc với vết thương trên người Kim Mãn Thương, tên kia nói thi thể là do A Cát giết chết. . . Chẳng lẽ. . . Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ nổi lên trong lòng Triệu Bộ Đầu. "Triệu Bộ Đầu, ngài còn có chuyện gì sao?" Vương Dã cười hỏi: "Ngài xem, ta cũng đang rất bận, đổi lấy bạc xong còn phải về quản lý kinh doanh khách sạn . . ." "À không, không có việc gì." Triệu Bộ Đầu lắc đầu cười nói: "Gần đây tần suất tuần tra trong thành hơi căng, khiến cả người đều thần hồn nát thần tính, ngươi lo làm việc của mình đi, một chốc nữa ta đến ăn mì tại quán của ngươi. . ." Triệu Bộ Đầu mặc dù là người cẩu thả, nhưng ít ra làm bộ khoái đã nhiều năm, một chút kiến thức cơ bản vẫn phải có. Bắt trộm phải kiếm được vật chứng, tróc gian phải bắt tại trận. Mình bây giờ vỏn vẹn chỉ có một cái ý nghĩ, đồng thời không có chứng cứ rõ ràng. Tốt nhất là điều tra thật giả trước đã lại quyết định sau cũng không muộn. . . "Hoan nghênh hoan nghênh!" Vương Dã lên tiếng: "Ngài yên tâm, chỉ cần đến là có ngay một tô mì ruột già bao no cho ngài!" Nói xong câu, Vương Dã đẩy xe tiến vào Phủ Nha. . . Sau nửa ngày, Vương Dã cất hai mươi lượng bạc vào ngực rồi rời khỏi. Hắn chưa lập tức trở về Túy Tiên Lâu mà chuyển hướng đẩy xe thẳng đến Hồi Xuân Đường. Hồi Xuân Đường cách Phủ Nha không tính quá xa, Vương Dã đi vài bước liền tới trước cửa. Là y quán nổi danh thành Kim Lăng, Hồi Xuân Đường được xây khá lớn. Mặt tiền cửa hiệu bố trí tủ thuốc được đặt sát tường, bảy tám nhân viên đang chạy trước chạy sau, bận bịu quên cả trời đất. "Xin chào, Vương chưởng quỹ!" Vừa bước vào Hồi Xuân Đường, một âm thanh vang dội truyền đến từ bên cạnh. Theo giọng nói nhìn theo liền thấy một ông lão đang mang áo vải màu xanh tới đón: "Khách quý ít gặp!" Ông lão này râu tóc bạc trắng, hành vi cẩn thận lại tỉ mỉ, mặc dù đã lớn tuổi nhưng không hề có dáng vẻ lọm khọm, gương mặt thì hồng hào, đi lại nhanh như gió, căn bản không giống một ông cụ gần đất xa trời. Người này không phải ai khác chính là người đứng đầu Hồi Xuân Đường, Chu đại phu. "Chu lão. . . Tiên sinh. . ." Nhìn thấy Chu đại phu, Vương Dã quen miệng chào hỏi. Bởi vì bình thường quen miệng một câu Chu lão tạp mao, lần này hắn suýt chút nữa không sửa kịp. "Đừng nha, Vương chưởng quỹ ngươi khách khí làm gì?" Thấy Vương Dã gọi mình là tiên sinh, trên mặt Chu đại phu nháy mắt hiện lên vẻ tươi cười: "Ta nói thật với ngươi là ta sớm biết ngươi nên đến tối hôm qua!" "Ngươi biết trước?" Vương Dã ngẩn người. Chẳng lẽ, Chu lão thất phu đã biết chuyện của Lý Hoài Không? Không thể nào? Chuyện xảy ra vào lúc nửa đêm, xung quanh lại cực kì vắng lặng, khoảng cách từ Hồi Xuân Đường đến Túy Tiên Lâu tuy nói không xa nhưng cũng phải vài bước liền đến. Khả năng lão già này biết chuyện gần như bằng không? Vương Dã có chút nghi hoặc trong lòng. "Chuyện nhỏ!" Lúc này trên mặt Chu đại phu hiện lên vẻ đắc ý, hắn nhìn Vương Dã rồi tiếp tục nói: "Không chỉ biết ngươi muốn đi, ta còn biết ngươi qua đây để làm gì!" Chu đại phu ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin. "Có chút ý tứ. . ." Vương Dã cười mỉm, mặt không biểu lộ hỏi: "Vậy ngươi nói thử một chút, mục đích của ta đến đây là gì?" "Nhất định là đến mua Hổ Tiên Tửu!" Giọng nói Chu đại phu đè thấp mấy phần: "Thật ra ta đã biết, trước kia ngươi là mắc cỡ, nam nhân mà, luôn có một chút chuyện khó nói, ta có thể hiểu được!" "Bất quá vấn đề khó nói cũng là bệnh, cần phải chữa trị kịp thời. Nếu ngươi dũng cảm đến gặp ta, liền có thể vượt qua được thời khắc khó khăn nhất!" "Tình huống của ngươi lúc này không cần nói nhiều. Đơn giản chính là không chịu tiết chế bản thân tiêu xài hoang phí, dẫn đến thân thể bị hút khô cạn kiệt. Từ đó nó ngày càng xìu xuống, không thể kiên trì lâu. . ." "Bất quá không cần lo lắng, chỉ cần dùng Hổ Tiên Tửu trong nửa tháng. Nhất định có thể khiến ngươi cày hùng hục như trâu húc mả, tuy không nói Kim Thương không ngã (。◝‿◜ 。), nhưng cũng có thể dũng mãnh hơn người. Một bình với giá mười lượng bạc, bảo đảm sẽ không quá chịu thiệt thòi. . ." ? ? ? Nghe xong Vương Dã đứng khựng ngay tại chỗ. Sững sờ hết nửa ngày, hắn mới kịp hoàn hồn. Ban đầu hắn tưởng lão thất phu khám phá được chuyện của Lý Hoài Không. Té ra cái lão già chết tiệt gần chui vào quan tài này nghĩ mình đến mua Hổ Tiên Tửu! Nghĩ đến đây, Vương Dã hoàn toàn không còn gì để nói. Mặc dù lão già kia vô tri làm hắn có chút cao hứng. Thế nhưng chuyện mình siêng năng đi dạo thanh lâu khiến thân thể bị chơi hỏng, không biết là tên khốn nạn nào đồn bậy? ! Bà mẹ nó, bây giờ mình lượn Hồi Xuân Đường một vòng liền bị Chu lão tạp mao tưởng rằng đi mua Hổ Tiên Tửu. "Đi đi. . ." Vương Dã mất kiên nhẫn khoát tay, bực bội nói : "Ta muốn mua chút thuốc, gặp ngươi nói một trận thế này. . ." "Ta cảm thấy ngươi đừng ngồi im chỉ đạo nữa, mau vác cái sọt thuốc rồi đi vân du bốn phương bán thuốc còn hợp hơn, tuyệt đối kiếm bộn so với hiện tại. . ." "Hắc hắc " Chu đại phu mỉm cười, vuốt râu ria đắc ý: "Không tệ, khi xưa ta chính là lang trung đi khắp thiên hạ, nếu không làm sao có được bản sự như ngày hôm nay?" Vương Dã ngay lập tức rõ ràng. Trách không được lão thất phu chào hàng chuyên nghiệp như vậy, suy nghĩ nửa ngày, hắn chính là nhờ thứ này để lập nghiệp! "Xuy xuy xuy, ta lười nhác nói nhảm với ngươi!" Vương Dã không kiên nhẫn: "Lấy cho một bộ Kim Sang Dược!" "Kim Sang Dược?" Chu đại phu dò xét thân thể Vương Dã: "Vương chưởng quỹ, ngươi mua thuốc này bốc không đúng bệnh nha!" Ta mẹ nó. . . Vương Dã bó tay. Lão khốn kiếp đừng có đem chuyện kia với mình buộc chung một chỗ được không? "Cmn, ngươi được lắm Chu lão tạp mao!" Vương Dã lập tức nổi nóng: "Cảm tình trong mắt ngươi trước giờ, chỉ có mỗi ta là gặp phải vấn đề đó đúng không?" "Ta mua Kim Sang Dược cho người khác, làm ơn đi?" Huyệt Thái Dương của Vương Dã vì quá tức giận mà nhảy lên xình xịch. "Ách, có thể, Kim Sang Dược đúng không. . ." Nhiệt tình của Chu đại phu không giảm chút nào: "Thuốc này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ngươi đi hỏi tiểu Lục Tử ở bên kìa là được, nhưng Hổ Tiên Tửu số lượng là có hạn đấy nhé!" "Mà rượu này có khả năng có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh giúp cường kiện thân thể, đem đi tặng người cũng rất tốt!" "Ta. . ." Lúc này Vương Dã hoàn toàn sụp đổ. Lão tạp mao không hổ làm đa cấp lâu năm, cái miệng khốn kiếp này hoàn toàn là nói không thành có, nói có thành không! "Được thôi " Vương Dã đầu hàng: "Ngươi bán cho ta một bình!" Mình nếu không mua Hổ Tiên Tửu của hắn, đảm bảo lão già này có thể lải nhải đến thiên trường địa lão. "Chốt đơn!" Chu đại phu nhất lập tức tỉnh táo tinh thần, hắn quay sang nhân viên tiếp tân bốc thuốc hô lên: "Tiểu Lục Lử, một bình Hổ Tiên Tửu, cộng thêm một bộ Long Huyết Kim Sang Tán!" "Long Huyết Kim Sang Tán?" Vương Dã nhíu mày. "Ái chà, đây là lão phu nghiên cứu ra thuốc mới, dùng chất lỏng của Long Huyết Thụ trồng ở Điền Nam làm phó thuốc, y theo Kim Sang Dược mà luyện chế. ó thể lưu thông tan bầm, giảm đau nhức cầm máu, miễn đi nỗi đau do nứt thịt lòi xương, ai dùng qua đều nói tốt. Nguyên bản giá ba lượng bạc, nhưng vì ngươi vừa mua Hổ Tiên Tửu nên ta tặng kèm bộ thuốc này!" Chu đại phu vung tay lộ ra khí phách vượt mây. Vương Dã lập tức im lặng. Mua rượu tặng thuốc trị thương, hơn nữa nhìn biểu lộ Chu lão tạp mao, tựa hồ còn không lỗ. . . Bởi vậy có thể thấy Hổ Tiên Tửu không đáng bao nhiêu tiền. . .