Giáo Chủ Không Phải Là Kẻ Vô Tình

Chương 5

Sau khi Mộ Ảnh Phong nổi điên rời đi, y đờ đẫn ngồi một lúc lâu, cảm giác trống rỗng xâm chiếm lý trí y, trong ngực lại phập phồng không yên, y thật sự không biết cảm giác lúc này của mình là gì?, câu nói cuối cùng của hắn có ý nghĩ gì? Mộ Ảnh Phong hắn thích người khác lại nhất quyết không để cho y yên? Chẳng lẽ ta phải ly khai nơi này?

.

Mùi thơm thức ăn thoang thoảng làm y phải tỉnh giấc, vội vàng chỉnh sửa y phục, lấy nước rửa mặt, y soi mặt mình dưới nước lại thấy cổ bầm tím in đậm dấu tay, sẵn tay lấy thảo dược che khuất, trông y bây giờ tỉnh táo hơn vài phần, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lãnh đạm bước ra cửa, mùi thức ăn càng nức mũi hơn

"Lãnh công tử, ngươi tỉnh rồi" tiểu Dực mãi dọn chén không nhìn y mà vẫn đoán được nói

Y lãnh đạm trả lời "Sao hôm nay lại chuẩn bị nhiều đồ ăn như thế?"

"Hì hì" Tiểu Dực không nói không rằng chỉ cười cười

"Hôm nay chính là sinh thần của ta" A Tú đi từ trong bếp ra càng cười rạng rỡ hơn tiếp lời

Tiểu Dực chen vào "Đúng đúng, mới sáng sớm đã lôi ta dậy chuẩn bị, mệt chết ta rồi"

"A..Môi ngươi bị làm sao thế?"A Tú thấy lạ hỏi

"À ta cũng không biết chắc bị muỗi đốt thôi" y sờ sờ cỗ tránh né không nhắc đến vấn đề này nữa, vội lánh sang chuyện khác chỉ là không ngờ hôm nay là sinh thần của A Tú, trong tay lại không có gì khó xử nói "Sao không nói ta biết sớm?"

"Ta chỉ cần người không cần câu nệ" A Tú biết rõ y khó xử lại chẳng để tâm tiếp lời khiến y chỉ cười trừ

"Cha, người tới"

Phong Chính Từ nét mặt nghiêm nghị hướng A Tú khẽ gật đầu lãnh tĩnh ngồi vào chỗ

"Mọi người mời"

"A Tú sinh thần vui vẻ" y nhớ ra cái gì ánh mắt hướng A Tú cười nói

"Được, được mau ăn, thức ăn nguội hết cả rồi"

Một bàn bốn người cùng nhau động đũa, chính mình thật muốn một khắc này dừng lại, có lẽ sau bữa cơm này y sẽ không còn gặp họ nữa, quyết định ra đi cũng vì muốn tốt cho họ thôi.

"Ta định sẽ không ở lại đây nữa" y buông đũa từ tốn nói

Cả ba người đều ngạc nhiên nhìn y, nhất là A Tú "Hả, ở đây không tốt sao?"

"Không phải ý này, chỉ là đến lúc phải đi thôi, không thể mãi làm phiền mọi người được"

"Không phiền, không phiền" A Tú liên tục nói, lại nhìn y biết mình nói hớ nên vội sửa lại "Ngươi ở cho đã rồi, muốn đi là đi sao?"

Y nhìn mọi người chỉ biết xin lỗi " Một tháng nay phiền mọi người rồi, ăn xong ta sẽ đi"

"A...thật sự phải đa tạ Lãnh công tử mới đúng, đương nhiên công tử cũng có quyết định của mình mọi người sẽ không cản nhưng có cần phải đi nhanh như vậy không?" Tiểu Dực nãy giờ mới lên tiếng, nhìn A Tú có vẻ buồn bực nói "Công tử đừng so đo với muội ấy"

"Thật xin lỗi, làm mất hứng của mọi người rồi, ta còn có chuyện phải làm"

"Ngươi có thể tự lo cho bản thân chứ?" Phong Chính Từ nét mặt nghiêm nghị nhìn y nói

"Tuy võ công ta bị phế nhưng ta vẫn có thể tự bảo hộ bản thân được, đa tạ Phong minh chủ quan tâm" y khách sáo hướng Phong Chính Từ cúi đầu

"Ha ha Phong minh chủ gì chứ, ta sớm đã quên?" lần đầu tiên y thấy Phong Chính Từ cười như vậy, nét mặt cũng nhu hòa theo "Sao có thể chứ"

"À ta thiếu chút nữa đã quên, đây là ngọc bội tùy thân của ta cũng không phải trân quý gì, tặng ngươi vậy, ủy khuất A Tú cô nương rồi" y nói rồi lấy ngọc bội từ đai lưng đưa cho A Tú, ánh mắt lại có hơi lưu luyến, bản thân y biết vật này là do y nhặt được từ chỗ Mộ Ảnh Phong lúc đó trân quý vô cùng, đã luôn theo bên mình nhiều năm, trên người y duy chỉ thứ này là đáng giá

"Ngọc bội xấu như vậy..." A Tú mở miệng chê bai nhưng vẫn nhận lấy còn ngắm ngía thật lâu

_______________________________

"Cáo từ" Lãnh Huyết Thu chấp tay hơi cuối người nói lời từ biệt

"Chúng ta còn gặp lại chứ" Tiểu Dực giống như sắp khóc đến nơi lưu luyến nhìn y, trái với bộ dạng không biểu cảm của A Tú "Người là hài tử lên ba sao?"

"Có thể" không biết còn có thể trùng phùng hay không, chặng đường phía trước y đi có những gì nhưng tuyệt đối sẽ không bước nhầm đường

Nhìn bóng lưng rời đi của y Tiệc Dực đầy tiếc nuối, tuy chỉ vừa mới quen nhưng hẳn là người rất tốt, y đi rồi ai hái thuốc giúp mình đây, bộ dạng A Tú càng thanh thơi hơn, ánh mắt nàng sâu thẳm

Người bình thường như y đi suốt ngày suốt đêm thì kiệt sức mà chết mất, nên xuống núi đã mua một cỗ xe ngựa, phải nói là rách nát cực điểm, mùi ẩm mốc của ván gỗ xộc vào mũi làm y phải nín thở, đúng là người nghèo có khác, chung một chỗ với Mộ Ảnh Phong thì làm gì có đãi ngộ này, ây tại sao lại nghĩ đến hắn rồi đúng là điên mất thôi,

Lãnh Huyết Thu tự mình vò đầu, phủi bụi ở chỗ ngồi, bắt đầu thúc ngựa chạy như bay ra khỏi thôn.