Lư Nhã Giang ngây người trên Xuất Tụ Sơn mấy ngày, thời gian này giáo chủ lấy lý do thân thể không khỏe không chịu gặp y. Từ ngày đó y càng nghi hoặc, một hồi sợ Cao Thịnh Phong đã xảy ra chuyện gì, tìm một người khác đến thay thế, một hồi lại nghĩ mình sai rồi, còn làm Cao Thịnh Phong bị thương, thế nên đứng ngồi không yên. Nhưng y không gặp được Cao Thịnh Phong nên không cách nào giải đáp nghi ngờ trong lòng mình, Cao Thịnh Phong lại phái người truyền lời cho y, bảo y nhanh chóng xuống núi đến Yến Khê Sơn Trang.Lư Nhã Giang trước khi lên đường tìm đến Doãn Ngôn. Y hỏi Doãn Ngôn: “Hữu hộ pháp, cha ta ở nơi nào? Trước khi đi, ta có thể tới nhìn y một chút không?”Doãn Ngôn lắc đầu.Lư Nhã Giang hơi thất vọng, y đối với Hàn Giang đương nhiên không có tìm cảm gì, nhưng người này dù sao cũng là cha y, từ nhỏ y đã cho rằng mình không cha không mẹ, từ đá chui ra, hôm nay đột nhiên biết mình có cha cũng có mẹ, mà cha lại vẫn còn sống trên thế gian, vì những chuyện cha đã trải qua mà tò mò, muốn tận mắt nhìn nhân vật trong truyền thuyết này một cái. Y sợ chuyến này khó có cơ hội trở về, trước khi đi trừ Cao Thịnh Phong, y cũng muốn gặp Hàn Giang, cố tình người nào cũng không gặp được.Lúc y đi, Doãn Ngôn tự mình đưa y đến chân núi, hàm xúc sâu xa dặn dò: “Làm rõ nội tâm mình, suy nghĩ cẩn thận, xem ngươi rốt cuộc muốn cái gì.”Lư Nhã Giang không hiểu, Doãn Ngôn không nhiều lời thêm, y đành thất vọng rời đi..