Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 4: Ra Ngoài Ăn Cơm Không Mang Tiền, Phải Làm Sao Đây?

Cẩm Tú Loan là khu chung cư cao cấp ở thành phố B, vô cùng tiện nghi. Quan trọng là chế độ an ninh vô cùng chặt chẽ, người muốn ra vào nhất định phải là người mà bảo vệ quen mắt, hệ số an toàn rất cao.

Chu Thu Bân đưa Tô Thanh Việt đến phòng an ninh đăng kí rồi mới dẫn vào chung cư.

Chung cư tổng cộng có mười sáu tầng, Diệp Lệ Hành ở tầng mười, nhà số 1002. Chu Thu Bân đi tới cửa, giao cho Tô Thanh Việt một cái thẻ để ra vào Cẩm Tú Loan.

"Mật mã cửa nhà là 0928, sinh nhật của Diệp ca. Tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi." Chu Thu Bân nhìn thiếu niên cả đoạn đường đều rất yên lặng, có chút không quen.

"Chu ca, anh không vào ngồi một lát sao?" Tô Thanh Việt ngượng ngùng cười, thoạt nhìn vô cùng lễ phép, đáng yêu.

Đáng yêu... Chu Thu Bân cảm thấy người bị gạch đập vào đầu là mình mới đúng. Anh thế mà lại thấy thằng nhóc này đáng yêu.

"Khụ khụ... Tôi không vào đâu. Mấy ngày nay Diệp ca rất bận, có việc gì cậu cứ liên hệ với tôi." Chu Thu Bân nghĩ nghĩ một lát, lại dài dòng thêm vài câu, "Ngày mai là thứ hai, cậu nhớ đúng giờ đi học. Mấy tên lưu manh lần trước đánh nhau với cậu đều đã bị bắt, không cần lo lắng nữa."

"Vâng." Tô Thanh Việt ngoan ngoãn gật đầu. Vậy thì thật đáng tiếc, không thể tự mình trả thù, có chút khó chịu.

"Còn nữa, nơi này cách S đại rất gần, đi mười phút là đến. Vết thương trên đầu cậu còn chưa lành, Diệp ca nói tạm thời đừng lái xe." Chu Thu Bân nhịn không được lại nói một câu.

"Được, Chu ca!" Tô Thanh Việt vô cùng nghe lời.

Chu Thu Bân suy nghĩ một chút, cảm thấy không còn gì dặn dò nữa mới xoay người rời đi.

Tô Thanh Việt đứng nhìn anh đi vào thang máy, vẫy vẫy tay chào rồi mới bấm mật mã vào nhà. Chu Thu Bân cũng vẫy tay lại với cậu, mãi tới khi thang máy bắt đầu đi xuống mới có phản ứng.

Người làm ra mấy động tác đó thật sự là Tô Thanh Việt hả? Cảm giác thật xa lạ, có chút hốt hoảng!

Chung cư là dạng nhà lầu thu nhỏ, tổng cộng có hai tầng, diện tích không lớn, trang thiết bị trong nhà cũng rất đơn giản. Tô giáo chủ nhìn quanh bốn phía, trong nhà rất sạch sẽ, xem ra thường xuyên có người tới quét tước.

Đem ba lô đặt lên sô pha, Tô Thanh Việt tiện tay bật TV, mở âm lượng đến mức to nhất, sau đó quan sát căn hộ này.

Trong phòng sắp xếp tương đối đơn giản, lấy trắng đen làm màu chủ đạo, sô pha màu xám đậm, đồ đạc còn lại đều thuần một màu trắng. Lầu một ngoại trừ phòng khách vô cùng lớn thì có một phòng ăn và phòng bếp, ngoài ra còn thêm một gian toilet.

Tô Thanh Việt đi vào phòng bếp, đồ dùng nấu ăn rất đầy đủ, cũng có dấu vết đã từng sử dụng, nhưng trong tủ lạnh lại rỗng tuếch. Xem ra ông chồng hờ kia đã lâu không về nhà.

Đi lên lầu hai, cậu nhìn trái nhìn phải, tổng cộng có ba căn phòng. Nhìn chung quanh một chút, Tô Thanh Việt mở cửa phòng ngủ của Diệp Lệ Hành.

Loading...

Phòng của Diệp Lệ Hành thoạt nhìn giống hệt như con người hắn, lấy màu đen trắng làm chủ, đơn giản nhưng tinh tế. Một cái giường lớn đặt giữa phòng khiến người nhìn thấy liền muốn nằm.

Ngoại trừ phòng ngủ này, còn có một gian thư phòng nhưng đã khóa. Tô Thanh Việt mở cửa căn phòng cuối cùng, bên trong toàn bộ đều là quần áo, giày, khuy măng sét, đồng hồ, và các thứ linh tinh khác. Món nào món nấy cũng đều có giá trị không nhỏ.

Cậu đứng ở cửa, chăm chú nhìn một lát.

Vậy nên, đây là ý muốn hai người ngủ cùng một phòng sao?

Sô pha trong phòng khách nhất định không thoải mái bằng cái giường này.

Dù gì Diệp Lệ Hành không thường về nhà, bản giáo chủ tạm thời trưng dụng căn phòng này vậy!

Lúc này Diệp Lệ Hành ở phim trường đột nhiên hắt xì một cái, hình như hắn đã quên mất chuyện gì đó thì phải.

"Diệp ca, đã dựng cảnh xong, có thể bắt đầu rồi." Tiểu trợ lý nhìn Diệp Lệ Hành đang xoa mũi, cảm thấy làm ảnh đế cũng không dễ. Ít nhất vị lão bản chuyên nghiệp này của cậu đã ba tháng chưa được nghỉ ngơi rồi.

Diệp Lệ Hành ứng thanh, lập tức vùi đầu vào công việc.

Còn một tuần nữa bộ phim này sẽ đóng máy, đến lúc đó phải nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, cũng phải để mắt tới thằng nhóc kia nữa.

Ngoài phụ cận của Cẩm Tú Loan có một trung tâm thương mại, bên trong bao gồm khu ăn uống, mua sắm, giải trí.

Tô Thanh Việt ở nhà không tìm được cái gì có thể lót dạ, rơi vào đường cùng, đành phải ra ngoài kiếm ăn.

Vốn nghĩ trung tâm thương mại cách không xa lắm, Tô giáo chủ thần công cái thế quyết định lăng ba vi bộ tới. Nhưng cậu đã đánh giá quá cao tố chất của thân thể này. Vừa tới chỗ nghỉ ngơi ở trung tâm thương mại, Tô Thanh Việt tìm được một cái ghế đá liền ngồi xuống thở hổn hển, xung quanh đều là mấy bác gái đang ngồi nghỉ.

Quả thực muốn chửi mẹ nó, đây rốt cuộc là cái thân thể gì, ngoại trừ gương mặt giống với cậu ra, còn lại chỗ nào cũng không giống. Gầy đến lộ cả xương sườn, cơ bắp èo uột, đi ba bước thì thở dốc hai lần, đích thực là một... phế nhân.

Xem ra muốn sống tốt còn phải rèn luyện thân thể.

Sau đó Tô giáo chủ vào một nhà hàng, gọi một bàn đồ ăn. Nếu muốn khỏe mạnh, việc đầu tiên là phải ăn no, hiện tại... quá gầy.

qingyufighting.wordpress.com

Trong đầu cậu hiện lên cách sống của nguyên chủ, nếu không phải ra cửa liên hoan uống rượu thì chính là ở ký túc ăn mì gói qua ngày. Quan trọng là tính tình quá kiêu ngạo nên không ai nguyện ý thực lòng quan tâm tới cậu ta.

Người duy nhất có quan hệ là ông chồng hờ Diệp Lệ Hành nhưng ngoại trừ lần gặp mặt lúc kết hôn, cũng chỉ thấy mấy lần qua TV, đến điện thoại cũng không gọi được mấy cuộc. Ngẫm lại cũng thật đáng thương.

Ông chồng này chẳng có trách nhiệm gì cả.

Tô Thanh Việt càng nghĩ càng giận, hung hăng cắn một miếng chân gà chua ngọt. Hương vị không tồi, tay nghề chẳng kém ngự trù bắt được từ hoàng cung đem tới Ma giáo chút nào.

Sau khi cơm nước no say, nhân viên phục vụ bước tới, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Chào tiên sinh, đây là hóa đơn của ngài. Tổng cộng là ba ngàn năm trăm tám mươi sáu tệ. Xin hỏi ngài trả tiền mặt hay quẹt thẻ?"

"..." Nhắc tới liền xấu hổ, Tô giáo chủ chưa từng tự trả tiền cơm bao giờ đâu.

Nhân viên phục vụ nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu, giật giật khóe miệng, hảo tâm nói: "Cũng có thể thanh toán bằng Alipay hoặc WeChat."

Tô Thanh Việt sờ túi, không tiền, không thẻ, chỉ có điện thoại. Nhìn WeChat còn có ba tệ tiền lẻ liền xấu hổ cười.

"Tôi quên mang tiền nhưng nhà tôi cách nơi này rất gần. Tỷ tỷ, tỷ châm chước để tôi về nhà lấy tiền được không?"

Thanh niên sắc mặt e lệ, đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, ôn nhu mà chăm chú. Nhưng chị gái phục vụ cũng không vì thế mà động tâm, phi thường tàn nhẫn cự tuyệt.

"Thực xin lỗi tiên sinh, cái này tôi không làm chủ được. Không bằng ngài bảo bạn bè của ngài qua đây ứng trước một chút." Cô vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong lòng chửi thầm: Nhìn thì đẹp trai mà lại không có tiền, chắc không phải tới ăn cơm chùa chứ!

Bạn bè à? Tô Thanh Việt đem những tên hồ bằng cẩu hữu trong đầu lọc lại một lần, phát hiện ra chẳng tên nào có thể giúp mình chuyện này.

Nguyên chủ có thể không biết rõ những huynh đệ bên bàn nhậu đó, nhưng Tô giáo chủ sao có thể không nhìn ra, một đám lừa ăn lừa uống, nào có ai thật tâm.

Nhân duyên của người này thật kém.

Hay là tìm Chu Thu Bân?

Như vậy có mất mặt quá không...

Đường đường là Giáo chủ Ma giáo, vậy mà một bữa cơm cũng không trả nổi.

Tô giáo chủ đau đầu vô cùng, mở điện thoại ra, không tình nguyện gọi cho người giám hộ.

Vì vậy, ở bên kia đại dương, Diệp ảnh đế đang vất vả, cần cù công tác nhận điện thoại trước ánh mắt của tất cả mọi người.

"Có chuyện gì?" Diệp Lệ Hành chưa kịp thoát vai nhân vật máu lạnh vô tình, thanh âm trầm thấp lại mang chút tàn nhẫn.

Tô Thanh Việt ở đầu bên kia cảm thấy lỗ tai chợt nóng lên, cả người cứng đờ, nhất thời quên mất phải nói chuyện.

Thật sự là quỷ dị!

"Sao không nói lời nào?"

"A, chuyện là... Anh có thể chuyển trước cho tôi ít tiền không?"

"Hả?" Diệp Lệ Hành vẻ mặt kinh ngạc, lại có chuyện gì rồi? Chẳng phải đã đưa tiền tiêu vặt tháng này rồi sao? Chẳng lẽ cậu ta lại gây chuyện.

"Ra cửa quá gấp, quên mang tiền!" Tô Thanh Việt không được tự nhiên sờ sờ mũi, cậu căn bản không nhớ tới chuyện này.

"Cần bao nhiêu?" Diệp Lệ Hành nhìn nhân viên công tác xung quanh vẫn đang đợi mình, quyết định khi nào trở về sẽ cùng cậu thảo luận về vấn đề này.

"Ba ngàn năm trăm tám mươi sáu tệ." Tô giáo chủ vô cùng thật thà, đòi tiền chính xác đến từng đồng, tuyệt đối không ăn chặn.

Diệp Lệ Hành nghe đến con số này cũng rất câm nín, nhưng vì không để ảnh hưởng tới công việc liền cúp điện thoại, chuẩn bị chuyển tiền.

Ở đầu bên kia, Tô giáo chủ biết đã có tiền trả, lập tức thả lỏng thân thể, dựa vào lưng ghế da, chóp tai vẫn ửng đỏ. Còn chưa kịp nghĩ bậy bạ, tin nhắn của người giám hộ đã tới.

"Nick WeChat của cậu là gì?"

Kết hôn một năm rưỡi, hiện tại đôi phu phu này mới bắt đầu giao lưu với nhau.

Nhanh chóng gửi yêu cầu kết bạn, Tô Thanh Việt nhận tiền, thanh toán, sau đó dưới ánh mắt kì lạ của người phục vụ, rời khỏi nhà hàng.

Đứng trước cửa trung tâm thương mại, nhìn đám người nườm nượp trước mặt, hắn cuối cùng cũng nhận thức được mình không còn là giáo chủ Ma giáo hô mưa gọi gió, tùy ý làm bậy nữa.

Thu liễm lại tư thế cao ngạo của giáo chủ, Tô Thanh Việt trở thành một người bình thường, tựa như đang diễn kịch, cùng những người này ngươi đến ta đi.

Cuộc sống quá mức chân thật, hiện tại cậu thuộc giai cấp vô sản, phải ngửa tay xin tiền mà sống. Đây không phải là điều mà Tô giáo chủ muốn, nhưng cậu có thể làm gì đây?

Tô Thanh Việt nghĩ nghĩ, vẫn nên ngoan ngoãn đi học. Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, trước mắt cứ lấy được bằng tốt nghiệp rồi tính sau.

Vì vậy, ngày hôm sau, mọi người liền kinh ngạc nhìn kẻ vạn năm trốn học ôm sách giáo khoa ngồi hàng đầu tiên!

Là hàng đầu tiên đó!!!

***

Đôi lời của Tác giả: Tiểu kịch trường.

Bước đầu làm quen.

Diệp Lệ Hành: Xin chào, tôi là Diệp Lệ Hành.

Tô Thanh Việt: Xin chào, tôi là Tô Thanh Việt.

Diệp Lệ Hành: Xem phim hay ăn cơm?

Tô Thanh Việt: Xem phim xong rồi ăn cơm.

Diệp Lệ Hành: Add WeChat đi!

Tô Thanh Việt: Đây là nick WeChat của tôi.

Diệp Lệ Hành: Chúng ta liên lạc qua WeChat nhé!

Tô Thanh Việt: Tạm biệt!