Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 82

Ôm, Trác Cẩn Khác có thể coi như là kích động sống sót sau tai nạn, hôn, tuy rằng Trác Cẩn Khác không thể thích ứng được, nhưng vẫn như cũ có thể cho rằng Hiên Viên Kiệt đang kích động sau khi thắng lợi, y lại là người duy nhất có thể chia sẻ với Hiên Viên Kiệt ở chỗ này, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng Trác Cẩn Khác có thể tiếp nhận nụ hôn của Hiên Viên Kiệt, dù sao y cũng không có hứng thú đối với nam nhân, cũng rất không quen.

Sau vài giây ngây người ban đầu, Trác Cẩn Khác liền lựa chọn tránh khỏi Hiên Viên Kiệt, nhưng Hiên Viên Kiệt vậy mà lại giữ lấy y, ôm Trác Cẩn Khác càng thêm chặt, hành động trên môi Trác Cẩn Khác cũng có ý vị khác phi thường rõ ràng. Nụ hôn này là sản vật dưới sự kích động, ý vị trong đó lại không đơn thuần chỉ là kích động, mà còn có cả tình. Ánh mắt Trác Cẩn Khác đột nhiên trở nên thâm trầm, hai tròng mắt đen nhánh nhìn đôi mắt Hiên Viên Kiệt nhắm chặt, tuy chỉ nhìn thấy đôi mắt Hiên Viên Kiệt, không thể nhìn ra cảm xúc của hắn, nhưng từ trong nụ hôn của Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn có thể phân biệt ra được.

Không có động tác, không có tiếp nhận, cũng không có kháng cự, y đạm mạc tựa như hết thảy hành vi của Hiên Viên Kiệt đều chẳng có liên quan gì đến y cả, lạnh nhạt như vậy thậm chí còn khiến lòng người lạnh lẽo hơn cả giãy giụa kịch liệt nữa, ít nhất, Hiên Viên Kiệt đã cảm giác được cơn buốt giá, mở mắt ra, đối diện với hai tròng mắt hờ hững của Trác Cẩn Khác, cặp mắt của hắn lại tiết lộ ra chua xót cùng nhu tình, hắn đã không còn cách nào tiếp tục giả ngây giả dại, lấy sự kích động để lừa gạt được nữa, mà hắn cũng không có ý định che dấu, Hiên Viên Kiệt buông Trác Cẩn Khác ra.

Ánh mắt Trác Cẩn Khác lãnh đến độ làm người đông lại, nhưng môi y lại vừa ấm áp vừa nhu hòa, điềm mỹ mà lại tội nhân, là độc dược thơm ngọt nhất, chẳng sợ dù có phải chết, cũng muốn trầm luân vào đó, không khỏi muốn nhiều hơn, ôm thân thể trong lòng ngực, phù hợp với hắn vô cùng, phảng phất như y vốn nên để hắn ôm lấy như thế, chỉ là ngay sau khi bị Trác Cẩn Khác lạnh nhạt làm bừng tỉnh, mới ý thức được thân thể trong lòng ngực, chứa đựng lực lượng đáng sợ cỡ nào.

Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt buông bỏ ôm ấp đối với Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng lui ra phía sau, hai người vốn dĩ đang thân mật khăng khít dán vào nhau, lập tức tách ra một khoảng cách, thối lui cách Hiên Viên Kiệt một cánh tay xong, Trác Cẩn Khác mới nâng tay phải lên, dùng bụng ngón cái cọ qua môi của chính mình, “Đây là có ý gì?” Khóe miệng hơi hơi gợi lên, độ cong tươi cười hết sức lạnh nhạt.

“Tôi thích, không, tôi yêu em, Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt không có lảng tránh tầm mắt châm chọc lạnh nhạt của Trác Cẩn Khác, thản nhiên thừa nhận tình cảm trong lòng mình. Lúc ở trong bụng Sinh Vật Biến Dị thiên tai, hắn đột nhiên hiểu ra được điều đó, hắn yêu Trác Cẩn Khác, ngay tại thời điểm mà chính hắn cũng không có phát hiện ra, đã lâm vào cơn lốc xoáy có tên là Trác Cẩn Khác rồi.

Đôi mắt Trác Cẩn Khác nhướn lên, trầm mặc một hồi, nói, “Có bệnh thì đi trị liệu đi.”

Hiên Viên Kiệt bất mãn nhíu mi, “Tôi yêu, khiến cho em chán ghét, không có cách nào tiếp nhận đến vậy sao.”

“Ta không thể nghĩ ra được lý do ngươi yêu ta. Ta lừa gạt ngươi, đùa bỡn ngươi, tàn phá kiêu ngạo của ngươi, đả kích tự tin của ngươi, ngươi cũng không phải là bị mê hoặc trong vẻ ngụy trang ban đầu của ta, như vậy, đến tột cùng là ta có chỗ nào khiến cho ngươi yêu? Hay là nói, ngươi có khuynh hướng bị ngược, đối tốt với ngươi ngươi không cần, lại một hai phải lừa gạt ngươi, đùa bỡn ngươi, tàn phá kiêu ngạo của ngươi, đả kích tự tin của ngươi thì ngươi mới có thể thích được.” Trác Cẩn Khác nghĩ xong một lượt quá trình tiếp xúc của y và Hiên Viên Kiệt, hoàn toàn không thể nghĩ ra được là chỗ nào xảy ra vấn đề, làm tình cảm của Hiên Viên Kiệt xuất hiện lệch lạc.

Hiên Viên Kiệt mắc nghẹn, sự thật xác thật là như Trác Cẩn Khác đã nói, Trác Cẩn Khác chưa từng ôn nhu, không hề thiện lương, không hề đối tốt với hắn, nhưng lại cố tình, thời điểm Trác Cẩn Khác ngụy trang thuận theo, hắn chướng mắt Trác Cẩn Khác, mà sau khi Trác Cẩn Khác tiến hành một loạt lừa gạt chèn ép với hắn, thì hắn lại yêu Trác Cẩn Khác. Đây quả nhiên là có bệnh mà, chính Hiên Viên Kiệt cũng không thể phủ nhận nổi.

“Làm sao tôi biết rốt cuộc là mình bị ma quỷ ám ảnh kiểu gì, lại yêu em được chứ. Dù sao thì cũng đã yêu rồi.” Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ hắn thực sự có khuynh hướng bị ngược sao? Mới không đâu, hắn chỉ là yêu Trác Cẩn Khác mà thôi, không có bất cứ một lý do gì hết. Lại nhìn Trác Cẩn Khác, cảm thấy y cái gì cũng tốt, y hung ba ba với mình, đối đãi tàn nhẫn độc ác với mình, nhưng tất cả đều là vì tốt cho mình hết. Đáng chết, hắn sẽ không phải là thật sự có khuynh hướng bị ngược đấy chứ!

Hiên Viên Kiệt nói, cũng không làm Trác Cẩn Khác tức giận, chỉ là cười lạnh một tiếng, “Mặc kệ ngươi yêu ta như thế nào, cũng không sao hết, ngươi có cảm tình gì đối với ta, cũng chẳng có quan hệ gì với ta cả.” Y không có ý định tiếp nhận tình cảm của Hiên Viên Kiệt, trên đời này người sùng bái y, kính sợ y có rất nhiều, người ái mộ y cũng không phải là không có, nhưng y không có khả năng đáp trả lại toàn bộ được. Ở điểm này Hiên Viên Kiệt cũng chẳng có đặc thù gì hết, lời thổ lộ của hắn không hề khiến cho Trác Cẩn Khác nảy sinh bất cứ dao động nào, chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.

Phản ứng lãnh đạm của Trác Cẩn Khác, làm Hiên Viên Kiệt hoàn toàn không có cách nào tiếp thu được, vốn dĩ hắn đã không phải là người có tính tình tốt rồi, thế nhưng nếu đã thổ lộ với Trác Cẩn Khác, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không để cho Trác Cẩn Khác không coi cảm tình của hắn là vấn đề gì hết, “Em nói không có quan hệ cũng được thôi, nhưng Trác Cẩn Khác, tôi sẽ không từ bỏ. Em, tôi nhất định phải được.” Trác Cẩn Khác, là mục tiêu lớn nhất cả đời này của hắn, hắn và Trác Cẩn Khác còn có rất nhiều thời gian tiếp xúc nữa.

“Ta chờ, ta không có hứng thú đối với kẻ yếu, loại lời thế này, chờ đến khi ngươi mạnh hơn ta rồi hẵng nói lại đi.” Trác Cẩn Khác khinh thường nói, y sẽ không bởi vì tình cảm của Hiên Viên Kiệt mà lảng tránh Hiên Viên Kiệt, bởi vì không hề để bụng một chút nào, cho nên có như thế nào cũng không sao hết.

Nói xong, liền quay người lại, vượt qua cánh cửa kim sắc, biến mất trước mặt Hiên Viên Kiệt, chỉ còn lại một mình Hiên Viên Kiệt ở lại trong thế giới trống trải đó. “Tôi nhất định sẽ mạnh hơn nữa, Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt đương nhiên hiểu rõ sự chênh lệch này, nếu như hắn yếu hơn Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không để ý đến tâm ý của hắn, y chính là một người tàn khốc cao ngạo như thế đó. Chỉ có khi nào mạnh hơn Trác Cẩn Khác, mới có tư cách kêu gào ở trước mặt Trác Cẩn Khác. Tuy rằng hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng nếu muốn đuổi kịp năng lực của Trác Cẩn Khác đã có 300 năm lắng đọng lại ở dị thế, cùng với việc không ngừng nỗ lực, hiển nhiên hắn cũng cần thời gian rất lâu. Cũng may, hiện tại hắn đã có một lối tắt khác, không ngừng tiêu diệt những đại biểu chủng tộc kia, hấp thu lực lượng của chúng nó, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp Trác Cẩn Khác.

Trong cuộc chiến đấu giữa các đại biểu chủng tộc, thứ khiến hắn bốc cháy lên ý chí chiến đấu không phải là tồn vong của nhân loại, mà là vì sớm ngày có thể ở trước mặt Trác Cẩn Khác mà nói ra lời thổ lộ có trọng lượng, để người kia không thể không chú ý, để Trác Cẩn Khác nhìn thẳng vào tâm ý của hắn. Nếu hắn không cường đại, vậy hắn sẽ vĩnh viễn không tư cách để nói yêu Trác Cẩn Khác, nếu hắn không cường đại, hắn sẽ vĩnh viễn không có cách nào làm cho Trác Cẩn Khác tiếp nhận tâm ý cùng tình cảm của hắn, nếu hắn không cường đại, ở trong lòng Trác Cẩn Khác, tình cảm của hắn sẽ chỉ là một trò cười, không đáng để coi trọng. Cho nên, làm sao hắn có thể không trở nên cường đại hơn được chứ.

Kéo vạt áo choàng trên tay, Hiên Viên Kiệt mới phát hiện ra bản thân đang trơn bóng, còn nhớ rõ lúc vừa mở mắt, thấy được ánh mắt thưởng thức của Trác Cẩn Khác, xem ra người hắn âu yếm phi thường vừa lòng với thân thể của hắn đây, đây là chuyện tốt, phải tiếp tục phát huy. Mới vừa bị Trác Cẩn Khác đả kích xong, nay Hiên Viên Kiệt đã lại khôi phục tâm thái lạc quan. Muốn theo đuổi người yêu có tiêu chuẩn cao như Trác Cẩn Khác, thì nhất định phải trang bị được năng lực kháng đả kích thực kiên cường, nếu không tuyệt đối sẽ bỏ cuộc nửa đường ngay.

Trận chiến vừa kết thúc, tấm chắn ngăn cản đám người Trưởng Tôn Kỳ ở bên kia cũng lập tức biến mất, một khắc khi nhận ra điều đó, Trưởng Tôn Kỳ liền vội vàng mang đội tới đây, đi bộ phải mất tận mấy ngày, nhưng sử dụng phương tiện giao thông thì lại rất nhanh chóng, rất nhanh, Hiên Viên Kiệt liền đã gặp được Trưởng Tôn Kỳ.

Nhìn thấy Hiên Viên Kiệt, trái tim treo cao của Trưởng Tôn Kỳ cuối cùng cũng hạ xuống, lập tức tiến lên chuẩn bị ôm lấy bạn tốt, Hiên Viên Kiệt vội vàng duỗi tay ra ngăn trở, hiện giờ hắn đã là người có chủ rồi, không thể tùy tùy tiện tiện ấp ấp ôm ôm với người ta giống như trước được nữa. Bạn tốt cũng không được. Ngẫm lại dục vọng độc chiếm của hắn đối với Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác hẳn là cũng đối với hắn giống thế ha ( mới là lạ).

Lên xe, từ trong đội ngũ tìm ra một bộ quần áo để thay, tin tức Hiên Viên Kiệt bình an, hơn nữa còn đạt được thắng lợi cũng đã được truyền về, hiện tại bọn họ vẫn như cũ đi về phía nhà máy điện hạt nhân, dù sao mục đích ban đầu của bọn họ cũng là vì nhà máy điện hạt nhân này mà.

Đất đai cháy đen, cánh cửa cùng không ít nơi bị tàn phá, đều là biểu hiện của một hồi chiến đấu kịch liệt, Hiên Viên Kiệt có thể chiến thắng được thiên tai, cũng ý nghĩa rằng hắn đã bước vào cấp bậc thiên tai này rồi, đương nhiên nhân loại mạnh nhất, vẫn không phải là Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn còn chặt chẽ chiếm cứ vị trí này, không ai có thể lay động được.

Tiến vào nhà máy điện hạt nhân, học bá Hiên Viên Kiệt liền trở thành chủ lực trong hành động, bố trí như thế nào, sửa chữa như thế nào, khởi động lại như thế nào, Hiên Viên Kiệt tuyên bố mình đều hiểu hết toàn bộ, không cần đến chuyên gia. Bởi vì có Trác Cẩn Khác nhắc nhở, Hiên Viên Kiệt đã quyết định không thể chỉ gia tăng mỗi tu vi vũ lực của mình, mà còn phải tiếp tục tích lũy tri thức nữa. Tuy rằng hắn là học bá, nhưng cũng không dám tự nhận rằng mình biết hết tất thảy tri thức.

Bên này đã được thu phục, cho nên buổi tối tương đối an toàn, máy bay đưa tới rất nhiều chuyên gia cùng nhân viên, sau khi cao tầng trong nước biết được tầm quan trọng của Hiên Viên Kiệt, liền không còn dám tùy tiện để Hiên Viên Kiệt chạy bên ngoài nữa, nhanh chóng đưa người trở về, rồi bảo vệ thật nghiêm mật.

Thời điểm trở lại thủ đô, Hiên Viên Kiệt không thể tránh khỏi bị nhóm cao tầng kêu đi giáo dục, dặn dò Hiên Viên Kiệt về sau không nên tự tiện hành động, tránh khỏi cuộc chiến đấu giữa các đại biểu chủng tộc.

“Đây là điều không có khả năng, trận đại chiến đã mở màn rồi, cho dù tôi không đi tìm chúng nó, chúng nó cũng sẽ tới tìm tôi, nếu tôi không tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ chỉ càng ngày càng yếu hơn chúng nó, sẽ không còn khả năng thắng lợi nữa.” Hiên Viên Kiệt đương nhiên là không đồng ý với cách làm của bọn họ rồi, đại chiến chủng tộc chính là lối tắt để hắn biến cường, hắn không thể tránh khỏi, nếu hắn trốn tránh cuộc chiến đấu đó, chịu sự bài bố của đám cao tầng này, vậy hắn còn mặt mũi nào để gặp Trác Cẩn Khác nữa chứ.

“Các người đã không thể ngăn cản tôi được nữa rồi.” Hiên Viên Kiệt nâng cao cằm nói với nhóm cao tầng, sau khi hấp thu lực lượng của đối thủ, Hiên Viên Kiệt đã có thể chính thức tuyên bố rằng, hắn đã đi vào cấp bậc thiên tai, một người có thực lực thiên tai, dù thủ đô có muốn hy sinh hắn đi thì cũng không thể hy sinh nổi. Hơn nữa, bọn họ căn bản là không dám để hắn chết, Hiên Viên Kiệt lại càng thêm chẳng có gì để sợ hãi cả.

Không cho cao tầng chút mặt mũi nào mà chạy lấy người, từ sau khi có thực lực, tự tin lại càng tăng, dám nhăn mặt với bọn họ, mà bọn họ lại chẳng thể làm gì được. Cảm giác này, thật là không tồi.

“A Kiệt, chúc mừng cậu thắng lợi, đi thôi, chúng ta đi uống một chén.” Nam Cung Việt muốn tiến lên, muốn kề vai sát cánh cùng Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt lại thối lui.

“Giữ một khoảng cách với tớ đê, chú ý chút.” Hiên Viên Kiệt tỏ vẻ ghét bỏ. “Uống rượu thì có thể, nhưng đừng có đánh ý đồ xấu gì, lại càng khỏi phải giới thiệu cho tớ mấy nữ nhân lung tung vớ vẩn, tớ đã có người trong lòng rồi.”

.