Giáo Sư Hôm Nay Có Phải Học Bổ Túc Không?

Chương 3

Phần 3: Chương 7+8+9

_____

7.

Sáng sớm tinh mơ tôi chợt bừng tỉnh ở trên giường, bên cạnh là Sở Nguyên vẫn đang say giấc. Sợi lông mi dài vô tình rơi xuống bên má anh, lưu lại một bóng mờ nho nhỏ.

Tôi chợt nghĩ rằng chính mình lúc đầu cũng bị dáng vẻ thư sinh lại ân cần của anh ấy mê hoặc. Bộ dáng đeo kính lên rồi mỉm cười nhẹ nhàng, lúc đó trông anh rất dịu dàng.

Nhớ lại đêm cuồng nhiệt đã qua, tim tôi lại khẽ run lên, thì ra so với tôi anh ấy còn có thể che dấu lòng mình tốt như vậy.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi của anh, sống mũi cao tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, làm sao có thể đẹp được đến như vậy, khiến người khác cũng phải ghen tỵ.

Đôi môi mềm lại có chút sắc hồng nhàn nhạt, những sợi râu nhỏ chưa kịp cạo khiến cho khuôn mặt thêm phần nam tính.

Người đàn ông ngay trước mắt này, chính là của tôi.

Nghĩ đến đây, tim tôi không khỏi sung sướng, khẽ cười.

Sở Nguyên mơ màng mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy được nụ cười khúc khích chưa kịp thu lại của tôi, đột nhiên anh ấy vươn tay ra kéo tôi vào lòng.

Giọng nói vì mới ngủ dậy nên vẫn còn khàn khàn, “Ngoan, cùng tôi ngủ tiếp đi.”

Tôi nằm cuộn lại trong lòng anh ấy, đến thở mạnh cũng không dám, lại đưa tay ra chọc chọc vào phần ngực, cảm thấy có chút muốn trêu chọc.

“Vẫn còn muốn giỡn sao?”

Sở Nguyên bắt lấy hai bàn tay nghịch ngợm của tôi, khóa lại trên đỉnh đầu, ánh mắt có ý cảnh cáo.

“Anh anh anh… anh trước đó an phận bao nhiêu, sao bây giờ lại giống như biến thành sói rồi?’

Nghe thôi cũng thấy không có sức uy hiếp rồi, lại nhìn thấy anh ấy vào tư thế chuẩn bị làm “liều”, tự dưng lúc này lại nói lắp.

“Ngày trước chính là vì nhìn em không có chút kinh nghiệm nào cả, sợ sẽ dọa em chạy mất đấy.”

Tôi lại đỏ mặt rồi, cảm thấy thật chẳng tự nhiên tý nào, “Vậy còn bây giờ thì sao?”

“Bây giờ lại phát hiện ra, em chính là rất thích nói suông.”

Tôi…. cảm thấy cứ bị khinh thường thế nào ấy nhỉ.

Chưa kịp để tôi phản bác, anh ấy đã kéo tôi lại ôm trong lòng, “Mau ngủ đi, sao em lại nhiều chuyện như vậy?”

Không biết từ lúc nào, tôi lại một lần nữa thiếp đi trong lòng anh, đến khi tỉnh lại,, đã thấy anh quần áo chỉnh tề như thường ngày.

Anh ấy ngồi bên thành giường nhìn tôi, ánh mắt đầy sự cưng chiều, “Có mệt lắm không? Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi phải lên lớp rồi.”

Tôi gật gật đầu, sau đó lại vùi mình vào chăn bông, bây giờ ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt anh ấy cũng đòi hỏi rất nhiều dũng khí đó.

Aiya, thật là xấu hổ quá đi.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc chắn rằng anh ấy đã ra khỏi nhà, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Giữa chúng tôi, dường như mọi sự ngại ngùng xa cách, đều nhờ đêm qua mà tiêu biến hết.

Hóa ra khoảng cách trước đây, đều chính là bí mật sâu thẳm mà mỗi chúng tôi đều muốn bảo vệ.

Cảm giác thân mật khó tả đó hóa ra lại tuyệt vời như vậy, tuyệt vời đến mức người ta không thể không ngây ngốc cười.

8.

Tô Mai và Nghiêm Thanh ngồi ngay trước mặt tôi, bộ dáng nghiêm trọng giống như tôi vừa phạm phải tội lỗi tày trời.

“Một gương mặt ngu ngơ, một miệng cười không khép lại được, cậu đang có chuyện muốn giấu tụi tớ?”

Tô Mai làm bộ mặt ghét bỏ nhìn tôi, không nhịn được hỏi tôi.

“Còn phải nói sao? Mặt mày sáng sủa như thế, hạn hán cuối cùng cũng gặp mưa rồi.”

Rốt cuộc vẫn là Nghiêm Thanh lợi hại, tôi nhịn không được bật cười, “Tỷ muội của tớ, Sở Nguyên thực sự rất yêu tớ đó.”

“Nhìn xem, thật không có tiền đồ mà.”

Nghiêm Thanh đảo mắt, khịt mũi lạnh lùng, “Thôi đừng, dừng lại đi, cẩu độc thân từ chối ăn cẩu lương.”

“Tớ cũng là cẩu độc thân nè, chị em thân mến.” Tô Mai dang hai tay ra, bộ dáng giả vờ thờ ơ, “Không cần an ủi tớ đâu, tớ vẫn rất ổn.”

Nghiêm Thanh biểu cảm giống tìm được tình bạn thực thụ, đi lên ôm ôm Tô Mai, “Chào mừng quay trở lại hội cẩu độc thân.”

“Tính sao đây, tối nay đi uống chút không?”

“Được đó, nhớ đúng giờ.”

Hai người họ túm tụm lại bàn bạc xong liền quay ra nhìn tôi, “Sao nào, có muốn đi cùng không?”

Tôi ôm lấy hai má, “Được thôi, vậy để tớ đến trường nói với Sở Nguyên một tiếng đã.”

“Coi cậu kìa, không phải gọi điện thoại là được rồi sao.”

Hai người con gái trước mặt trợn cả mắt lên nhìn tôi, nhưng mà tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn được gặp Sở Nguyên, muốn được làm nũng với anh.

9.

Vừa quay lại đứng tại chiếc cổng ra vào nơi trường cũ, chú bảo vệ ngày nào liền nhận ra tôi.

“Niệm Ương con quay lại rồi.”

“Đúng vậy ạ, con quay lại lần nữa để làm học sinh đây, hihi.”

Ngày trước mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi đều lén lút vào ngồi nghe giảng ở lớp anh ấy.

Sở Nguyên cũng giống tôi giả vờ không quen biết, nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi chợt thấy không vừa lòng cho lắm, bắt đầu tìm cách trêu chọc anh.

Tôi giơ tay lên, “Giáo sư Sở, em có chỗ vẫn chưa hiểu.”

Sở Nguyên vẫn mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn tôi, “Bạn học này, em có chỗ nào chưa hiểu thì cứ trực tiếp nêu ra.”

“Những chỗ nào giáo sư giảng em đều không hiểu gì cả.”

Sở Nguyên chống tay lên bàn trên bục giảng, hít sâu một hơi, có vẻ đang suy nghĩ xem về nhà sẽ phạt tôi như thế nào, sau đó lại ngẩng đầu lên với một vẻ mặt bình thường không thể bình thường hơn, “Sau khi tan học thì đến văn phòng của tôi, tôi sẽ tường tận giảng lại cho em.”

Đương nhiên, sau khi về nhà, anh ấy cũng không cam lòng trách phạt tôi.

Nghĩ đến những điều này, tôi nhịn không được bật cười.

Biết được buổi chiều Sở Nguyên có tiết dạy, tôi đã sớm đến an vị chỗ ngồi trong lớp.

Các học sinh lần lượt đi vào ngày càng nhiều, cả cái giảng đường rộng lớn gần như được lấp đầy.

Sở Nguyên cầm theo một cuốn sách bước vào, mặc một chiếc jacket dài qua gối mà tôi từng mua cho anh, thân hình dong dỏng cao lại vô cùng rắn chắc mặc cùng chiếc áo mà tôi mua, bước lên bục giảng không khác với người mẫu bước trên sàn catwalk là bao.

Anh ấy ngay sau đó đã phát hiện ra tôi, biểu tình có chút thay đổi, ho nhẹ vài cái, sau đó liền bắt đầu bài giảng.

Không thể không nói, dáng vẻ Sở Nguyên dạy học, đơn giản là ngầu đi mất.

Lời giảng êm đềm nhưng không thiếu sự dí dỏm hài hước, bên dưới đôi lúc lại có tiếng cười nhỏ của học sinh, trên khuôn mặt đều là sự ngưỡng mộ.

Mặc dù nội dung mà anh ấy đang giảng trên bảng, một chút tôi đều không thể cho vào đầu, nhưng vẫn không ngăn được việc tôi ngày càng chìm đắm trong tiết học này.

Đây chính là người đàn ông của tôi đấy, trái tim vì đắc ý mà không nhịn nổi hưng phấn, chọc chọc vào nam sinh kế bên.

“Này, cậu nói xem giáo sư Sở giảng bài hay như vậy, hẳn là cũng có một cô bạn gái rất ưu tú nhỉ?”

Cậu nam sinh đó hơi sững người, sau đó cúi đầu cười mỉm nói sát bên tai tôi, “Điều đó là đương nhiên rồi, cậu có nhìn thấy không, bạn nữ ngồi ở gãy bàn đầu tiên ấy, là hoa khôi của trường, cũng là bạn gái của giáo sư Sở đấy.”

Nụ cười của tôi chợt trở nên cứng ngắc, nhịn không được đưa mắt quan sát cô gái có làn da trắng ngồi ở dãy bàn đầu kia, đúng thật là khiến người ta không thể rời mắt mà.

Cô ấy chống tay lên bàn nhìn Sở Nguyên không rời, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên, đúng là rất đẹp đi.

“Bọn họ…là từ bao giờ?”

“Cũng mới thôi, mọi người đều biết rất rõ đi, không lẽ cậu không biết sao?”

“À, tại cũng có một khoảng thời gian tôi không hay đến lớp.”

“Tôi nói cậu cũng chậm thông tin quá đi, vậy thì, cậu thêm weixin với tôi đi, sau này mỗi khi có lớp của giáo sư Sở, tôi giúp cậu giữ chỗ.”

Cậu bạn này nói xong, liền lôi điện thoại từ trong túi ra, tôi liền cười gượng, “Xin lỗi, nhưng mà tôi không điện thoại.”

“Không sao, cậu viết số điện thoại ra đi, đến lúc đó có cái liên lạc.”

Thằng nhóc này, không nhìn ra được ý định từ chối của người ta sao, người ta đã bảo không mang điện thoại rồi mà.

“Không cần đâu, tôi cũng không thích lớp của giáo sư này lắm.”

Lời vừa dứt miệng, đã nghe giọng nói của Sở Nguyên từ trên bục giảng truyền đến, “Bạn học đang mặc bộ đồ Hello Kitty kia, tôi quan sát em rất lâu rồi, muốn nói chuyện thì ra ngoài nói, tôi đang dạy học.”

Ngay sau đó, tất cả sinh viên trong lớp đều quay ra nhìn tôi, và tôi cảm nhận được sức nóng trên mặt mình sắp đủ để đun nước luôn rồi.

Nhưng lần này chính là xấu hổ tới mức thấy tủi thân rồi.

Tôi ngây người nhìn Sở Nguyên, định nói gì đó, nhưng một lời cũng không thể nói ra.

“Em không muốn lên lớp, cũng đừng làm ảnh hưởng người khác.”

Hốc mắt đột nhiên cay quá, tôi vơ vội lấy cái túi đeo, rời khỏi chỗ ngồi rồi lao nhanh ra khỏi lớp.

Tôi chỉ sợ nếu như mình không nhanh chóng ra khỏi đây, thì sẽ không nhịn được mà bật khóc trước mặt nhiều người mất, như vậy còn xấu hổ hơn.

Anh ấy rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại trở nên lạnh lùng như vậy.

Nhớ lại lời nam sinh vừa nói lúc này, tâm tình tôi lại trở nên rối như tơ vò.

- Còn nữa -