Edit: Gà
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu, Triệu Thính Khê cảm thấy mặt mình như bị thiêu đốt, cô không thở nổi, khẽ “ưm” một tiếng.
Từ Thanh Xuyên bỗng siết chặt tay cô hơn, hơi thở của anh nặng nề, kiềm chế buông tha môi lưỡi của cô. Hai người tỳ trán vào nhau, anh vẫn đang thở dốc.
Chỗ cầu thang tối đen, bên tai chỉ còn hơi thở mập mờ.
Đầu ngón tay lạnh băng của anh vuốt ve gò má cô, thanh âm khàn đục như đá bị mài giũa, “Tại sao đột nhiên muốn ly hôn?” Anh hỏi.
Triệu Thính Khê mở miệng nhưng không thể nói nên lời.
Rõ ràng anh là người nhắc đến trước, tại sao bây giờ hỏi ngược lại cô?
Cô thật sự không dám nói.
Tối nay Từ Thanh Xuyên rất dữ. Bàn tay của anh như xiềng xích trói buộc cô, trong mắt phảng phất chút tức giận.
Phòng ăn bên kia bỗng truyền ra một giọng nam, “Anh Từ có ở đây không?”
Đèn cảm ứng ở cầu thang sáng lên.
Hình bóng hai người hiện ra rõ nét trước mặt đối phương.
Gương mặt Triệu Thính Khê đỏ ửng, vì bối rối nên trong mắt hiện lên tầng sương mù nhạt, đôi môi đỏ mọng, còn vương chút nước lóng lánh.
Mặt Từ Thanh Xuyên cũng rất đỏ, quần áo hơi xốc xếch, cổ áo sơ mi không cài cút chặt đang rộng mở.
Mặt Triệu Thính Khê càng đỏ hơn.
Không ai trả lời, người đó lại gọi: “Khê Khê, Triệu Thính Khê?”
Giọng nói càng ngày càng gần, Triệu Thính Khê luống cuống nhìn Từ Thanh Xuyên.
Anh chỉnh lại cổ áo, rồi ra dấu bảo cô im lặng, anh nhìn về phía phòng ăn.
Triệu Thính Khê ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, ánh mắt chợt dừng lại trước bàn tay nắm chặt nhau của cả hai, tim đập dồn dập.
Người đàn ông bên ngoài lẩm bẩm: “Không ai trả lời, chẳng biết đi đâu rồi?”
Một người khác vội khuyên: “Chắc ra ngoài hóng gió chút, chúng ta đi thôi.”
Tiếng bước chân ngày càng xa, Triệu Thính Khê mới hết căng thẳng.
Một người phụ nữ đang tám chuyện ở bên cạnh kéo Triệu Thính Khê lại hỏi khi thấy cô quay về: “Này em đi đâu vậy, mọi người sắp ăn xong rồi, em xem có muốn ăn thêm gì nữa không?”
Triệu Thính Khê cười xua tay, cô tùy ý liếc nhìn xung quanh, không lâu sau Từ Thanh Xuyên cũng quay về.
Người phụ nữ đó lại hỏi Triệu Thính Khê: “Anh Từ uống nhiều nhỉ, hình như ra ngoài hơi lâu.”
Triệu Thính Khê nhìn về phía Từ Thanh Xuyên nhưng nhanh chóng nhìn sang hướng khác, cô nhếch môi, tỏ ý mình không biết.
Mọi người ăn đến hơn 12 giờ. Đạo diễn tiễn Từ Thanh Xuyên và Lý Dật Kha, Triệu Thính Khê đứng cạnh đoàn phim, mãi dõi theo bóng xe của anh rời đi.
Sau khi quay về khách sạn Triệu Thính Khê rửa mặt rồi nằm xuống giường, ngày mai còn phải quay phim, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Hình ảnh nụ hôn ở thang lầu cứ hiện mãi trong đầu. Cô tựa như đang quay về nơi tối đó, từ mặt đến thân thể đều nóng lên.
Ý nghĩa của nụ hôn này là gì?
Tại sao anh hỏi nguyên nhân cô muốn ly hôn?
Do cô nghĩ nhiều hay anh đang say?
Đầu óc Triệu Thính Khê rối bời, cô sờ lên môi, phía trên tựa như còn lưu lại xúc cảm của anh.
Có phải anh thích mình không nhỉ?
Cô cuộn mình trong chăn, điên cuồng đá chân.
Sau khi tỉnh rượu nhớ lại nụ hôn bộc phát lúc đó thì vừa lúng túng vừa kích động. Triệu Thính Khê và Từ Thanh Xuyên ăn ý không nhắc về đêm đó. Hai người đều bận rộn, thỉnh thoảng liên lạc hỏi thăm theo phép tắc lịch sự.
Hôm nay Triệu Thính Khê nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ, cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc: “Cô Triệu phải không? Tôi là Tiêu Trạch.”
“Vâng vâng.” Triệu Thính Khê cười, “Thầy Tiêu ạ.”
Tiêu Trạch vui mừng, “Cô Triệu trí nhớ tốt quá, đúng là vừa đẹp vừa thông minh.”
Triệu Thính Khê phụ họa theo: “Thầy Tiêu vừa đẹp trai vừa tài năng đấy chứ!”
Tiêu Trạch thích thú hơn, cười ha ha, “Ngày mai là sinh nhật thầy Tiêu vừa đẹp trai vừa tài năng, tôi muốn mời cô Triệu vừa xinh đẹp vừa thông minh tham dự, không biết cô có thời gian rảnh không?”
“Ngày mai à?” Triệu Thính Khê nhớ lại lịch trình rồi nói: “Trưa mai tôi rảnh, buổi chiều còn phải quay phim.”
“Không sao cả.” Tiêu Trạch nói: “Vậy chúng ta hẹn trưa gặp nhé, tôi sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho cô sau.”
Triệu Thính Khê khá bất ngờ khi Tiêu Trạch mời cô tham gia tiệc sinh nhật, Tiêu Trạch có tính tính hướng ngoại, cũng có thể mời nhiều người đến nữa. Cô vội bảo Kim Kỳ chuẩn bị một phần quà sinh nhật.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà hàng trong thành phố, tài xế đưa Triệu Thính Khê đến. Tiêu Trạch và một cô gái xinh đẹp chờ bên ngoài nhà hàng, thấy Triệu Thính Khê đến thì nhiệt tình chào đón.
Tiêu Trạch giới thiệu hai người với nhau: “Đây là bạn gái của tôi, gọi cô ấy bằng Nhiễm Nhiễm là được nhé.” Anh ấy lại quay sang bạn gái, “Anh không cần giới thiệu cô gái này đâu nhỉ, ảnh hậu nổi tiếng lừng lẫy cô Triệu, lúc em rảnh chỉ thích xem phim của cô ấy thôi đúng chứ.”
Bạn gái ngượng ngùng véo anh ấy một cái, rồi lịch sự chào hỏi với Triệu Thính Khê.
Ba người cùng đi vào trong, Triệu Thính Khê kỳ quái hỏi: “Thầy Tiêu, anh sẽ không mời mình tôi thôi phải không?”
Tiêu Trạch mỉm cười, “Còn một người nữa,” anh ấy nói xong thì vẫy tay, “Ở đây này!”
Triệu Thính Khê quay đầu lại, Từ Thanh Xuyên đang ung dung bước đến.
Trái tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, cô theo bản năng không dám nhìn anh.
Tiêu Trạch ngồi cùng Nhiễm Nhiễm, Từ Thanh Xuyên ngồi xuống cạnh Triệu Thính Khê. Bàn của họ ở gần vách ngăn, bên ngoài là lối đi.
Triệu Thính Khê không ngờ cuộc gặp mặt này có bốn người, cô hơi lúng túng. Phục vụ cầm hai quyển menu đến, Tiêu Trạch nhận lấy một quyển rồi đưa cho Nhiễm Nhiễm.
Từ Thanh Xuyên cầm quyển còn lại sau đó thấp giọng hỏi Triệu Thính Khê: “Em muốn ăn món gì?”
Triệu Thính Khê ngẩng mặt lên, trong lúc vô tình liếc nhìn môi anh, môi của anh hơi nhạt, vừa mềm vừa lạnh…
Nụ hôn nóng bỏng ở cầu thang lại ùa đến, cô nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em…ăn gì cũng được.”
Người ta chỉ nhìn anh đã đỏ mặt, Tiêu Trạch mập mờ nhìn Từ Thanh Xuyên kết quả bị anh lườm một cái.
Sau khi gọi thức ăn xong, Từ Thanh Xuyên nói: “Tôi ra phòng vệ sinh chút.”
Tiêu Trạch đứng đối diện cũng đi theo: “Tôi cũng đi nữa.”
Nhiễm Nhiễm bĩu môi, “Thật là, người ta đi vệ sinh cũng muốn đi theo.”
Triệu Thính Khê cười, “Hai người họ hình như rất thân.”
Nhiễm Nhiễm gật đầu, “Đúng đó, thời gian anh ấy ở cạnh Từ Thanh Xuyên còn lâu hơn tôi nhiều, nếu thầy Từ không phải trai thẳng chắc tôi lo chết mất.”
Nói xong hai người cùng bật cười.
Nhiễm Nhiễm trông rất đáng yêu, tính tình ôn hòa rộng lượng, cảm thấy hứng thú với mọi tin tức trong giới giải trí. Hai người trò chuyện đôi câu đã thấy hợp nhau.
Nhiễm Nhiễm hỏi: “Khê Khê nè, người nổi tiếng các cô lúc yêu đương phải giấu công chúng đúng không?”
“Đa số là vậy.” Triệu Thính Khê nói thật, rồi bổ sung thêm: “Nhưng cũng có người trực tiếp công khai luôn, cái này tùy tình huống nữa.”
“Oa, thật vậy à!” Nhiễm Nhiễm xúc động, cô ấy tò mò nhỏ giọng hỏi Triệu Thính Khê: “Khê Khê, cô có người mình thích không?”
Triệu Thính Khê ngập ngừng, trong đầu hiện lên bóng lưng của Từ Thanh Xuyên. Vành tai dần nóng lên.
Cô khẽ ho, cô không thân với Tiêu Trạch, càng không quen biết Nhiễm Nhiễm, cô không có thói quen nói chuyện tình cảm của mình với người lạ, vì vậy cô trả lời lấy lệ: “Nữ minh tinh không xứng có tình yêu!”
Nhiễm Nhiễm hiểu rõ, nữ minh tinh xinh đẹp làm gì không xứng có tình yêu, là người khác không xứng với cô ý, hiểu cách khác là chưa có ai khiến cô ấy động lòng.
“Vậy à.” Nhiễm Nhiễm thở dài, “Nhưng sự nghiệp cũng rất quan trọng, cô trẻ tuổi đã thành ảnh hậu, sau này nhất định sẽ phát triển hơn nữa!”
Tiêu Trạch đứng sau vách ngăn nhìn Từ Thanh Xuyên, thu lại dáng vẻ xem kịch vui.
Vốn tưởng hai người tình chàng ý thiếp, không ngờ Triệu Thính Khê không có ý gì với đối phương. Với cô sự nghiệp là quan trọng nhất.
Từ Thanh Xuyên hơi rũ mắt, không lộ ra biểu cảm gì. Lúc lâu sau anh vỗ vai Tiêu Trạch ý bảo quay về bàn ăn.
Tiêu Trạch gật đầu, hơi lo cho Từ Thanh Xuyên.
Anh và Triệu Thính Khê ngày càng thân thiết hơn, dưới sự truy hỏi của Tiêu Trạch, Từ Thanh Xuyên đã kể lại chuyện gần đây cho anh ấy nghe, Tiêu Trạch đề nghị thăm dò ý của cô, không ngờ nhận được câu trả lời như vậy. Bây giờ Tiêu Trạch hối hận đã muộn.
Quay về chỗ, phục vụ mang các món ăn lên.
Từ Thanh Xuyên cúi đầu ăn từ tốn, không nói một lời. Triệu Thính Khê gắp cánh gà bỏ vào bát cho anh, anh nhếch môi nhàn nhạt nói “Cảm ơn”.
Sau khi ăn xong, Triệu Thính Khê tặng quà cho Tiêu Trạch.
Tiêu Trạch vô cùng vui vẻ, vội nói cảm ơn.
Triệu Thính Khê quan sát Từ Thanh Xuyên một lúc thì không nhịn được hỏi: “Anh không chuẩn bị quà gì hả?”
Từ Thanh Xuyên bừng tỉnh, nói: “Anh chưa chuẩn bị gì.”
Triệu Thính Khê kinh ngạc, chờ anh nói nguyên nhân nhưng anh không nói thêm gì nữa.
Cô cúi đầu, lòng buồn hơn.
Chắc anh đang mất vui, vì Tiêu Trạch mời cô đến ăn sao?
Anh thấy cô sẽ nhớ đến nụ hôn hôm ấy, có lẽ đó chỉ là hành động kích động lúc say rượu, gặp cô sẽ lúng túng nhỉ.
Nghĩ đến điều này, Triệu Thính Khê không thèm ăn nữa. Cô đặt đũa xuống, khẽ thở dài.
Bữa ăn kết thúc, Từ Thanh Xuyên muốn đưa Triệu Thính Khê về đoàn phim nhưng bị cô từ chối, “Em đã gọi tài xế rồi, anh ta đến ngay thôi, mọi người từ từ trò chuyện nhé, em đi trước.”
Mấy ngày sau Triệu Thính Khê không liên lạc với Từ Thanh Xuyên nữa, cô còn bắt đầu tránh không liên quan đến anh. Không nghĩ về anh, không xem tin tức liên quan đến anh.
Sau khi nghe được lời của Triệu Thính Khê nói với Nhiễm Nhiễm ngày hôm đó, Từ Thanh Xuyên mất mát vô cùng. Nhưng mấy ngày tiếp theo anh đều nhớ đến cô.
Thấy đồ vật ở nhà sẽ nhớ cô, xem phim cũng nhớ cô, thậm chí vào thư phòng sẽ nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc học tập của cô.
Anh chấp nhận nhượng bộ, chấp nhận thỏa hiệp. Thỉnh thoảng thả thính cũng được, không chịu trách nhiệm cũng được, anh luôn muốn gặp cô, nhìn cô vui đùa.
Anh lâu lâu lại đến đoàn phim Tia Sáng Rực Rỡ để thăm, có khi đi cùng Lý Dật Kha, có lúc đi một mình. Vậy mà ít có cơ hội gặp cô.
Hôm nay anh đến đoàn phim, đạo diễn đang quay diễn viên phụ. Nhân viên trong đoàn thấy anh sẽ không còn bất ngờ như trước đây, đã thành thói quen.
Từ Thanh Xuyên quan sát phim trường một vòng, không thấy bóng dáng Triệu Thính Khê đâu. Hỏi một trợ lý mới biết Triệu Thính Khê đang nghỉ ngơi nên không có mặt ở đây.
Đã không biết lần thứ bao nhiêu bỏ lỡ cô, Từ Thanh Xuyên nhận ra có vẻ như Triệu Thính Khê đang tránh né mình.
Một nam thanh niên hoảng loạn chạy vào phim trường, rỉ tai với đạo diễn vài câu, ông bị dọa sợ hãi.
Từ Thanh Xuyên đến hỏi: “Sao vậy?”
“Khê Khê,” đạo diễn sắp nói lắp, “Khê Khê dạo bên hồ thì bị rơi xuống nước.”
Ông còn chưa dứt lời, Từ Thanh Xuyên đã vội xông ra ngoài.