Giáo Thảo (Hotboy Trường)

Chương 6: “Cậu không cảm thấy…… Nó trông rất giống dấu hôn hả?”

Tôi sờ cổ, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, buồn bực hết sức: “Khách sạn này nhìn thì sạch sẽ, ai ngờ thế mà lại có côn trùng.”

Giáo thảo: “……”

Tôi: “Chờ tí nữa tôi sẽ quét dọn một lượt, vì sao cậu không bị chúng nó đốt?”

Giáo thảo nhắm mắt lại, như thể phải nhẫn nhịn một thứ gì đó, hơn nữa còn sắp bùng nổ, muốn nhịn cũng chẳng nhịn nổi nữa.

17.

Tôi không xóa bức ảnh cuối cùng này, chỉ lặng lẽ đặt mật khẩu, muốn chờ Giáo thảo ngủ say rồi chuồn đi.

Tôi chẳng thèm ngủ với cậu đâu.

Chẳng ngờ rằng Giáo thảo bị bệnh nên thân nhiệt cao mà điều hòa trong phòng lại hơi lạnh, ôm cậu ta vừa ấm áp vừa thoải mái. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, thế là cuối cùng lại ngủ với người kia thật.

CÒn phải nhờ một tiếng thét chói tai bất ngờ mới tỉnh dậy được: “Aaahhhhhh ……”

Tôi mở mắt ra, thứ đập vào mặt là một khối cơ ngực trần trụi.

Cái tiếng “Aaaaa” như bị cắt tiết ấy tôi cũng biết, là của Lão Tứ.

Tôi muốn bò dậy nhìn nhưng một bàn tay từ sau gáy ấn tôi nằm lại trên bộ cơ ngực kia. Giọng Giáo thảo vẫn hơi khàn khàn yếu ớt, lạnh lẽo nói: “Lăn ra ngoài.”

Vì sao Lão Tứ lại kêu thảm đến thế nhỉ?

Tôi giãy mạnh ra, nhìn thấy Lão Tứ còn đang bị Lão Nhị che miệng bấu vào cạnh cửa, lúc thấy tôi ngồi dậy trong mắt chỉ toàn là câu “Tôi không cứu được ông rồi” đầy bi thương.

“…… Lão Tứ làm sao vậy?”

Giáo thảo mỉm cười nhìn tôi: “Lão Tứ hình như từng có tiền sử bệnh động kinh.”

Tôi vội vàng nhảy xuống giường rồi chạy qua, đau lòng vỗ vỗ đầu cậu út phòng mình: “Vì sao tự dưng lại phát bệnh thế này? Lão Nhị ông bịt miệng cậu ấy làm gì?”

Lão Nhị bình tĩnh đáp: “Tôi sợ cậu ấy tự cắn phải lưỡi mình.”

Tôi: “Chúng ta nên đưa cậu ấy đi bệnh viện thôi.”

Lão Tứ nhìn chằm chằm vào cổ tôi, càng giãy càng hăng tợn.

Lão Nhị nâng Lão Tứ lên, nói lời thấm thía: “Không sao đâu, ông cứ đi ngủ cùng Lão Đại đi, khiến cậu ấy vừa lòng là được. Về phần của Lão Tứ, để tôi đến xử lí, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào.”

Lão Tứ: “Uuu!!!”

Lời này vì sao nghe cứ méo ổn thế nào ấy nhỉ.

Tôi sờ sờ cổ mình, nghĩ thầm, Lão Tứ chẳng lẽ mắc thêm bệnh chó dại hay sao, nhìn chằm chằm thế là vì muốn cắn tôi hả?

Cũng may Lão Nhị đáng tin cậy, chỉ trong chốc lát đã kéo được Lão Tứ đi xử lí.

Lăn lộn một hồi như vậy tôi mới phát hiện hóa ra hai đầu gối hôm qua phải quỳ trước Giáo thảo tới giờ vẫn đau âm ỉ.

Lúc ấy vết bầm còn chưa hiện rõ, tới nay đã tím xanh thành hai mảng lớn, lại còn đối xứng lắm, trái phải chụm lại trông rõ là giống hình trái tim.

Thật đúng là bị thương cũng phải thể hiện tình yêu mà.

Giáo thảo cũng ngồi dậy, ho đến tê tâm liệt phế, tôi nhanh tay rót cho cậu ta cốc nước, đoán chắc lại bị người kia ghét bỏ nước 40℃ quá nóng.

Mọe cái tên lắm điều này, nếu không phải vì chiếc áo khoác hôm trước, tôi đã trực tiếp quăng cậu ta xuống lầu rồi.

Giáo thảo chê ỏng chê eo xong lại giơ tay đòi ôm một cái.

Tôi rất, rất là hoài nghi thừa lúc mình không để ý, cậu ta đã tự đốt mẹ đầu mình rồi, không thì sao tự dưng lại ấu trĩ thế này chứ.

Ôm thì ôm, cứ coi như là ôm con trai mình vậy.

Giáo thảo rất vừa ý với việc tôi cúi người xuống ôm cậu ta, cũng không còn chê nước nóng nữa. Khi không nhiễu sự, dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của cái tên tiểu yêu tinh này quả thực là có đến trăm phần trăm lực sát thương, đôi mắt mênh mông nước nhìn tôi, thanh âm khàn khàn gợi cảm, ngữ khí vừa trầm vừa dịu dàng: “Lão Tam……”

Tôi chẳng thể nhịn nổi lòng thương tiếc sờ sờ đầu người kia, nói: “Ôm cậu rồi đấy, gọi ba đi nào.”

Giáo thảo đột nhiên dùng lực siết, chặt tới mức mắt tôi tối sầm lại.

Đệch mợ, cái thằng bất hiếu này, dám hạ độc thủ với ba đây!

18.

Giáo thảo xuất ra sức mạnh của phi nhân loại xém tí là siết chết tôi, đoán chừng cũng chẳng cần người chăm sóc nữa. Tôi nuốt ngụm tức cuối cùng xuống rồi đi rửa mặt, lại bất ngờ phát hiện trên cổ có mấy vết đỏ lấm chấm.

Từ bên gáy lan đến sau cổ áo, trên làn da tôi kế thừa từ mẹ mà trước nay ai cũng khen là trắng nõn xuất hiện từng vết đỏ chói mắt.

Khó trách Lão Tứ cứ nhìn chằm chằm cổ tôi.

Giáo thảo cũng theo vào phòng tắm, vẻ mặt đỏ ửng không bình thường. Từ gương, tôi có thể nhìn thấy cậu ta ôm tay dựa vào cửa, cực kì đáng ngờ, giống như muốn đùa ghẹo trai đẹp, sâu kín nhìn vào cổ tôi.

Tôi sờ cổ, quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, buồn bực hết sức: “Khách sạn này nhìn thì sạch sẽ, ai ngờ thế mà lại có côn trùng.”

Giáo thảo: “……”

Tôi: “Chờ tí nữa tôi sẽ quét dọn một lượt, vì sao cậu không bị chúng nó đốt?”

Giáo thảo nhắm mắt lại, như thể phải nhẫn nhịn một thứ gì đó, hơn nữa còn sắp bùng nổ, muốn nhịn cũng chẳng nhịn nổi nữa.

Tôi lấy khăn lông lau cổ, đi qua vỗ vai cậu ta: “Muốn đi vệ sinh à? Không cần tôi đỡ đâu nhỉ, ngã thì nhớ gọi đấy nhé, tôi đi tìm chút thuốc bôi vào cái đã. Con bọ này đốt cũng sắc tình đến lạ, để người khác nhìn thấy lại tưởng tôi không đứng đắn.”

Giáo thảo rốt cuộc cũng bạo phát rồi.

Cậu ta giữ tôi lại, hít một hơi thật sâu: “Lão Tam, cậu không cảm thấy…… Nó trông rất giống dấu hôn hả?”

Tôi trầm mặc một lúc.

Đẩy tay cậu ta ra.

Thuận tiện dùng giọng điệu khinh thường mẹ tôi hay lấy để châm chọc người khác, nói: “Sao tư tưởng của cậu lại xấu xa thế hả?”

Trong phòng này chỉ có mỗi tôi và cậu ta thôi, đào đâu ra dấu hôn đây?

Trong giọng nói vang vọng có lực của tôi, Giáo thảo thả tay ra, ánh mắt như buồn như vui.

Tôi không trách cậu ta, dù sao con trai tuổi này nhìn cái gì cũng có thể liên tưởng tới thứ 18+ được, như Lão Tứ cả ngày thừa tinh lực mà không có chỗ phát tiết ấy, chỉ thiếu chưa ôm tường “làm” một nháy thôi.

Bệnh của Giáo thảo đã đỡ hơn nhiều nhưng bộ dạng lại như vừa mới bị đả kích, trông còn uể oải hơn trước nữa kìa.

Tôi nhắn tin trao đổi với Lão Nhị một lúc. Sau khi xác nhận Lão Tứ đã tỉnh táo lại, tôi cảm thấy mừng thay cho sự hồi phục của cậu ấy rồi dẫn theo Giáo thảo mặt ỉu xìu xìu sang phòng hai ông bạn, bàn chút xem nên đi đâu chơi trước.

Vốn định để cho Giáo thảo có thêm thời gian nghỉ ngơi, ai ngờ người kia lại cứ ngoan cố bám theo, khiến tôi đau khổ nhận ra sức lực của mình còn chẳng bằng một người đang bệnh, chỉ đành thỏa hiệp thôi vậy.

Ánh mắt Lão Tứ né tránh, ngập tràn đau thương, tôi vỗ vai cậu ấy, nói lời thấm thía: “Có khó khăn gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, ông mà lên cơn bọn tôi lại khiêng ông đi bệnh viện xếp hàng. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa bọn tôi cũng sẽ là những vệ sĩ trung thành nhất của ông, có bọn tôi ở đây, ông hẳn là không phải sợ gì đâu!”

Lão Tứ chửi ầm lên: “Đậu con mọe mầy!”

19.

Lão Nhị nhanh tay cắt lát chanh nhét vào mồm Lão Tứ sau đó ấn vai cậu ấy xuống rồi cười với tôi: “Nó còn chưa hồi phục hoàn toàn, không có gì, không có gì đâu, đừng care nó.”

Lão Tứ nước mắt tuôn rơi.

Tôi thở dài, sợ nói nhiều quá lại lỡ khiến cảm xúc ông bạn cùng phòng bị kích động, săn sóc mở một tờ giấy ra, bên trên là kế hoạch đi chơi ban đầu.

Buồn à nha, bây giờ vừa mới tới mà đã có hai tráng sĩ game over mất rồi.

Một là Lão Tứ ý thức không thanh tỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát bệnh, hai là Giáo thảo âm tình bất định, ngây thơ ấu trĩ như đứa nhóc ba tuổi.

Bước đầu kháng chiến còn chưa thành công, vậy mà trong phòng ngủ này chỉ dư lại mỗi hai vị tướng mạnh là tôi và Lão Nhị.

Tôi và Lão Nhị thở dài. Ban đầu vốn định xếp ngày đầu tiên đi chỗ thắng cảnh xa nhất, mấy ngày sau mới đến điểm gần khách sạn hơn để phòng ngừa chứng cả thèm chóng chán, chơi được mấy hôm lại lười quá cóc còn hứng thú đi nữa mà bỏ lỡ cảnh đẹp, nhưng bây giờ chỉ đành thay đổi phương án, chuyển đi từ xa về gần thành từ gần đến xa.

Trước khi tới Lão Tứ từng vỗ ngực, hạ quân lệnh trạng bảo đảm rằng thắng cảnh nhỏ có nhiều điều kinh hỉ hơn, chắc chắn sẽ khiến bọn tôi lưu luyến chẳng quên, chỉ muốn tốt nghiệp xong lại có thể đến đây mua ba căn nhà!

Kết hợp với một loạt chuyện xui xẻo khi tới, tôi bắt đầu hoài nghi cái sự “bảo đảm” này.

Ăn cơm trưa xong, bốn người chúng tôi ngồi xe buýt đến chỗ thăm quan.

Giáo thảo vẫn cứ ho khan nhưng lại chẳng chịu dùng thuốc, tôi chỉ đành bảo cậu ta uống  thêm nhiều nước ấm vào, trước khi ra khỏi cửa thì cầm theo cái bình giữ nhiệt cỡ lớn của bố tôi, rót đầy nước ấm rồi lấy nhiệt kế ra thử, 40℃.

Ít ra Giáo thảo vẫn chấp nhận được.

Tôi yên tâm ôm cái bình giữ nhiệt siêu to ấy, cảm thấy ánh mắt mấy cô bé nhìn tôi suốt dọc đường đi có hơi là lạ.

Lão Nhị: “Cái dáng vẻ chú đeo kính ôm bình giữ nhiệt thế này chẳng khác gì ông bố già ấy.”

Tôi: “Nhìn ông đã trọc đầu tay lại còn có hình xăm, đúng là giống xã hội đen cực kì.”

Lão Nhị một chiêu mất mạng, che ngực ngã vào lòng Lão Tứ.

Giáo thảo nghiêng đầu im lặng nhìn tôi, dường như vừa mỉm cười, sau đó đúng lý hợp tình hết sức, dựa đầu vào vai tôi.

Hai cô bé ngồi đối diện che ngực nhìn chằm chằm cậu ta, lén lấy điện thoại ra, mà dựa theo kinh nghiệm của tôi, các cô thế này là muốn chụp trộm.

Giáo thảo thực ra rất ghét bị chụp trộm, vậy nên sáng nay tôi là quang minh chính đại chụp người kia đó nhé.

Nghĩ một lát, tôi kéo cậu ta lại rồi ấn vào lòng mình, sau đó tháo kính xuống nheo mắt nhìn thẳng vào hai cô gái phía đối diện, ý cảnh cáo hai cô không được chụp ảnh linh tinh.

Giáo thảo bị kéo xiêu xiêu vẹo vẹo, nửa người đều chôn trong lòng tôi, mặt áp ở ngực tôi. Tôi đoán chừng tư thế này đòi hỏi rất cao ở độ mềm dẻo của eo. Có vẻ người kia không thoải mái lắm nhưng vì không muốn bị chụp lén, cậu ta lại cố gắng chịu đựng như vậy.

Tôi kính cậu là một tên đàn ông.

Cô gái đối diện che mồm lại như chỉ chực hét lên thành tiếng.

Lão Tứ lại bị kích thích rồi, may mà có Lão Nhị ở bên cạnh, mạnh mẽ bịt miệng cậu ấy, đề phòng cảm xúc cậu kích động quá mà cắn lưỡi tự sát.

Tôi sờ mái tóc mềm mại của Giáo thảo, vui mừng kinh khủng.

Hai năm, trong phòng ngủ này của chúng tôi, sau khi hai người tôi và Giáo thảo cuối cùng cũng hóa giải được hiềm khích lúc xưa, đã nghênh đón bầu không khí càng hài hòa hữu ái hơn trước!