Giáo Thảo Liêu Mà Ngọt

Chương 44: Đối với tôi cậu là báu vật vô giá

Trương Dã: [Vậy cậu định khi nào kèm tôi học hoặc là giải đáp thắc mắc cho tôi?]

Diệp Thanh Dương nghĩ một hồi: [Cuối tuần nhé, sắp đến cuối tuần rồi, cuối tuần này tôi có thời gian rảnh, trước lúc đó có thể tôi sẽ kiểm tra trình độ của cậu một lượt.]

Trương Dã: [Ô kê, đến lúc đó cậu báo cho tôi biết nhé.]

Diệp Thanh Dương: [Ừ.]

Hai người nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng cũng nói xong chuyện, Diệp Thanh Dương mang tâm trạng vui vẻ tiếp tục lên kế hoạch học tập cho Lục Cảnh Trừng.

Ừm, còn về Trương Dã, đến lúc đó có thể dựa theo kế hoạc cho Lục Cảnh Trừng sửa lại một chút, Diệp Thanh Dương nghĩ như vậy cũng tốt.

Về phần các bạn khác trong lớp, cậu cũng chỉ cho họ một kế hoạch ôn tập chung chung thôi, không còn cách nào khác, giảng bài trên lớp so với học gia sư tất nhiên là kém hơn rồi, nếu không thì cần gì phải đi học thêm nữa.

Đây là chuyện đương nhiên thường tình, mong rằng các bạn trong lớp sẽ hiểu được.

Diệp Thanh Dương sắp xếp kế hoạch học tập xong, buổi tối mang đến đặt lên bàn của Lục Cảnh Trừng: “Anh Lục, bài thi tháng của cậu đâu? Lấy ra đây chúng ta cùng nhìn lại xem những chỗ cậu làm sai nào.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng liếc cậu một cái, chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ hay sao?

Diệp Thanh Dương thúc giục nói: “Nhanh lên anh Lục, cậu đã đồng ý với tôi rồi.”

Lục Cảnh Trừng miễn cưỡng lấy bài thi tháng ra, Diệp Thanh Dương nhìn một lượt, cảm thấy vấn đề của hắn thật sự rất lớn, kiến thức cơ bản từ lớp 10 cũng không nắm chắc, phải học lại từ đầu.

Xem ra cuối tuần này về nhà, ngoài việc khiêu khích gia đình Diệp Hồng cậu còn phải tìm lại sách vở năm lớp 10 của mình nữa, nếu không thì cậu cũng không có cách nào mà giảng bài một thầy một trò như học mẫu giáo cho Lục Cảnh Trừng được.

“Bài sáng nay cô giáo giảng cậu có hiểu không?” Diệp Thanh Dương hỏi hắn.

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu không nên hỏi như vậy, phải hỏi là bài sáng nay cô giáo giảng cậu có nghe không?

Rất rõ ràng, hắn không nghe.

“Không hiểu.”

Diệp Thanh Dương cũng đoán là như vậy: “Vậy để tôi giảng lại cho cậu nhé?”

Lục Cảnh Trừng:…

“Ô kê.” Lục Cảnh Trừng miễn cưỡng nói.

Cả buổi tối giảng bài thi cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Thanh Dương tưởng rằng Lục Cảnh Trừng sai nhiều như vậy, nghe giảng cũng khó mà hiểu hết được, ai ngờ chỉ giảng một vài câu cậu đã phát hiện hào quang nhân vật chính của Lục Cảnh Trừng vẫn còn xài được. Có một số bài cậu chỉ giảng vài câu Lục Cảnh Trừng đã hiểu rồi, người này quả thật rất thông mình, chỉ là không muốn học hành tử tế mà thôi.

Chính là thiết lập tính cách điển hình của nam chính trong truyện thanh xuân học đường.

Thứ bảy, Diệp Thanh Dương muốn về nhà một chuyến, Lục Cảnh Trừng cảm thấy khó hiểu: “Cậu về làm gì? Nhớ bà cô của cậu à? Không đến mức đó chứ?”

“Đương nhiên là không phải, tôi có việc.” Diệp Thanh Dương không định nói cho hắn kế hoạc tác chiến của mình: “Tôi phải về lấy cho cậu một ít sách lớp 10, năm lớp mười cậu đi học không chịu nghe giảng đúng không? Hỏi một câu trả lời ba câu không biết, không lấy sách thì làm sao kèm cậu học được?”

Lục Cảnh Trừng hơi chột dạ, không phải hắn chỉ không chịu nghe giảng thôi đâu, nếu không sao hắn lại học ở lớp Mười chứ, hắn phải chắc một suất ở lớp Một kìa kìa!

Nhưng mà Diệp Thanh Dương đã đồng ý ra ngoài ở rồi, lại tình nguyện trở về miệng hổ chỉ vì muốn lấy sách cho hắn.

Thật đúng là tình sâu nghĩa nặng!

Tình ý vô biên!

Tình chắc hơn vàng!

Cam tâm tình nguyện!

Làm cho người khác phải cảm động mà!

Lục Cảnh Trừng xoa đầu cậu: “Tôi đi với cậu.”

“Không cần đâu.” Diệp Thanh Dương từ chối: “Tôi đi một mình là được rồi. Anh Lục, nếu cậu không phiền, có thể cho tôi mượn một bộ quần áo của cậu được không?”

Lục Cảnh Trừng khẽ cười một tiếng: “Không cần người thật mà lại cần quần áo à?”

“Đúng vậy.”

“Mang quần áo của tôi theo cảm giác như tôi đang ở bên cạnh cậu, cho cậu niềm tin và dũng khí à?”

Cái gì vậy trời, Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn cải trang chút thôi, để cho cô tôi nhìn thấy tôi ở kí túc xá trường cuộc sống tốt hơn ở nhà nhiều.”

“Tất nhiên là tốt hơn nhiều rồi! Tôi có bạc đãi cậu bao giờ đâu.”

Lục Cảnh Trừng mở tủ quần áo của mình ra: “Cậu tự chọn đi.”

Diệp Thanh Dương đi qua nhìn một hồi, cuối cùng chọn một cái áo khoác và một cái quần bò, logo trên quần áo rất to, liếc mắt một cái cũng đủ nhìn thấy nhãn hiệu của nó.

Lục Cảnh Trừng cảm thấy bộ quần áo cậu chọn rất bình thường, cầm lên vài món nói với cậu: “Mấy cái này đắt hơn.”

“Nhưng logo bé quá, còn không nhìn rõ nhãn hiệu, không hợp để làm màu, làm màu á là phải để người ta liếc mắt là nhìn rõ nhãn hiệu rồi.”

Tay Diệp Thanh Dương chỉ vào logo trên bộ quần áo.

Lục Cảnh Trừng rất ngây thơ, tìm cho cậu thêm một cái áo sơ mi nữa: “Cậu đã làm màu thì làm cho trót, không thể mặc áo khoác đăt tiền bên ngoài bên trong lại mặc T shirt 9 tệ 9 mua trên Taobao được, mặc cái này đi.”

“Tôi làm gì có T shirt 9 tệ 9 nào, rõ ràng là 50 tệ đấy nhé!”

Lục Cảnh Trừng tỏ vẻ ghét bỏ: “Khác nhau à?”

“Đồ đẹp giá rẻ đó!” Diệp Thanh Dương nhấn mạnh.

Lục Cảnh Trừng “ồ” một tiếng cho có lệ: “Giá rẻ thì đúng thật.”

Diệp Thanh Dương giả vờ tức giận cầm quần áo đánh hắn một cái, ôm bộ đồ đặt lên ghế dựa chuẩn bị thay quần áo.

Lục Cảnh Trừng chạy đến tủ giày tìm lấy một đôi đưa cho cậu: “Đổi cả giày đi, tất cũng đổi luôn cho đồng bộ.”

Diệp Thanh Dương cảm thấy tên này thật sự rất cẩn thận, nhưng mà… “Tôi không đi vừa giày của cậu đâu, chân tôi nhỏ hơn chân cậu mà, cậu quên rồi à.”

Tất nhiên là Lục Cảnh Trừng không quên: “Đôi này nhỏ, hồi trước tôi mua nhầm, chắc là cậu đi vừa đó.”

Diệp Thanh Dương: ????

“Cậu mà cũng mua nhầm à?”

“Ai chẳng có lúc sai.”

Diệp Thanh Dương suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đành cố gắng nhịn cười, lại gần dỗ hắn: “Tôi đang khen cậu còn gì.”

“Im đi!”

Diệp Thanh Dương giơ tay muốn xoa đầu Lục Cảnh Trừng, nhưng vừa mới xoa được mấy cái đã bị Lục Cảnh Trừng bắt lấy, tiện tay kéo vào trong ngực.

“Cậu ta gan quá ha, dám vuốt râu hùm hả?”

Diệp Thanh Dương nở nụ cười: “Tôi chỉ tiện tay, tiện tay thôi.”

Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, giơ tay xoa đầu cậu: “Tôi cũng tiện tay.”

Cậu không phải tiện tay, cậu ngây thơ thì có, Diệp Thanh Dương thầm nghĩ.

Lục Cảnh Trừng xoa xoa mấy cái, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh lại, sau đó hắn lại phát hiện Diệp Thanh Dương đang ngồi gọn trên đùi mình.

Lục Cảnh Trừng: !!!

Cậu còn nói cậu không tranh thủ thân mật với tôi!

Hắn đang định nói gì đó, lại nghĩ ra hình như vừa rồi là chính hắn kéo Diệp Thanh Dương ngồi lên đùi mình chứ không phải Diệp Thanh Dương chủ động.

Vì vậy, Lục Cảnh Trừng chọn giả ngu, im lặng tiếp tục ôm eo Diệp Thanh Dương, thậm chí còn thỉnh thoảng nhéo tay cậu một cái.

Diệp Thanh Dương: ???

Diệp Thanh Dương nhìn hắn: “Tôi có thể đi chưa?”

“Cậu nghĩ sao?”

Diệp Thanh Dương đành phải ngồi tiếp: “Nhưng mà tôi không thể đi giày của cậu được, tôi mới chuyển ra được nửa tháng, có giỏi đến mấy cũng không thể vác một người toàn hàng hiệu về được, lại còn là hàng hơn 100 nghìn tệ, nếu cô tôi có hỏi tôi cũng không biết trả lời làm sao.”

“Cậu cứ nói thật là được rồi.”

“Nói thật là sao?” Diệp Thanh Dương khó hiểu: “Tôi làm cái gì mà được nhiều tiền như thế?”

Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, kề sát vào tai cậu nói: “Cậu làm ấm giường cho tôi đó.”

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Dương: !!! Cậu thay đổi rồi!!! Cậu không còn là anh Lục ngây thơ đáng yêu của tôi nữa rồi!!!!

Anh Lục: Không phải tại cậu ngày nào cũng dùng mọi biện pháp quyến rũ rồi thì tỏ tình với tôi à!

Dương Dương:???

Anh Lục: Hừ!