Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 48: Ngoại truyện 3

Tuy đã bước vào trời đông giá rét, thời tiết cũng ngày một lạnh hơn, thế nhưng thời kì kích động sinh dục của Nguyên Đán lại đột ngột đến khiến hai người kia không kịp trở tay.

Ban ngày, nó dùng hết tinh lực của mình chơi Parkour nhảy Disco vòng quanh nhà. Đêm đến, thay bằng dáng vẻ chàng trai trẻ ưu tư sầu muộn, ngồi trước cửa sổ sát sàn nhà, gào khóc thảm thiết kể lại nỗi tương tư da diết nhớ nhung của mình với ánh trăng sáng trên trời cao.

Sau lần thứ ba bị Nguyên Đán cào cửa đánh thức, Quý Sơ và Niên Trĩ cùng đồng lòng quyết định tìm một lối thoát cho cậu con trai nhà mình.

Họ lấy ra hai tờ giấy vo tròn lại giống hệt nhau từ màu sắc kích thước đến cả mùi trên đấy, một tờ viết “triệt sản”, tờ kia thì viết “tìm bạn gái”.

Đưa đến trước mặt Nguyên Đán cho nó tự bắt thăm.

Có lẽ do trực giác sẵn có trong não chó khiến Nguyên Đán ý thức được rằng đây không phải một trò chơi đơn giản, mà có liên hệ cực kì quan trọng đến đời chó hạnh phúc sau này của nó.

Nó vừa lén lút nhìn xem sắc mặt Quý Sơ Niên Trĩ, vừa cẩn thận đưa móng vuốt về phía mà con tim mình đang mách bảo.

Tờ giấy chầm chậm được mở ra, kể từ thời khắc này vận mệnh đời chó của nó coi như đã nhận được phán quyết.

......

Hôm nay là ngày nghỉ, Niên Trĩ cố tình dậy thật sớm, dẫn Nguyên Đán đi chụp một bộ ảnh đậm chất nghệ thuật theo phong cách thể thao năng động.

Vừa mới đăng ảnh lên trang cá nhân, không bao lâu sau đã thu hút được đủ bình luận khen ngợi.

【 Mộc Đinh: Câu châm ngôn “người đẹp vì lụa” quả đúng thật chẳng sai, Đán Đán nhà cậu ăn mặc trẻ trung thế này rất ra dáng vận động viên thể thao luôn đó nha. 】

【 Hoan Hoan: Thằng chó con đáng yêu chết mất! Tôi thế mà động lòng với cả một con chó sao hu hu hu. 】

【 Ôn Yến: Cuối cùng cô cũng nhận ra người như tên Quý Sơ ấy quá nhạt nhẽo, nên chuyển sang thích loại ‘cún con’[1] phong cách thể thao? 】

[1] Ở Trung Quốc, từ cún con (小奶狗) được dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình.

Quá hoảng sợ Niên Trĩ phải vội vàng xoá bình luận ấy đi, chỉ lo nếu để Quý Sơ thấy được buổi tối chắc chắn không cho cô được sống yên ổn.

Lần trước chỉ nhỡ miệng nói hớ sẽ đến vũ trường tìm ông cụ khác, đã khiến cho vại dấm chua ấy giày vò cô suốt cả đêm. Bây giờ nhớ lại, lòng vẫn thấy hơi sờ sợ.

Cô ho nhẹ hai cái, ngẩng đầu lên thì thấy Quý Sơ đang đứng trước mình, ánh mắt thâm sâu khó dò nhìn chằm chằm màn hình di động trong tay cô.

“Anh, anh dậy từ khi nào vậy?”

Niên Trĩ chột dạ, tay nhanh hơn não vội bấm tắt màn hình, giả vờ ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra bắt đầu tán dóc với Quý Sơ.

Quý Sơ nhìn thấu hết mọi hành động mờ ám kia của cô, ánh mắt chan chứa ý cười, “Hừm, trả lời câu hỏi của em, thì anh dậy từ lúc em vừa mới đăng bài này lên ấy.”

“Ngày thường anh làm việc vất vả thế mà, sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Không sao đâu.”

Anh đi vòng qua bàn trà ngồi kế bên Niên Trĩ, ôm người ta vào lòng, “Được ôm em lâu thêm chút, thì không còn mệt nữa.”

Tóc mái ngắn ngủn mềm mại của Quý Sơ nhẹ nhàng cọ cọ vào da thịt trên cổ Niên Trĩ, làn da ở đó mịn màng mẫn cảm, chỉ cần một kí.ch thích nhỏ thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy run rẩy cả người.

Niên Trĩ bị kíc.h thích đến độ da đầu trở nên tê dại, biết rõ anh đang xấu bụng cố tình chọc ghẹo mình, vội nuông theo mềm mỏng dỗ dành, “Năm em mười tám tuổi, chàng trai trẻ em yêu nhất chính là anh. Đợi đến năm em tám mươi tuổi, ông cụ mà em yêu nhất vẫn sẽ là anh.”

Ngón tay cô chầm chậm vẽ vòng trên vành tai Quý Sơ, “Đừng quan tâm mấy lời người khác nói mà.”

Một hồi lâu, Quý Sơ đang vùi mình trên người cô, chậm rãi lên tiếng, “Em vừa nói gì vậy, anh không nghe thấy gì hết.”

Đồ con nít sống lâu năm.

Niên Trĩ mắng thầm trong lòng, ngoài miệng thì hết sức chân thành, “Em nói, dù lúc nào đi chăng nữa, người mà Niên Trĩ yêu nhất, chỉ có mình anh.”

Tổng giám đốc Quý rất hài lòng với câu trả lời này, thoả mãn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô rồi mới chịu đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng.

Mỉm cười đưa mắt nhìn theo dáng Quý Sơ vừa đi, lúc này Niên Trĩ mới sực nhớ ra sau khi mình dẫn Nguyên Đán về nhà, chỉ mãi lo gửi tin nhắn xếp lịch hẹn hò mà quên bén chuyện thêm thức ăn thay nước uống cho thằng chó con.

Vội vàng cuống quýt chạy ra ban công, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt chó đầy trách móc nhìn về phía mình.

“Mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi.”

Mở tủ treo lấy một túi thịt bò còn mới tinh chưa bóc, đổ đầy vào bát cho Nguyên Đán.

Tính chó cáu kỉnh của Nguyên Đán trổi dậy, ngay cả món thịt bò ngày thường nó thích nhất cũng không dỗ dành được nó. Nó ngồi trước mặt Niên Trĩ rầm rì trách móc, không thèm quan tâm đến món thịt bò này.

Ngày ngày Niên Trĩ ở nhà hết dỗ người lớn lại đến dỗ con trẻ, đã sớm dày dặn kinh nghiệm. Tay cô chống cằm mắt vờ nhìn xa xăm tự lẩm bẩm nói một mình, “Haizzz đang định chờ Đán Đán ăn cơm xong sẽ mang nó đi hẹn hò. Bây giờ coi ra, không thấy Đán Đán nhà chúng ta có hứng thú gì với bạn gái hết, chắc mình phải đi gọi điện thoại cho mẹ người ta huỷ cuộc hẹn hôm nay thôi.”

Nói xong, cô đứng lên, bộ dáng vờ như sẽ vào phòng khách lấy điện thoại di động gọi thật vậy. Chân còn chưa kịp cất bước, đã có một cục bông vàng lớn nằm chễm chệ trên chân mình với vẻ lấy lòng.

Nguyên Đán mở to đôi mắt đen láy, đáng thương nhìn Niên Trĩ, với ý rằng —— con ăn, con ăn ngay đây mà.

“Ngoan lắm, muốn gặp bạn gái tương lai thì phải ăn cơm xong cái đã.”

Nguyên · chó săn · Đán cứ sợ mình chọc mẹ không vui thì bà mẹ này sẽ thay đổi ý định ngay. Sải chân chó chạy vội đến khay thức ăn, vội vàng ăn ngấu ăn nghiến.

Ở bên kia, Quý Sơ cũng vừa chuẩn bị xong bữa sáng tình yêu, hai người cứ thế ngọt ngào phát ngấy ăn xong bữa sáng. Cầm theo quà tặng cho con dâu tương lai, hăng hái dào dạt ra khỏi nhà.

Bạn gái nhỏ của Nguyên Đán cũng là cô chó lông vàng hoạt bát đáng yêu, tên là Bánh Hấp. Sau khi mẹ của Bánh Hấp xem được bộ ảnh kia của Nguyên Đán thì vừa lòng vô cùng, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Niên Trĩ thét gào hẹn thời gian và địa điểm cho bọn nó gặp nhau.

Niên Trĩ đã xem qua ảnh của Bánh Hấp rồi, người ta rất xinh luôn, khác hẳn với bộ dạng ngốc nghếch của thằng nhóc Nguyên Đán nhà cô. Bánh Hấp xinh xắn từ đầu đến đuôi, nhìn chỗ nào trông cũng xinh đẹp mĩ miều.

Khiến Niên Trĩ lo lắng từ nãy đến giờ, sợ người đẹp người ta ghét bỏ cậu con trai ngốc nhà mình.

Trên đường đi, Niên Trĩ ngồi bên ghế phụ lái, nắm chân chó Nguyên Đán lải nhải cằn nhằn dặn dò đủ thứ. Thí dụ như là làm sao để tạo ấn tượng tốt với đối phương trong lần gặp mặt đầu tiên, như là phải cư xử với bạn nữ thế nào để vừa có vẻ tình cảm mà vẫn không sến súa nữa......

Quý Sơ nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ sắp ngủ gật tới nơi của Nguyên Đán, không nhịn được cười thành tiếng, “Em dạy nó nhiều như vậy, dù nó nghe hiểu mà không nhớ được thì sao đây?”

“Bây giờ mà không chịu học cho tốt đi, chờ lát nữa bị Bánh Hấp nhà người ta từ chối, để coi nó có khóc không cho biết.”

Niên Trĩ giống hệt bà mẹ già lao tâm khổ trí, lo lắng tiều tuỵ vì con trẻ.

“Nghe em nói như vậy, chợt anh có một thắc mắc. Niên Niên, vậy năm ấy lần đầu tiên mình gặp nhau, lúc đó lòng em có suy nghĩ gì, hửm?”

Niên Trĩ biết rõ Quý Sơ đang hỏi gì nên cố tình trả lời trái ý anh, “Không gì cả, chỉ cảm thấy cậu nhóc cứ khóc thút thít đấy rất thích hợp làm em trai mình.”

Nói xong, nhớ lại dáng vẻ ngốc ngếch của Quý Sơ lúc nhỏ, cô ngồi ghế bên cười tít mắt ranh mãnh như con hồ ly.

“Em đó em đó,” thừa lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, một tay Quý Sơ vịn tay lái, một tay véo mũi trừng phạt cô nàng kia, “Từ nhỏ đến lớn, miệng mồm lúc nào cũng lợi hại thế hết.”

Niên Trĩ bụm mũi cãi lại anh, “Sao lợi hại bằng cái miệng của Quý đại thiếu gia đây được, nói lời chia tay rõ ràng dứt khoát không chút bận lòng.”

Lời vừa nói ra thì Niên Trĩ ngay lập tức ý thức được mình đã lỡ lời mất rồi. Năm ấy bởi vì nhiều lý do khác nhau khiến bọn họ bỏ lỡ nhau suốt ba năm, điều này đã trở thành vết sẹo khó phai trong tim của hai người.

Do vậy, Quý Sơ vẫn lặng lẽ tự trách bản thân mình thật lâu. Hôm đó anh lần tìm trong sân cỏ ẩm ướt cả đêm, mới tìm được chiếc nhẫn Niên Trĩ đã ném. Sau đấy chịu đựng đau đớn giày vò vượt qua ba năm ấy, cẩn trọng dè dặt, tiến từng bước một, cuối cùng mới có thể thuận lợi tạo mối liên hôn với nhà họ Niên.

Những chuyện này, Niên Trĩ đều biết hết.

Họ hiểu rõ ràng hơn so với ai khác ba năm đã qua đấy dằn vặt lòng nhau nhiều như thế nào, cho nên luôn cố tránh nhắc đến chuyện này.

Không ngờ rằng cẩn thận dè dặt lâu như vậy, để đến hôm nay trong lúc vô tình Niên Trĩ lỡ lời như sét đánh giữa trời quang.

Trong nháy mắt bầu không khí trong xe trở nên yên ắng, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Quý Sơ im lặng tay nắm vô lăng mắt nhìn thẳng về phía trước.

Hai người một chó cứ thế im lặng đến điểm hẹn với bầu không khí sượng sùng.

Cô chủ của Bánh Hấp đã đứng chờ ở trước cửa công viên từ sáng sớm, qua ảnh chụp nhận ra là Nguyên Đán đến, cười hì hì chạy ra chào đón.

Cô ấy là nhiếp ảnh gia động vật hoang dã, trên mái tóc dài đen bóng có nhấn nhá vài lọn tóc nhuộm xanh, nhìn cô nàng thật tự tin phóng khoáng.

Cô ấy cũng đã nhìn thấy Quý Sơ qua tài khoản mạng xã hội của Niên Trĩ, nên biết được hai người họ là đôi tình nhân yêu thương nhau thắm thiết.

Nhưng mà, bây giờ hai người họ trông có vẻ hơi gượng gạo.

Nhìn ra được bầu không khí không mấy tự nhiên giữa Quý Sơ và Niên Trĩ lúc này, trong đầu mẹ Bánh Hấp chợt loé lên suy nghĩ, cầm lấy dây dắt Nguyên Đán từ tay Niên Trĩ, dắt hai bạn chó vào công viên dạo mát, “Vậy giờ tôi dẫn bọn nó vào đó bồi dưỡng tình cảm trước cái đã, muốn phiền ba mẹ Nguyên Đán ngồi đây nghỉ tạm chờ bọn tôi một lát nhé.”

Hiểu được cô ấy đang tạo điều kiện cho họ ở riêng một chỗ, Niên Trĩ nhìn lại cô ấy bằng ánh mắt đầy cảm kích, thấy có lỗi mà cười cười.

Mẹ Bánh Hấp cũng hiểu được ý cô, lặng lẽ quay sang cười tinh nghịch nháy mắt với cô một cái.

Cùng với nhan sắc xinh đẹp bùng nổ ấy.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc để thưởng thức dung nhan của người đẹp, Niên Trĩ dè dặt ngồi xuống bên cạnh Quý Sơ, thử thăm dò quan sát sắc mặt anh rồi lại do dự không biết nên mở lời thế nào.

“Anh xin lỗi.”

Câu này nằm ngoài suy đoán của Niên Trĩ, cô vốn nghĩ rằng Quý Sơ sẽ tiếp tục làm mặt lạnh với mình, chờ cô đến cứu vãn tình thế căng thẳng lúc này, nào ngờ đâu anh mới là người hoà hoãn trước.

“Em nói sai mà, sao anh lại xin lỗi?”

Du khách tham quan vẫn còn đứng xung quanh, Niên Trĩ cũng không dám có hành động quá trớn, chỉ có thể vươn tay nắm lấy tay Quý Sơ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh trấn an anh.

“Niên Niên, chuyện năm đó, từ đầu đến giờ anh vẫn luôn nợ em một lời xin lỗi chân thành. Tại anh vẫn luôn lờ đi lời xin lỗi quan trọng đấy, mới thành ra hôm nay bọn mình chỉ vì một câu nói mà trở nên nhạy cảm dè dặt thế này. Vậy nên anh muốn nói xin lỗi em.”

Quý Sơ trở tay nắm lấy tay Niên Trĩ, truyền hơi ấm an ủi nhau qua cái chạm khẽ trên da thịt.

Khiến đối phương cảm thấy yên lòng.

“Nãy giờ anh không nói gì, không phải vì anh giận em, mà anh đang nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nhưng mà, thái độ của anh lại quá mập mờ, khiến em hiểu lầm, cuối cùng còn để em phải dỗ dành anh. Đây là chuyện thứ hai anh muốn xin lỗi em.”

“Chuyện thứ ba......”

Chưa kịp nói ra chuyện thứ ba, lòng bàn tay mềm mại của Niên Trĩ đã chặn miệng anh lại. Tay cô mịn màn trơn nhẫy, giống hệt kẹo bông gòn mà hồi nhỏ anh thích ăn nhất.

Lúc môi anh chạm vào nó, xúc cảm mềm mại ấm áp ấy tựa như đám mây bồng bềnh ngày hạ.

Quý Sơ cúi đầu nhìn Niên Trĩ với ánh mắt đầy khó hiểu.

“Em hiểu hết mà, Tiểu Sơ.”

Nỗi tiếc thương và day dứt của anh, và sự dịu dàng luôn thầm lặng che chở cho em, em đều thấy cả, em cũng nhớ rất kỹ.

Hai người bên nhau lâu như vậy rồi, đã hiểu rõ lòng nhau từ lâu. Có những lời chẳng cần nói ra ngoài miệng, họ vẫn có thể cảm nhận được tâm ý của nhau.

Quý Sơ cong môi cười, trong đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh chan chứa yêu thương dịu dàng, anh nhẹ nhàng ôm Niên Trĩ vào lòng mình, xoa xoa mái tóc đen dày của cô, “Qua bài học lần này, sau này có vấn đề gì chúng ta phải nói rõ với nhau trước, được không?”

Người trong lòng dụi dụi đầu vào ngực anh như con mèo nhỏ, gật gật đầu, giọng nói có phần nũng nịu, “Được ~”

Trong cái giá lạnh của mùa đông, vòng tay ôm và ly cà phê nóng là những cách để bạn cảm nhận được niềm hạnh phúc quanh mình. Nhưng chỉ cần bạn được ở bên cạnh người mình yêu thương, thì mọi thứ xung quanh mình đều là con đường tắt dẫn đến hạnh phúc.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tới rồi đây! Xin lỗi mọi người nhiều lắm, đường truyền mạng nhà tôi xảy ra sự cố, bây giờ mới sửa xong đấy QAQ