Edit: Hinh
Mặt Kỷ Tuân dịu dàng đi hẳn khi nhắc đến mẹ anh, nhưng sự đau thương trong mắt lại càng thêm chói chang.
”Anh không biết trong lúc anh ra nước ngoài mẹ anh đã phải chịu đựng những gì, chỉ biết lúc gặp được mẹ ở Áo, bà ấy đã rất hốc hác tiều tụy. Lúc đó anh còn không dám nhìn nữa, vì bà ấy trông rất đáng sợ.”
Sau đó mẹ Kỷ Tuân bị trầm cảm rất nghiêm trọng, bà ấy thường xuyên ngồi ngẩn người bên cửa sổ, giống như một oan hồn đang đi đi lại lại trong nhà bọn họ vậy. Bà ấy không nói gì, cũng không làm gì cả, dù cho Kỷ Tuân có gọi cỡ nào cũng không trả lời.
Bạn cũ của mẹ Kỷ Tuân – người mà Kỷ Tuân gọi là chú Ngạn tìm viện điều dưỡng cho bà ấy. Mẹ Kỷ Tuân ở trong viện điều dưỡng đến năm Kỷ Tuân 15 tuổi, bác sĩ nói tình hình của bà ấy đã bắt đầu tốt lên, hai năm sau thì bà xuất viện.
Chính xác mà nói thì Kỷ Tuân chỉ chân chính sống với mẹ anh được năm năm. Mẹ Kỷ Tuân từng nói, năm năm đó chính là khoảng thời gian bà vui vẻ nhất, cũng là khoảng thời gian trôi nhanh nhất.
Còn về ba của Kỷ Tuân, về Kỷ gia, bà ấy không hề nhắc đến một chữ.
Những chuyện anh biết đều do chú Ngạn kể lại trong lúc mẹ anh đang hấp hối.
Sau khi nghe xong, lòng Kỷ Tuân đầy hận thù, nhưng mẹ anh đã nắm tay anh lại, bà kêu anh quay về thôn Ngân Hồ, hãy về chăm sóc cho mẹ của bà. Kỷ Tuân nghe lời trở về đó, sống một cuộc sống bình yên với bà Lâm, hận thù trong lòng anh cũng lắng xuống. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao mẹ anh lại tốt bụng như vậy, tất cả đều xuất phát từ nơi bà sinh ra cả.
Nhưng Kỷ gia lại đến tìm anh.
Hai năm trước, Kỷ Thịnh Bang phát hiện mình bị bệnh tim, rất nghiêm trọng, ông ta không còn sống được bao lâu nữa. Kỷ gia lại không thể không có đời tiếp theo, Kỷ thị cũng không thể không có người thừa kế.
Suy đoán của Sở Mạt lúc ở thôn Ngân Hồ không sai, lần đó Kỷ Tuân lên Thượng Hải là vì ba của anh, một người ba chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại có thể khiến anh hận đến vậy.
Sở Mạt không biết nên miêu tả Kỷ Tuân ngồi trước mặt cô như thế nào nữa, anh như có hai nhân cách vậy, một nhân cách dịu dàng tĩnh lặng như hồ nước, luôn luôn nhớ về người mẹ đã khuất của mình; nhân cách còn lại thì như ngọn lửa bừng cháy nơi địa ngục đen tối, điên cuồng muốn đốt hết hận thù của mình với ba ruột và Kỷ gia.
Kỷ Tuân nói: ”Trong Kỷ gia, có người muốn anh trở lại, cũng có người muốn anh biến mất. Bọn họ chính là một đám lang sói độc ác chỉ thèm muốn tiền tài và quyền thế. Sở Mạt, thật xin lỗi, anh không ngờ bọn họ sẽ tìm ra em nhanh như vậy.”
”Là sao cơ?” Cô hơi mơ hồ đoán ra gì đó.
Phương Hoài Thu có thể coi như người dẫn đầu của đám người muốn Kỷ Tuân biến mất. Cho dù bà ta không có tình cảm gì với Kỷ Thịnh Bang, nhưng cũng không người phụ nữ nào chấp nhận được chồng mình có người thứ ba bên ngoài, càng không thể chấp nhận được chuyện một đứa con riêng như Kỷ Tuân lại trở về tranh giành tài sản.
Bề ngoài, bà ta là Kỷ phu nhân tao nhã cao quý, đối xử với Kỷ Tuân cũng rất ấm áp dịu dàng, nhưng trên thực tế lại âm thầm ngáng chân anh ở công ty.
Chuyện ở công ty Kỷ Tuân có thể xem như không biết, nhưng lần này lại dính đến Sở Mạt.
Thậm chí anh không cần tìm hiểu cũng biết ai là người tung ra mấy bức ảnh và bài viết đó.
Phương Hoài Thu chắc chắn rằng dù người nhà họ Kỷ có trọng dụng năng lực của Kỷ Tuân cỡ nào, chỉ cần anh có chuyện ảnh hưởng đến lợi ích Kỷ gia thì bọn họ nhất định sẽ không đồng ý cho anh làm người thừa kế.
Những chuyện như mập mờ với giới truyền thông rằng Kỷ Tuân là một người không có năng lực, không có đạo đức, chỉ là một phú nhị đại ngu ngốc đối với bà ta là quá đơn giản. Sở Mạt cùng lắm chỉ là một vật hi sinh xấu số thôi.
Nghe cô kể chuyện xảy ra trong trường, Kỷ Tuân ân hận nói: ”Là anh lo lắng không chu toàn. Anh sẽ nhanh chóng đè chuyện trên mạng xuống, sẽ không để bà ta tìm được em đâu.”
Sở Mạt nghe thế thì lắc đầu, ”Kỷ Tuân, em nghĩ anh hiểu rất rõ về năng lực của bọn họ. Chỉ việc bọn họ biết năm đó mẹ anh lừa gạt họ rồi sinh ra anh, sau đó dùng thủ đoạn tìm được anh đã nói lên tất cả. Nếu thật sự họ muốn tìm em, anh ngăn không nổi đâu.”
Kỷ Tuân lắc đầu: ”Sẽ không, không đâu Sở Mạt. Chỉ cần chúng ta không liên lạc với nhau, bọn họ sẽ không nắm được nhược điểm, chỉ cần để mấy người đó nghĩ rằng em không quan trọng với anh, thì bọn họ sẽ không lợi dụng em.”
”Em thật sự không quan trọng với anh à?”
Kỷ Tuân im lặng.
Đèn thủy tinh trên đầu tỏa ra ánh sáng chói mắt, chiếu lên mặt Sở Mạt, biểu cảm của cô vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào Kỷ Tuân, không nặng không nhẹ hỏi lại: ”Kỷ Tuân, nếu em thật sự không quan trọng với anh, vậy tại sao tối hôm nay anh còn đến tìm em? Không phải anh đã nói chỉ cần chúng ta không liên lạc với nhau, bọn họ sẽ không tìm ra nhược điểm gì sao? Anh đã biết sao còn cố làm?”
Một loạt câu hỏi được đưa ra, Kỷ Tuân như hóa đá.
Sau khi anh biết được chuyện này lúc trưa đã liên tục lo lắng, anh không ngừng nhấn mạnh với cấp dưới rằng phải nhanh chóng xóa mấy bài viết trên mạng đi, nhất định phải bảo vệ được thông tin cá nhân của Sở Mạt, tuyệt đối không thể để cho Phương Hoài Thu tìm được cô. Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, lòng anh vẫn chưa yên ổn.
Kỷ Tuân không biết ý nghĩa của Sở Mạt đối với anh, bây giờ nhân sinh của anh đang bị một đống cảm xúc tiêu cực bao vây. Anh muốn nghe lời mẹ, tiếp tục giả vờ tốt bụng sống một cuộc sống bình yên; nhưng vừa nhìn thấy Kỷ Thịnh Bang và Phương Hoài Thu, anh lại không thể khống chế được hận thù trong lòng, chỉ muốn hủy hoại bọn họ, hủy hoại Kỷ gia.
Thật ra là anh cố ý để Kỷ gia tìm được. Mấy năm qua anh đã học tài chính ở nước ngoài, rồi tìm hiểu tình hình kinh doanh của Kỷ gia mấy năm nay thông qua chú Ngạn, anh rất rõ, cây đại thụ Kỷ gia này bên trong đã sớm mục nát đến nỗi không chịu được một kích.
Vốn dĩ lúc trước anh định sẽ đưa mẹ về thôn Ngân Hồ sau đó bắt đầu kế hoạch của mình, nhưng bà Lâm lại giữ anh ở đó.
Cả đời mẹ anh đều muốn theo đuổi một hạnh phúc bình yên, nhưng sau khi biết mình bị lừa, bà cũng không hận gì hết. Vậy thì anh hận cái gì? Cứ yên ổn sống với mẹ và bà ở thôn Ngân Hồ chẳng phải rất tốt sao?
Còn Sở Mạt nữa, cô vừa ngây thơ lại đơn thuần. Vĩnh viễn Kỷ Tuân cũng không quên được hình ảnh đó. Đó là lúc bà Tôn đang ngồi trong sân kể cô nghe về thân thế của anh, rồi khi bắt gặp anh đang ở ngoài cổng, cô đã thật sự khóc.
Bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần, cô lại khóc vì anh. Có lẽ chỉ là do đồng cảm, nhưng ít nhất cũng chứng minh được trên đời còn tồn tại những người thật sự đồng cảm với anh.
Thôn Ngân Hồ là nơi dịu dàng nhất đối với anh, Sở Mạt lại là người mang đến cho anh nhiều cảm xúc nhất.
Anh thích cô, nói đúng hơn, là anh cần cô, Sở Mạt giống như một sợi dây vậy, một sợi dây kết nối sự dịu dàng của Kỷ Tuân và bản thân anh. Kỷ Tuân muốn cô nhắc nhở anh, kéo anh lại, nhắc anh rằng đừng đi quá xa với bản chất của mình.
Biểu cảm của Kỷ Tuân cứ thay đổi không ngừng, Sở Mạt hồi hộp không biết anh sẽ trả lời ra sao, cô chỉ dám chắc rằng đối với anh, cô không chỉ đơn thuần là một người bạn.
Ánh đèn sáng ngời chiếu lên người Kỷ Tuân làm mặt anh có vẻ tái nhợt, Sở Mạt nghĩ trong thời gian này chắc anh đang mệt lắm, cô cũng không muốn ép anh nữa.
”Kỷ Tuân, đừng nghĩ nữa.” Sở Mạt nhẹ nhàng ôm lấy người Kỷ Tuân, áp mặt lên đầu vai anh, dịu dàng nói: ”Chắc anh mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi. Nếu anh vẫn không thay đổi quyết định lần trước, thì em cũng vậy, em sẽ tôn trọng quyết định của anh.”
”Sở Mạt…”
”Nhưng mà Kỷ Tuân, anh phải nhớ rõ là em không yếu ớt đến vậy. Dù cho anh không giấu em đi, chỉ cần có anh bên cạnh thôi là em sẽ không sợ bất cứ thứ gì.’’
***
Thêm một đêm mưa to, trong đêm đó cả thành phố như vừa bước sang mùa đông.
Bên ngoài phòng đang mưa to gió lớn, có một số chiếc lá còn bị gió cuốn đập vào cửa sổ phòng Sở Mạt.
Cô đã ở đây hai ngày rồi. Tối hôm đó sau khi Kỷ Tuân rời khỏi đây thì chính thức mất tăm.
Ông lão mở cửa cho bọn họ ngày hôm đó là quản gia ở đây, Sở Mạt gọi ông ấy là ông Phúc.
Mỗi ngày ông Phúc đều đúng giờ đưa ba bữa cơm đến cho Sở Mạt, mỗi khi cô hỏi đến Kỷ Tuân, ông ấy chỉ nói Kỷ gia có rất nhiều chuyện cần anh xử lý, kêu cô cứ yên tâm ở đây, khi nào bên ngoài đã hoàn toàn ổn thỏa rồi, tự nhiên Kỷ Tuân sẽ đến đón cô thôi.
Ông ấy lấy lí do để lấp liếm cho qua làm Sở Mạt bỗng nhiên hiểu được cảm giác của mẹ Kỷ Tuân lúc trước. Bây giờ cô cũng tương tự như người thứ ba vậy, cô và Kỷ Tuân đều có tình cảm với nhau, nhưng anh lại muốn giấu đi sự hiện diện của cô. Trong lòng đầy xót xa và khó chịu.
Sở Mạt thở dài từ tận đáy lòng.
Chập tối ngày thứ ba, Sở Mạt vừa ăn cơm chiều xong, nhàm chán mở máy tính lên mạng.
Mấy ngày nay cô không có điện thoại, không lên Wechat được nên cũng không có cách gì để liên lạc với bọn lão Nghiêm, không biết các cô ấy có lo hay không.
Vì chuyện vừa rồi, Sở Mạt rất ít khi lên Weibo hoặc các tin tức giải trí khác, chỉ sợ lại thấy mấy tin tức không có căn cứ, không thể tưởng tượng nổi gì gì đó.
Bây giờ cô cảm thấy rất may mắn, cũng may là Sở Kiến Hùng và Tương Vi không biết lên mạng, nếu không nếu để bọn họ thấy mấy lời nói nhảm này, không chừng sẽ lập tức chạy đến đây.
Sở Mạt kéo chuột xuống dưới, đột nhiên bị một tin tức về tài chính và kinh tế thu hút.
”Sau khi tập đoàn Kỷ thị tuyên bố người thừa kế, cổ phiếu đã giảm 31%.” Sở Mạt đọc kỹ tin này, cô không rõ cổ phiếu của Kỷ thị giảm 31% là như thế nào, chỉ có chút bất ngờ. Kỷ Tuân bên ngoài phiêu bạt hơn hai mươi năm, vừa trở về Kỷ gia còn chưa đến nửa năm, Kỷ gia lại quyết định anh là người kế thừa gia nghiệp nhanh đến vậy sao?
Sở Mạt nghĩ, Kỷ gia lớn như vậy, sản nghiệp khổng lồ đến thế, nếu quyết định người thừa kế thì càng phải thận trọng hơn chứ?
Cô không tìm hiểu về thương nghiệp, cũng không rõ mấy cái lợi ích của gia tộc gì gì đó, nhưng chắc là hai ngày qua Kỷ Tuân đang bận chuyện này.
Cô di chuột lướt qua tin đó, bỗng nhiên cửa phòng vang lên.
”Ông Phúc?”
Sở Mạt tưởng ông Phúc đến, nhưng cô đã kêu hai tiếng rồi vẫn chưa ai trả lời.
Cô nghi ngờ đứng dậy đi mở cửa, trước mặt cô là Kỷ Tuân đang đứng cạnh cửa.
Anh vừa về từ bên ngoài, tóc bị gió thổi có hơi rối, gương mặt đẹp trai mang theo không khí mát mẻ. Áo khoác màu xám làm tôn lên thân hình cao ráo, cổ áo dựng thẳng lên che khuất gần nửa khuôn mặt anh. Kỷ Tuân đứng đó đã vài phút, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó, gương mặt rất phức tạp.
”Kỷ Tuân.” Sở Mạt lên tiếng gọi, thấy anh giật mình thì lo lắng hỏi, ”Anh làm sao vậy?”
Anh vẫy vẫy tay với cô, ”Sở Mạt, anh có chuyện muốn nói với em.”
”Chuyện gì?” Cô vừa đi ra, hai tay đã bị anh nắm chặt.
”Anh…”
”Sở Mạt, em có sợ không?”
”Gì cơ?”
”Nếu, nếu chúng ta ở bên nhau, em có thể sẽ không được sống một cuộc sống yên bình như trước nữa. Tuy rằng anh là con trai của một gia đình giàu có, nhưng mà cái nhà giàu này cũng không vẻ vang như người ngoài tưởng tượng, âm mưu quỷ kế trong đây nhiều vô số. Em có sợ không?”
Kỷ Tuân vừa nói ba chữ ”ở bên nhau”, Sở Mạt liền hiểu ý anh.
Sự mờ mịt trong mắt cô dần biến mất, khóe môi hơi kéo lên, cô muốn cho Kỷ Tuân thấy sự quyết tâm của cô, ”Em không sợ.”
Kỷ Tuân ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng như nước chảy vào lòng Sở Mạt: ”Nhất định anh sẽ bảo vệ em thật tốt, anh chắc chắn.”
Sở Mạt nép vào ngực anh, tiếng tim đập của anh từng cái từng cái lọt vào tai cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, ”Ừm, em tin anh.”
”Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp ba anh.”
”Gặp ông ấy?”
”Ừ, anh muốn đính hôn với em.”
Thiếu chút nữa Sở Mạt đã cắn trúng lưỡi, cô ngửa đầu lên nhìn ý cười đang ngập tràn trong mắt Kỷ Tuân, ”Đính, đính hôn?”
—
Hinh: Gấp lắm rồi ha anh Tuân =))))