Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 19: Hẹn hò*

Edit: Hinh

Vì đã ký hợp đồng giữ bí mật với Kỷ Thịnh Bang nên Sở Mạt cũng rất nghiêm túc chấp hành, cô không nói gì với mọi người trong ký túc cả. Nhưng sau khi Đường Đường thấy mấy tin hot trên Weibo cũng không tránh khỏi số phận bị truy hỏi.

”Kỷ Tuân thật sự là người thừa kế của Kỷ thị hả?!” Đường Đường kinh ngạc, ”Vậy cậu, cậu thật sự là vị hôn thê của anh ấy à?”

Sở Mạt bị phản ứng của cô ấy chọc cười, nói: ”Ừm… Cũng không khác lắm.”

”Ôi mẹ ơi!!!” Đường Đường ôm ngực.

Lão Nghiêm bình tĩnh hơn, không khoa trương như Đường Đường, nhưng biểu cảm trên mặt cũng đơ ra vài giây, ”Kỷ thị có hơi khoa trương thật.”

”Đúng vậy. Lúc đầu tớ cũng không ngờ chuyện lại lớn đến vậy.” Sở Mạt buông tay, vẻ mặt đầy vô tội.

”…” Đường Đường quay đầu hỏi lão Nghiêm, ”Sao tớ lại cảm thấy cậu ấy như đang cố ý khoe mẽ vậy?”

Lão Nghiêm gật gật đầu như thật, ”Hình như là vậy.”

”Thật muốn đánh cậu ấy.”

”Đánh!”

”Mẹ ơi!”

Ba cô gái vui vẻ đùa giỡn trong phòng, tiếng thét chói tai hòa lẫn với tiếng cười nói, đây là hình ảnh bình thường của một ký túc xá. Chắc chắn mọi người sẽ không ngờ đến, Sở Mạt – người sắp trở thành thiếu phu nhân hào môn lại đùa giỡn với những người bình thường như vậy, còn ở trong ký túc xá đơn sơ của Đại học.

Ầm ĩ xong, hai rặng mây hồng xuất hiện trên má Sở Mạt, cô nghiêm túc nói: ”Có điều, các cậu phải giữ bí mật đó. Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không ngày tháng yên bình của tớ sẽ biến mất.”

”Ừ!” Đường Đường liên tục gật đầu, ôm lấy Sở Mạt dụi vào người cô: ”Aaa! Tớ thật hâm mộ cậu đó! Có thể ở bên cạnh Kỷ Tuân vừa đẹp trai, có tiền lại còn là phú nhị đại như thế, rốt cuộc vận may của cậu lớn thế nào vậy!”

Sở Mạt cười hì hì, ”Chắc là đã đạp trúng shit đi.”

Lão Nghiêm cười: ”Đại ca à, có ai lại nói mình như vậy không?!”

Sở Mạt cười.

Trong mắt người ngoài, Kỷ Tuân có tiền có sắc, là người sinh ra đã ở sẵn vạch đích, nhưng không một ai nghĩ đến quá khứ của anh, tự hỏi rốt cuộc anh đã trải qua những gì. Bây giờ Sở Mạt cũng giống vậy, các cô ấy chỉ thấy được mặt nổi là cô sắp gả vào hào môn, nhưng không biết cô đã phải ký vào cái hợp đồng bất bình đẳng với Kỷ Thịnh Bang. Có lẽ từ khi tin cô là vị hôn thê của Kỷ Tuân truyền ra, đã có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm cô, muốn dìm cô và Kỷ Tuân xuống.

Nếu các cậu ấy biết chuyện này, Đường Đường sẽ không nói hâm mộ cô đâu.

Cảm thấy biểu cảm của Sở Mạt có hơi mất tự nhiên, lão Nghiêm huých bả vai cô, thân thiết hỏi: ”Sao vậy?”

Sở Mạt lấy lại tinh thần, lắc đầu với cô ấy, nói: ”Không có gì đâu.”

”À, đúng rồi.” Đường Đường nghĩ đến gì đó, giơ tay hỏi: ”Chuyện này chúng ta không thể nói cho người khác, vậy Tống Vũ Tình thì sao?”

Lão Nghiêm vừa nghe tên cô ta đã khó chịu, bĩu môi nói: ”Tống Vũ Tình = người khác.”

Sở Mạt cũng gật đầu nói: ”Dù sao cô ấy cũng không thường xuyên về ký túc, chúng ta không cần chủ động nói ra. Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, tớ không muốn rước phiền toái vào người.”

”Đúng thế.” Lão Nghiêm nói tiếp, ”Cậu quên lần trước khi cô ta trở về đã tỏ vẻ cao ngạo thế nào à. Bọn mình còn chưa nói gì, cô ta đã châm chọc đủ thứ. Nếu kể cho cô ta thật, không biết cô ta còn muốn nói Sở Mạt thế nào đây.”

Nghe lão Nghiêm nói vậy, Sở Mạt nghĩ đến ngày cô và Kỷ Tuân gặp nhau, Tống Vũ Tình đột nhiên về ký túc, cô ta nói mấy lời đó thì chắc chắn đã thấy gì đó, không biết cô ta có thấy mặt Kỷ Tuân không nữa? Sở Mạt nghĩ, cho dù cô không chủ động nói với Tống Vũ Tình, chỉ cần hai ngày nay cô ta có lên mạng xem tin tức thì nhất định sẽ biết chút gì đó.

Đường Đường suy nghĩ, cảm thấy lão Nghiêm nói thật có đạo lý, gật gật đầu tỏ vẻ cô ấy nhất định sẽ giữ kín như bưng.

***

Cuộc sống Đại học của Sở Mạt chính thức bắt đầu rồi.

Vì chuyện của Kỷ Tuân nên lúc trước anh còn cố ý đến trường một chuyến để nói chuyện, nên trường học lập tức bảo vệ thông tin cá nhân của cô, vậy nên Sở Mạt mới có thể đi lại tự do trong trường mà không cần lo lắng sợ bị phát hiện là con dâu Kỷ gia.

Năng lực của Kỷ Tuân đã sớm vượt qua tưởng tượng của Sở Mạt.

Chương trình học của Đại học có hơi quá sức với Sở Mạt, tất cả mọi người đều nghĩ cấp ba cố chịu thêm một chút, vào Đại học sẽ được tự do hơn. Nhưng Sở Mạt lại không ngờ, cô ngay cả thời gian gặp Kỷ Tuân cũng không có.

Vì để rèn luyện thân thể của sinh viên, trường yêu cầu mỗi sáng sinh viên đều phải đến sân thể dục chạy bộ, kết quả sáu giờ sáng Sở Mạt đã phải thức dậy, còn sớm hơn thời cấp ba nữa.

Đường Đường và lão Nghiêm đúng là tinh lực dư thừa thật, bọn họ học xong còn đi sinh hoạt câu lạc bộ nữa. Thật ra cũng có người rủ Sở Mạt tham gia câu lạc bộ, nhưng cô không cảm thấy hứng thú, kết quả vì gặp một sư huynh từng học cùng trường, cô ù ù cạc cạc tham gia hội sinh viên.

Tối hôm đó không có tiết, Kỷ Tuân đến đón cô lúc tan học để ăn cơm. Trước đó Sở Mạt còn ra lệnh, cưỡng ép anh phải đổi một chiếc xe khác, tránh cho bị người ta nhận ra chiếc Volkswagen Phaeton sáng chói kia.

Kỷ Tuân nghe lời, kêu trợ lý mua cho anh một chiếc SUV đời mới.

Biểu cảm lúc Trịnh Khai nhận lấy chìa khóa xe của chiếc Volkswagen Phaeton từ tay Kỷ Tuân hơi kỳ lạ, anh ta thầm cẩn thận suy nghĩ tại sao Kỷ Tuân lại không muốn một chiếc xe hơn trăm vạn mà lại kêu anh đổi thành SUV còn chưa đến 30 vạn.

Bây giờ Kỷ Tuân đang ngồi trong chiếc SUV đen như than đợi Sở Mạt tan học, trên mặt còn đeo kính râm.

Đây cũng là do Sở Mạt kêu. Dù sao tập đoàn Kỷ thị đang đăng đầy hình của anh trên báo rồi, gương mặt của anh so với chiếc xe còn nổi hơn.

Tiết cuối của Sở Mạt sẽ kết thúc lúc 4 giờ 50 phút, Kỷ Tuân nhìn đồng hồ.

Đã gần 5 giờ, chắc cô ấy sắp ra rồi.

Kỷ Tuân hơi hơi kéo kính râm xuống, không chớp mắt nhìn chằm chăm vào tầng lầu Sở Mạt đã nói.

5 giờ 2 phút, Sở Mạt đi ra.

Vì hôm nay có hẹn nên cô mặc một chiếc váy chấm bi, khoác một cái áo khoác lông thỏ màu xám, tạo cảm giác cơ thể cô thon thả hơn. Lưng cô đeo cặp, tóc buộc đuôi ngựa, tràn đầy cảm giác tươi mát, đôi môi màu san hô vừa trong sáng lại có chút hoạt bát.

Thấy cô, khóe môi Kỷ Tuân cong lên.

Sở Mạt đi xuống đến bậc của cuối cùng của tầng trệt, lấy điện thoại ra định gọi điện thoại.

Giờ Kỷ Tuân mới nhớ anh vừa đổi xe, Sở Mạt chưa biết. Anh cũng cầm điện thoại lên, tưởng tượng đến cảnh cả hai bọn họ đều cùng lúc gọi cho đối phương thì cười rộ lên, càng thêm dịu dàng mê người.

Đường dây bận.

Kỷ Tuân giật mình, ý cười trong mắt càng sáng lên. Anh ấn vào Wechat của cô, nhìn về phía cô nói, ”Anh mới đổi xe, biển số xe là axxxxx…”

Gửi xong, Kỷ Tuân đột nhiên thấy bên cạnh Sở Mạt không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một nam sinh cao lớn.

Cô nghiêng đầu nói chuyện với người nọ, cười rất vui vẻ.