Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 8: Có chút nhớ anh

Edit: Hinh

Kỷ Tuân lúc bình thường với Kỷ Tuân lúc vẽ thật sự không giống nhau, Sở Mạt không muốn làm phiền anh vẽ, cô không tập trung ăn xong sandwich, sau đó liền ngẩn người nhìn mặt hồ tĩnh lặng.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Kỷ Tuân lại nói cục sạc pin dự phòng của cô có khả năng không cần dùng đến rồi.

Sở Mạt im lặng nhìn mặt hồ, hình như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như không suy nghĩ gì.

Bốn phía đều có tiếng gió vi vu, mùi cỏ xanh hòa quyện với hương thơm của vài loài hoa cô không biết tên, cái nhiệt độ thích hợp cùng với bầu không khí có chút ẩm ướt này không hiểu sao lại có thể khiến cho cơ thể người ta dễ chịu hẳn.

Giờ này phút này, đối mặt với một cảnh đẹp thanh tịnh phối hợp với bầu không khí dịu dàng như vậy, lúc này đúng là thời điểm tốt để người ta thả lỏng toàn thân, để suy nghĩ bay cao bay xa.

Sở Mạt nằm về phía sau, duỗi tay chân ra để cơ thể thoải mái một chút, sau đó đặt hai tay ở sau đầu, nhàn hạ nhắm hai mắt lại, khóe miệng không kiềm được cong lên.

Dưới cảnh đẹp thế này, những thứ được làm bằng khoa học kỹ thuật hiện đại như điện thoại có vẻ không sánh được. Game trên điện thoại sao có thể so sánh được với khung cảnh yên bình nhẹ nhàng làm người ta dễ chịu này? Sở Mạt nghĩ, cho dù cô ở đây cả một ngày cũng không thấy chán.

Lúc Kỷ Tuân vẽ xong bức tranh thì đã gần trưa.

Hôm nay thời tiết rất tốt, tuy rằng không có mặt trời, nhưng ánh sáng vẫn sáng rực lên, không đến nổi làm người ta thấy lạnh.

Anh rửa cọ bằng nước mình mang theo, nhìn Sở Mạt đang ngủ say, cũng không lên tiếng gọi cô dậy mà cầm bút chì bắt đầu phác họa.

Thật ra Sở Mạt không có ngủ, cô nghe được tiếng bút chì của Kỷ Tuân, cứ nghĩ anh sẽ kêu cô, nhưng đợi nửa ngày rồi anh vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô mở mắt ra, anh vậy mà vẫn còn vẽ tranh.

”Tỉnh rồi?” Kỷ Tuân dời mắt nhìn từ bản vẽ sang cô, Sở Mạt vội vàng dời mắt đi. Cô còn tưởng anh không biết mình bị nhìn lén, không ngờ vẫn bị phát hiện.

Cô xoay người ngồi xuống, nói: ”Tôi không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi thôi.”

”Có đói không? Đói thì ăn gì trước đi, chút nữa tôi sẽ xong ngay.” Kỷ Tuân nói xong, cái tay đang cầm bút lại tiếp tục vẽ.

”Tôi không đói bụng.” Sở Mạt thoáng nhìn qua bức tranh màu nước được Kỷ Tuân đặt phơi ở bên cạnh anh, cô cẩn thận cầm lên xem. Trên bức tranh là hình ảnh của từng dãy núi và những mảng rừng rậm chồng chéo lên nhau được Kỷ Tuân miêu tả rất sống động, dựa vào góc nhìn của bức tranh, cái hồ này vừa giống như một dòng nước đổ xuống từ chân trời, vừa giống một con đường nước.

Sở Mạt không hiểu rõ về phương diện vẽ tranh này, nhưng cô thấy Kỷ Tuân vẽ rất đẹp, rất sống động: ”Anh vẽ đẹp quá! Thật sự là anh chưa từng học vẽ bài bản sao?”

Kỷ Tuân được khen ngợi, anh hơi cụp mi xuống cười, hình như có chút xấu hổ: ”Không đẹp đến vậy đâu.”

”Anh khiêm tốn quá rồi!” Sở Mạt đặt bức tranh lại chỗ cũ, sau đó đứng lên nhìn bản vẽ trước mặt Kỷ Tuân, ”Anh đang vẽ cái gì vậy? Tôi xem với.”

“Chờ chút.” Kỷ Tuân điều chỉnh bản vẽ một chút, sau đó đưa lưng về phía cô không cho cô xem, ”Đợi tôi vẽ xong… Sẽ cho em xem.”

Sở Mạt không ngờ lại bị từ chối, cô bĩu môi, ”Bí mật vậy sao? Được rồi.”

Kỷ Tuân hơi cười cười với cô, nụ cười này khiến cho tâm trí của Sở Mạt mê muội.

Vốn cách cư xử của anh đã đủ tao nhã cao quý rồi, bây giờ anh cười dịu dàng như thế lại càng hòa tan với khung cảnh rừng núi phía sau, núi non đều bị biến thành cảnh nền của anh, hơn nữa gương mặt kia lại đẹp trai đến thế, giống như là thần tiên không dính bụi trần vậy.

Mặt Sở Mạt lại bắt đầu đỏ lên, cô chỉ có thể cưỡng ép mình dời mắt đi chổ khác, để tránh cho anh phát hiện ra.

Y như cô mong muốn, Kỷ Tuân không phát hiện ra sự khác thường này, anh vừa cầm bút chì vẽ tiếp, vừa như không để ý hỏi: ”Sở Mạt, thật ra em không bị trầm cảm đúng không?”

Sở Mạt ngẩn ra, không ngờ Kỷ Tuân lại đột nhiên hỏi chuyện này, cô không biết nên trả lời thế nào, nhưng trực giác của cô đã nói, cô không nên lừa anh.

”Đúng vậy. Sao anh biết được?” Nụ cười trên mặt Sở Mạt hơi nhạt đi, nhưng cô vẫn đang cười, bởi vì sau khi nghe xong câu trả lời của cô, Kỷ Tuân không lộ ra sự thất vọng hay trách móc nào trên mặt, anh chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, đợi cô nói đầy đủ cho anh nghe.

Sở Mạt nhún nhún vai, nghiêng đầu nhìn anh, ”Tôi đã lừa được bác sĩ, vậy mà lại không lừa được anh, tại sao vậy?”

Kỷ Tuân cười nhẹ, anh không trả lời, mà tiếp tục hỏi: ”Sao lại làm vậy? Nếu muốn nghỉ ngơi thì nói thẳng cho ba mẹ biết không được sao?”

“Không được.” Sở Mạt lắc đầu, không ngừng suy nghĩ xem nên nói sự thật một cách ngắn gọn nhất với Kỷ Tuân như thế nào, ”Thật ra tôi chỉ có một chút biểu hiện của trầm cảm mà thôi, tôi cũng từng nói tôi thích đọc sách rồi chứ, lúc tôi vừa nhận ra mình có chút không ổn thì đã mua rất nhiều sách tâm lý học về xem. Tôi biết mình nên che dấu triệu chứng của bệnh trầm cảm thế nào, cũng biết mình nên làm sao mới có thể vượt qua được bài kiểm tra tâm lý, lừa gạt được bác sĩ.”

”Thông minh lắm.” Trong mắt Kỷ Tuân có vài phần khen ngợi, ”Em đã đọc nhiều sách như vậy, tại sao lại không muốn thoát khỏi nó?”

”Anh cũng biết tôi đang học cấp ba mà, ngay cả thời gian ngủ cũng không đủ, phương pháp viết lách để giảm căng thẳng tôi cũng không dùng được, vì tôi không có thời gian làm.” Nói đến đây, Sở Mạt cười khổ, ”Mấy cuốn sách về tâm lý học này, tôi đều nhân lúc buổi tối mất ngủ mà cố gắng đọc, có phải rất buồn cười không? Mỗi lần đọc sách, dường như tôi đều nghe nó nói rằng hãy bỏ sách xuống để ngủ một giấc thật ngon, nhưng tôi lại càng mất ngủ, càng không ngừng đọc sách.”

Kỷ Tuân cụp mắt xuống, đau lòng sờ sờ đầu Sở Mạt, ”Vất vả rồi.”

Sở Mạt rụt cổ, giọng nói hơi nhỏ lại, ”Thật ra cũng không tồi. Tôi biết cách để khiến mình có thể thoát khỏi nó, nhưng tôi lại không muốn vậy. Tôi đang cảm thấy rất mờ mịt, tôi không biết mình nên làm gì, cũng không biết tương lai mình sẽ đi về đâu. Dường như tôi vừa bị một cơn lốc xoáy cuốn đi vậy. Tôi không muốn học tập, dù tôi biết tôi học rất giỏi; Tôi cũng không muốn thi vào trường Đại học, bởi vì tôi không biết sau khi học xong Đại học mình lại phải làm gì; Tôi không thích vẽ tranh, không thích khiêu vũ, hình như tôi không hứng thú với một kỹ năng nào hết. Việc duy nhất tôi thích làm chính là đọc sách, tôi cảm thấy mình sống trên đời này rất vô dụng.”

Dường như bất cứ lúc nào Sở Mạt cũng có thể bị vùi lấp bởi chính cơn lốc xoáy đã cuốn cô đi. Kỷ Tuân không nói chen vào, anh yên lặng nhìn cô, nhìn đôi mắt của cô dần dần trở nên trong sạch, nhìn cô dần dần nở nụ cười với anh.

”Lúc trong đầu tôi nảy ra ý tưởng này, tôi đã biết mình có chút bất thường rồi. May mắn là tôi đúng lúc dập tắt suy nghĩ này, ngăn không cho thứ gọi là trầm cảm tiếp tục phát triển ảnh hưởng đến cơ thể mình. Tôi biết rõ, nếu tôi có thể nhảy ra khỏi vòng luẩn quẩn này, thì tôi có thể yên tĩnh suy nghĩ lại, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tôi càng rõ hơn nữa là, nếu tôi vẫn ở trong hoàn cảnh quen thuộc đến chết lặng này, rất khó có thể khiến mình tỉnh táo lại. Cho nên tôi liền…” Sở Mạt càng cười lớn hơn, cô nháy mắt mấy cái, giống như đang kể cho người khác nghe một câu chuyện cười, ”Tôi cũng muốn dùng một lý do khác, nhưng anh biết không, trong trường học có một số người rất liều mạng, rõ ràng là chân đã bị gãy rồi còn cố gắng kiên trì đến trường đi học. Tôi sợ đau, dĩ nhiên không dám làm gãy chân mình.”

Kỷ Tuân nghe xong, anh khẽ mỉm cười chăm chú nhìn Sở Mạt, trong con ngươi xinh đẹp có một chút đau lòng. Có lẽ Sở Mạt không biết, cô ấy không kiên cường như cô tưởng.

”Tôi không biết nên nói như thế nào với ba mẹ, chỉ là đột nhiên tôi muốn nghỉ ngơi, tôi biết dù nếu nói như vậy thì bọn họ cũng sẽ không quan tâm. Mặc kệ thế nào, lần này là tôi ích kỷ, làm bọn họ và ông bà ngoại lo lắng.” Sở Mạt nói.

”Em đã làm tốt lắm rồi.” Kỷ Tuân buông cây bút chì trong tay, xoay người nhìn Sở Mạt, tầm mắt vừa vặn đối diện với trán cô, anh sờ cằm tự nói: ”Nói thật, nếu là tôi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác ngay tình huống như vậy, có thể chắc chắn là tôi không thể tìm ra một sự lựa chọn chính xác nhất, nhưng ít nhất em cũng biết phải bảo vệ bản thân mình. Mặc kệ em từng làm cho ba mẹ em hiểu lầm chuyện gì, chỉ cần em sống thật tốt, tôi tin chắc bọn họ sẽ rất vui.”

Sở Mạt tì cằm lên đầu gối, ánh mắt có chút ảm đạm, ”Ừm, tôi biết. Nhưng mà, nếu tôi vẫn không thể tìm ra được hướng đi cho mình, thì có phải là hơi có lỗi với họ không?”

Kỷ Tuân hỏi cô: ”Chuyện phải thi trường nào sao?”

”Tôi đều nghĩ đến mấy ngôi trường ở lân cận rồi, nhưng vẫn chưa quyết định được. Ba tôi nói chủ yếu là tôi muốn học trường nào, nhưng mấy trường học này tôi đều không hứng thú.” Nói xong, Sở Mạt lại bổ sung một câu, ”Thành tích của tôi rất tốt.”

”Từng nghe bà ngoại em nói rồi.” Kỷ Tuân cười, ”Bà ấy nói ‘Con bé Tiểu Mạt học rất giỏi’.”

Hai chữ ”Tiểu Mạt” vừa vào lỗ tai Sở Mạt đã khiến cho cả thể xác và tinh thần của cô mềm nhũn cả ra. Cho dù anh chỉ là thuật lại lời bà ngoại nói, nhưng nhũ danh của cô vẫn đi ra từ miệng của Kỷ Tuân, hơn nữa, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một loại cảm giác vô cùng thân thiết trong đó.

”Nếu được, em có thể thử báo danh vào Đại học Thượng Hải.” Kỷ Tuân lại nói tiếp.

”Thượng Hải?” Sở Mạt ngẩn ra. Chuyện cô lo lắng đầu tiên là phải xa nhà, trong mấy trường Đại học cô tìm hiểu, cái xa nhất cũng chỉ ở tỉnh. Những trường khác ngoài tỉnh thì thật sự cô chưa nghĩ đến.

”Bây giờ em đang mất phương hướng, có thể là do em chưa hiểu được thế giới này tuyệt vời bao nhiêu. Trên đời này có rất nhiều thể loại người, cũng có ba trăm sáu mươi phương hướng cho em lựa chọn, em không nhất thiết phải hạn chế suy nghĩ của mình ở một cái gì đó hoặc một việc nào đó. Nếu em không biết tương lai mình muốn làm gì, tôi đề nghị em xem thử nơi đó. Thượng Hải là một đô thị lớn, tuy nhịp điệu cuộc sống có hơi nhanh, nhưng bù lại hướng đi và cơ hội phát triển sẽ càng nhiều. Hơn nữa em phải biết rằng, có đôi khi em không nhất định phải đi tìm cơ hội, mà đôi lúc cơ hội cũng sẽ chủ động tìm đến em. Nhưng nếu em không đi ra ngoài, vậy thì em sẽ mất đi cơ hội đó. Em hiểu không?” Kỷ Tuân hỏi.

Sở Mạt nghiền ngẫm những gì Kỷ Tuân nói, bầu không khí dần yên tĩnh lại.

Kỷ Tuân cũng không giục cô nhanh trả lời, anh một lần nữa cầm bút lên, nhìn tờ giấy trên bản vẽ còn chưa phác họa xong, khóe môi anh cong lên ở một độ cong không dễ nhận ra, ”Nếu em đồng ý đến Thượng Hải, không cần sợ em chỉ có một mình. Tôi… Ý tôi là chúng ta, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Sở Mạt mất hai giây mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, cô có chút bất ngờ, ”Anh cũng đi Thượng Hải.”

”Ừm. Tôi vốn đã định không đi để ở đây với bà ngoại.” Kỷ Tuân nói xong thì nghiêng đầu nhìn Sở Mạt, anh cười, ”Nhưng nếu em ở đó, tôi nghĩ cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn nhiều.”

Sở Mạt sửng sốt, có chút xấu hổ cụp mắt, ”Có, có ý gì…”

”Sở Mạt, em có thể giúp tôi một chuyện không?”

”Chuyện gì?”

Kỷ Tuân nhìn thẳng vào cô, giọng điệu bình tĩnh: ”Vài ngày sau tôi muốn đi Thượng Hải một chuyến, em có thể chăm sóc bà ngoại giúp tôi được không?”

”Vài ngày nữa đi?” Sở Mạt rất bất ngờ, trong lòng có chút mất mát, ”Vậy anh, anh còn trở về không?”

”Đồ ngốc, đương nhiên sẽ về rồi. Tôi chỉ đi vài ngày thôi, nhưng mà…” Nói đến đây Kỷ Tuân bỗng dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía mặt hồ, gương mặt trở nên phức tạp.

Anh yên lặng nhìn mặt hồ, Sở Mạt yên lặng nhìn anh.

Rừng cây phía sau bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc, mặt hồ bốc hơi lên chút sương mù, những đám khói như mây chậm rãi bay lên, bốn phía yên tĩnh như là cõi tiên.

Sau khi im lặng một lúc lâu, gương mặt của Kỷ Tuân dần bình tĩnh lại, anh cười nói: ”Chuyện này về sau hãy nói. Nói không chừng, tôi vẫn sẽ mãi ở đây, cùng với bà ngoại.”

Không hiểu sao, lúc này Sở Mạt cảm thấy Kỷ Tuân có chút đau thương. Sườn mặt của anh vẫn dịu dàng như cũ, nhưng khóe mắt anh lại toát ra sự đau buồn hòa lẫn với dịu dàng, nó khắc sâu vào lòng Sở Mạt, làm cô có chút khó thở.

Lần đi hồ Ngân Hồ này, dường như cô đã hiểu Kỷ Tuân thêm một chút.

***

Buổi sáng ngày Kỷ Tuân rời khỏi thôn Ngân Hồ, Sở Mạt và bà Lâm cùng đi đến cửa thôn tiễn anh. Anh nói anh chỉ đi có vài ngày thôi, nên đồ đạc cũng chỉ gói gọn vào hai cái ba lô.

Ở cửa thôn có một chiếc xe mới tinh màu xám bạc có rèm che đang chờ anh. Sở Mạt không rõ mấy cái ký hiệu của biển số xe lắm, nhưng ít nhất cô cũng biết được. Có điều cái biển số xe này rất khác với mấy cái cô từng thấy, bởi vì sau dòng ký hiệu của biển số xe còn có một loạt chữ cái.

Cô không tự chủ được nhìn cẩn thận một chút, lúc này Kỷ Tuân muốn lên xe.

Không biết bà Lâm cảm nhận được chuyện gì đó, bà kéo Kỷ Tuân lại, dặn dò: ”Kỷ Tuân, phải mau về đó. Cháu tuyệt đối không được giống như mẹ cháu, bà ngoại luôn ở đây chờ cháu. Nhất định cháu phải mau trở về, có biết không?”

Bà Lâm không kiềm chế được, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng lên để lộ tâm tình của bà lúc này.

Kỷ Tuân cầm tay bà ấy, bà ấy vẫn luôn miệng nói, anh cũng gật đầu liên tục, ”Cháu biết, cháu biết rồi bà ngoại. Cháu sẽ mau trở về thôi, mau lắm.”

Hai bà cháu vẫn đứng ở gần cửa xe, người trong xe rốt cuộc cũng không chờ được nữa.

Một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước xuống, có lẽ là phụ xe, anh ta cũng không đến gần quá, chỉ cung kính nhắc nhở một tiếng, ”Kỷ thiếu, gần đến giờ rồi.”

Kỷ thiếu?

Sở Mạt còn chưa kịp phân tích ý nghĩa của hai chữ này, Kỷ Tuân đã đặt tay của bà Lâm lên tay cô, trên mặt vẫn là sự dịu dàng, ”Bà ngoại nhờ em.”

Sở Mạt trịnh trọng gật đầu: ”Vâng, anh yên tâm. Em và bà ngoại sẽ chăm sóc bà ấy, mấy ngày nay bà Lâm đều ăn cơm ở nhà bà em, nếu có chuyện em sẽ gọi cho anh trước.”

”Cám ơn.” Kỷ Tuân nhìn Sở Mạt, cuối cùng vẫn không cười một cái.

Người đàn ông mặc tây trang bên cạnh mở cửa xe cho Kỷ Tuân, sau khi tạm biệt bà Lâm, anh lên xe.

Cửa xe đóng lại, từ đầu đến cuối người đàn ông mặc tây trang đó vẫn không liếc mắt nhìn Sở Mạt và bà Lâm dù chỉ một lần.

Chiếc xe màu bạc chạy như bay trên con đường nhỏ ở nông thôn, làm phía sau xe bị bám một mảng bụi đất.

Bà Lâm vẫn kiên trì đứng ở chỗ cũ, mãi cho đến khi không nhìn thấy được bóng dáng của chiếc xe đó, bà ấy mới thở dài xoay người về nhà.

Dựa vào biểu cảm của bà Lâm và phản ứng của Kỷ Tuân, đại khái Sở Mạt cũng có thể đoán được lần này Kỷ Tuân đi đến Thượng Hải, có lẽ là để gặp người ba chưa bao giờ lộ mặt. Trực giác của cô mách bảo, thân phận của Kỷ Tuân không đơn giản.

Cô vừa định hỏi bà Lâm, nhưng sau khi bà Lâm vừa thấy chiếc xe chở Kỷ Tuân đi khuất, thì lưng càng còng xuống, dường như vừa già đi mười tuổi, cả người mệt mỏi chỉ có thể dựa vào cánh tay Sở Mạt.

”Bà đừng quá lo lắng, Kỷ Tuân chỉ đi vài ngày thôi, anh ấy nói sẽ nhanh trở về mà.” Sở Mạt muốn an ủi bà Lâm, nhưng vừa cúi đầu thì liền nghe bà ấy nhỏ giọng khóc nức nở, cô lập tức luống cuống, ”Bà à, bà đừng như vậy.”

Bà Lâm vừa lau nước mắt vừa nói: ”Không về được, nó không thể về được. Bà đã sớm biết, bà đã sớm biết là Kỷ Tuân vốn không thuộc về nơi này, nhưng bà không muốn nó có kết cục giống mẹ nó! Bà chỉ có một đứa cháu ngoại này thôi, chỉ có Kỷ Tuân thôi…”

Sở Mạt không thể hiểu được bây giờ bà Lâm đang buồn chuyện gì, bởi vì cô nghĩ cùng lắm là Kỷ Tuân lên Thượng Hải lâu hơn vài ngày thôi, không đến mức vĩnh viễn không về được.

Bà Lâm thường ngày vẫn luôn cười vui vẻ, bây giờ đột nhiên lại đau khổ khóc trước mặt cô, làm Sở Mạt hơi bối rối.

Khó khăn lắm mới dìu được bà Lâm về nhà. Vừa về đến nhà, bà Lâm liền mệt mỏi nằm lên giường không ngừng lầm bầm, mày cau chặt lại, cả người không ngừng run rẩy, có vẻ là vô cùng đau khổ.

”Bà à, bà à? Bà sao vậy? Bà đừng dọa cháu?” Nhìn bà Lâm bây giờ có vẻ như là bị bệnh rồi, Sở Mạt sờ thử trán bà ấy, không phải bị sốt, nhưng bà ấy cũng không ra mồ hôi lạnh. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn tốt mà, sao bây giờ lại đột nhiên bị như vậy? Bây giờ cô nên làm gì? Kỷ Tuân tin tưởng cô mới nhờ cô chăm sóc bà ấy, nhưng anh vừa đi bà ấy đã ngã bệnh, vậy cô ăn nói với anh ấy thế nào?

”Bà à, bà không thoải mái sao? Bà nói chuyện với cháu đi, bà đừng dọa cháu!” Bà Lâm vẫn không trả lời, Sở Mạt nôn nóng muốn khóc. Cô định gọi cho Kỷ Tuân kêu anh trở về, nhưng điện thoại lại không có tín hiệu.

Hôm nay có người trong thôn kết hôn, sáng nay ông ngoại cô đưa bà ngoại cô đi ăn cổ, nói là khoảng giữa trưa mới có thể đem cơm về cho hai người.

Bây giờ còn chưa đến mười giờ, nhất định ông ngoại sẽ không về nhanh như vậy.

Sở Mạt đành đắp chăn cho bà Lâm để giữ ấm, sau đó xoay người chạy đến trạm y tế tìm bác sĩ thôn.

Cả một đường cô chạy như bay, cô hỏi một vài nhân viên đứng ở cửa sau đó vào gặp bác sĩ. Cũng may bác sĩ biết bà Lâm, vừa nghe cô nói là bà Lâm, liền hỏi cô có phải là bà Lâm hay sống một mình không, Sở Mạt gật đầu.

Sau đó bác sĩ không hỏi bà ấy bị bệnh gì mà dẫn theo một đám y tá cầm hòm thuốc chạy đến nhà bà ấy, tốc độ rất nhanh, Sở Mạt thiếu chút nữa theo không kịp.

Trong nhà, bà Lâm dường như đã bắt đầu khó chịu, bà run cầm cập kêu Sở Mạt rót cho bà một ly nước ấm, Sở Mạt tìm cả ngày trong nhà vẫn chưa thấy cái ấm nước nào, cô cũng không nhóm lửa được, đành phải chạy về nhà dùng bình điện nấu nước.

Lúc cô trở về, bác sĩ đã cho bà Lâm uống nước xong rồi, gương mặt bà tái nhợt tựa vào đầu giường, yếu ớt mỉm cười với Sở Mạt.

Sở Mạt liền bỏ bình nước xuống bổ nhào đến bên giường, ”Bà làm cháu sợ muốn chết.”

”Thật xin lỗi, làm Mạt Mạt của bà lo lắng rồi, bà không có gì đâu.” Hai bên má bà Lâm còn có chút mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, bà ấy yêu thương vuốt ve đầu Sở Mạt, lau mồ hôi cho cô, ”Xem kìa, chạy đến mồ hôi đầy đầu rồi. Là bà không tốt, làm cháu lo lắng.”

”Bà đừng nói vậy, bà không sao là tốt rồi.” Sở Mạt lắc đầu, cô cảm nhận được nhiệt độ trên tay bà Lâm thấp hơn tay cô rất nhiều, vội vàng quay đầu lại hỏi bác sĩ, ”Bác sĩ, bà tôi có bệnh gì không? Tay bà ấy lạnh quá.”

”Không có gì đâu, người già mà, nhiệt độ có hơi thất thường một chút.” Sau đó bác sĩ bắt đầu kê thuốc. Sở Mạt thấy ông ấy lấy từ hòm thuốc ra một cái bình lớn, đổ ra vài viên thuốc, sau đó lại dùng giấy gói lại đứng lên đưa cho bà Lâm: ”Bà Lâm, đây là thuốc của bà. Thuốc này một ngày uống hai lần, mỗi lần một viên, uống sau khi ăn. Thuốc giảm đau lần trước còn không?”

”Còn còn.” Bà Lâm dường như không muốn Sở Mạt nghe chuyện này, bà nháy mắt với bác sĩ một cái, nhưng vị bác sĩ ấy làm như không thấy, ngược lại còn dặn dò Sở Mạt: ”Cô phải nhắc bà Lâm uống thuốc, bệnh của bà ấy không uống thuốc không được.”

”Ôi, ông nói gì với con bé đó! Ông đi ra đi, tôi đã khỏe rồi.” Bà Lâm hơi mất hứng, giả bộ đuổi bác sĩ đi, cuối cùng vẫn là Sở Mạt ngăn bà lại.

”Bà à.” Sở Mạt nghiêm mặt nói, ”Kỷ Tuân nói cháu phải chăm sóc bà thì cháu phải chăm sóc bà. Hơn nữa, chắc bà cũng không muốn Kỷ Tuân ở bên ngoài còn lo lắng cho bà đâu nhỉ? Chúng ta phải nghe lời bác sĩ, không phải chỉ là hai bữa cơm thôi sao. Đây, bác sĩ, chú cứ đưa thuốc cho tôi, mỗi ngày sau khi ăn xong tôi đều cho bà ấy uống thuốc.”

Bà Lâm bị gương mặt nghiêm túc của Sở Mạt dọa sợ rồi, bác sĩ bên cạnh nhìn thấy thì hứng thú, nghe Sở Mạt nói vậy, ông không chút do dự đưa cho cô, ”Cô là cháu dâu của bà Lâm sao? Được thôi, vậy thì cô giữ thuốc đi.”

Lúc này bà Lâm mới tỉnh táo lại cười tủm tỉm nói tiếp: ”Đúng vậy đúng vậy, là cháu dâu của tôi.”

”Bà à!” Sở Mạt chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi, cô nhận lấy thuốc, mặt đỏ đến nỗi có thể chảy máu, ”Bà đừng nói bừa nữa, vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi. Cháu tiễn bác sĩ ra ngoài.”

Sở Mạt tiễn bác sĩ đến cửa sân, sau khi xác định bọn họ nói chuyện sẽ không bị bà Lâm nghe, cô mới nhỏ giọng hỏi: ”Xin lỗi, chú có thể cho tôi hỏi một chút không, bà Lâm đang bị bệnh gì vậy ạ? Có nghiêm trọng không?”

Lúc nãy ở trong phòng cô cũng có hỏi, nhưng bác sĩ không trả lời vấn đề này, làm cô có chút lo lắng, lo là bệnh của bà Lâm còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng nhiều.

Bác sĩ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Sở Mạt một cái, sau đó mới nói: ”Chỉ là phong thấp thôi. Mấy ngày nay thời tiết không tốt, bà ấy ngã bệnh cũng bình thường.”

Nghe ông nói vậy, Sở Mạt liền thở phào nhẹ nhõm, ”Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ đi mất, Sở Mạt trở vào nhà, bà Lâm đã nằm xuống giường.

Sở Mạt giúp bà ém góc chăn. Nụ cười của bà Lâm có chút yêu ớt, bà lôi kéo tay cô: ”Mạt Mạt, cháu đúng là cô gái tốt, bà thật sự rất thích cháu.”

Sở Mạt xấu hổ cúi đầu khẽ cười.

Bà Lâm lại tiếp tục nói: ”Mạt Mạt, bà có chuyện muốn nhờ cháu. Chuyện bà ngã bệnh, cháu đừng nói cho Kỷ Tuân biết, được không?”

Sở Mạt gật gật đầu, ”Cháu biết rồi, bà không muốn làm anh ấy lo lắng. Cháu có thể đồng ý với bà, nếu bà chịu uống thuốc đầy đủ, dù bây giờ anh ấy trở về cháu cũng sẽ không nói.”

”Sau này thằng bé trở về cháu cũng không được nói.” Lời nói dối của cô rất nhanh liền bị bà Lâm vạch trần, bà ấy thở dài, nhẹ giọng cầu xin, ”Mạt Mạt, thằng bé Kỷ Tuân tâm tư rất kín đáo. Dù đây không phải là chuyện xấu gì, nhưng bà vẫn không muốn nó suy nghĩ bậy bạ. Cháu đồng ý với bà, nhất định không nói với nó, được không?”

”Bà à…” Sở Mạt vốn định nói gì đó, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt kiên trì của bà Lâm, cô đã không thể nói ra, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, ”Được, cháu đồng ý với bà.”

”Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan.” Bà Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, dần dần ngủ thiếp đi.

Sở Mạt ngồi canh bên giường của bà, cô nghĩ chắc bây giờ Kỷ Tuân cũng đã sắp đến Thượng Hải rồi.

Rõ ràng anh chỉ mới đi mấy tiếng thôi, nhưng Sở Mạt lại cảm thấy như anh đã đi mấy ngày rồi.

Cô có chút nhớ anh.