Gió thổi những kí ức thanh xuân

Chap 3: Cảm ơn vì đã cho tôi gặp cậu ấy

Cô cười cười nói với bác bán kem “bác không phải lo, cháu sẽ trông nom cậu ấy thật tốt” rồi nháy mắt một cái với Hàn Tuấn Lâm.

Cũng không hiểu sao, con trai khi học đại học mỗi ngày phải thay 5 đến 6 bộ quần áo hay sao mà cậu ta mang tận hai cái vali to đùng.

Hạ Thư An thắc mắc hỏi “cậu mang nhiều quần áo thế, mang đi để ăn quần áo hay gì”

Hàn Tuấn Lâm vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, đáp lại cô “kệ tôi”.

Cô nghĩ “nhà bán kem thế này chắc ăn kem quanh năm nên lạnh lùng ghê”.

Cô nói nhỏ “Đúng là chỉ được cái đẹp trai ra thì chẳng được cái gì”.

Dường như con người nào đó đang lướt điện thoại, sau khi nghe xong câu nói của cô vừa nói ra giờ đang nửa giận cháy bừng bừng.

“Tôi đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, ga lăng, cá tính, hào phóng, phải nói là một con người hoàn hảo, hoàn hảo đến từng chi tiết” Hàn Tuấn Lâm lườm cô và nói với giọng chảnh chọe.

Hạ Thư An cười đểu đáp lại “những gì cậu nói chỉ mang tính bốc phét, sự kiện, nhân vật, tính cách đều không có thật”

Hàn Tuấn Lâm im lặng không thèm nói gì, cơ bản là anh không thèm chấp Hạ Thư An, cãi lại thì khác gì là đàn bà không chứ.

Ngồi trên xe cũng đã được khoảng một tiếng, Hạ thư An đang ngồi lướt xem điện thoại để tìm hiểu lịch trình nhập học vào đại học P. Hàn Tuấn Lâm cũng không thèm để ý gì mà chỉ cặm cụi chơi game.

Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng chiếc xe chở hai người họ đáp lại trước cổng trường Đại học P, bước xuống xe cô cảm thấy như được sống lại một lần nữa, trả là không khí trên xe khá là khó chịu ngột ngạt.

Quả là thành phố X, thành phố nổi tiếng có bầu không khí trong lành, sạch sẽ, con người hòa đồng, thân thiện. Hạ Thư An còn đang mải mê đắm đuối nhìn trường đại học P đồ sộ giữa thành phố thì cái con người nào đó gõ một cái cốc vào trán cô, không ai khác là Hàn Tuấn Lâm, cậu ta nói với vẻ trách móc:

“Hạ thư An còn đứng đờ ra đấy làm gì, không đến lấy hành lý xuống đi”.

Hành lý đồ đạc đã được lấy xuống đầy đủ, họ cùng bước vào ngôi trường đại học, để chuẩn bị những tháng ngày làm sinh viên.

Ngôi trường khá khang trang, điểm sơ qua cũng khoảng năm đến sáu dãy lớp học. Cây cối bao phủ khắp trường tạo nên bầu không khí thật trong lành. Đằng sau những dãy lớp học ấy là nhà thể chất, ngoài ra còn có cả sân bóng, khán đài,..., xa xa có thể nhìn thấy dãy ký túc xá dành cho những sinh viên của trường ở và sinh hoạt.

Những điều kiện về vật chất này cho thấy ngôi trường này là những ước mơ của biết bao nhiêu người, để có thể thi vào được trường đại học P này, quả thật họ phải rất giỏi.

Hạ Thư An và Hàn Tuấn Lâm đã làm xong xuôi các điều khoản đăng ký nhập học.

Hàn Tuấn Lâm thong dong nói:

“Thư An, cậu ở ký túc xá nữ là phòng bao nhiêu?”

“cậu hỏi để làm gì ?” Vì cô thấy bất ngờ khi Tuấn Lâm quan tâm đến mình nên đã hỏi lại cậu ta.

-“để biết, có gì còn nhờ vả chứ” cậu ta cười híp mắt trả lời.

-“phòng 307 tầng 3 nhé” .Thư An nói

-“à cho tôi số điện thoại của cậu luôn, có gì liên lạc cho đỡ bất tiện”.

Cho Tuấn Lâm số điện thoại xong xuôi, cô chào tạm biệt cậu rồi đi về ký túc xá nữ.

Bây giờ cũng sắp chiều rồi, chẳng là tối nay nhà trường tổ chức tiệc chào mừng tân sinh viên mới vào trường. Nên cô cũng cần khá nhiều thời gian để tắm táp, làm đẹp. Vẻ bề ngoài, cách ăn mặc bao giờ cũng đánh giá được một phần tính cách của con người, nên đương nhiên là cô phải dành nhiều thời gian rồi.

Lê cái vali nặng trĩu lên tầng 3, cuối cùng Thư An mới thấy được phòng 307. Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là hai người con gái có dáng vẻ rất bắt mắt. Một người hơi lùn nhưng nhỏ nhắn đáng yêu, còn người kia thì cao, thân hình chuẩn người mẫu, ngoài ra gu ăn mặc rất đẹp và sang chảnh, vừa làm tăng lên vẻ đẹp thu hút những người khác giới.