Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1929: Em muốn ăn gì nào, anh Quân làm giúp em nhé

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau lúc chạng vạng tối, Chiến Hàn Quân vội vàng trở lại tòa thành Ái nguyệt.

Anh mở cửa ra và lo lắng hét lên: “Linh Trang”

Không có ai trả lời anh ấy.

Chiến Hàn Quân đi lên tầng, mở cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Linh Trang đang ngủ say trông vô cùng ngọt ngào. Tiếng thở của cô nhẹ nhàng và đều đặn hết lân này đến lần khác.

Chiến Hàn Quân để hành lý xuống đất, đi đến bên giường đưa tay sờ lên trán cô, nhiệt độ vẫn bình thường, vẻ mặt buồn bực nhìn Linh Trang.

Cô quả nhiên lại nói dối rồi.

Chiến Hàn Quân đột nhiên di chuyển đến phòng làm việc, ngồi trên chiếc ghế da màu đen, tựa đầu dựa lưng vào lưng ghế, rơi vào trầm tư.

Anh ấy nên làm gì với Linh Trang mới tốt đây?

Sau khi suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách nào hiệu quả, anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc đó mới biết rằng đã hai giờ trôi qua rồi.

Trong phòng ngủ cũng không có động tính gì. Linh Trang hiển nhiên vẫn còn đang ngủ.

Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân hơi trầm xuống, trong lòng thoáng hiện lên một tia lo lắng, anh vội vàng đi vào trong phòng ngủ.

“Linh Trang, mau dậy đi!” Giữa ban ngày ngủ lâu như vậy, đây không phải là một thói quen tốt.

Linh Trang bị anh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Chiến Hàn Quân, đột nhiên nhào vào lòng anh khóc lên.

“Hu hu hu hu, cuối cùng anh cũng quay về rồi”

Chiến Hàn Quân có chút tức giận nói: “Quan Minh Vũ nói em đã đi đến bệnh viện rồi?”

Linh Trang gật đầu: “Vâng”

“Bác sĩ đã nói gì?” Chiến Hàn Quân muốn nhìn xem cô lại lừa anh như thế nào.

Linh Trang nâng lên một đôi mắt đẹp long lanh, vô cùng nghiêm túc nói: “Bác sĩ kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì.”

Chiến Hàn Quân sững sờ.

Linh Trang không có nói dối.

Vì vậy, cô đi đến bệnh viện không phải vì dỗ anh quay về.

Thấy Chiến Hàn Quân lo lắng cho mình, Linh Trang trái lại đi đến an ủi anh: “Anh đừng lo lắng, bác sĩ đã nói không có chuyện gì rồi.”

Chiến Hàn Quân không ngừng căng thẳng: “Vậy có hiện tượng toàn thân không có sức lực gì không?”

Linh Trang lắc đầu.

“Còn có triệu chứng nào khác không?”

Linh Trang suy nghĩ một hồi, dường như cả ngày cô không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói.

Linh Trang nói: “Em không thèm ăn gì.”

“Buổi sáng em ăn cái gì?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Linh Trang nói: “Em uống nửa cốc sữa bò.”

Chiến Hàn Quân nhíu mày: “Buổi trưa thì sao?”

Linh Trang cười với anh: “Hình như là em quên ăn mất rồi: Chiến Hàn Quân gào thét đứng lên: “Em là đang tu luyện à? Đến ăn cơm đều có thể quên?”

Sau khi gào với Nghiêm Linh Trang xong, anh lại khó chịu thở dài. Giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Được rồi, được rồi, em muốn ăn gì nào, anh Quân làm giúp em nhé.”

“Em muốn ăn món cá sốt chua anh làm hôm trước.”

Chiến Hàn Quân đứng dậy, trêu chọc nói: “Nó được làm theo khẩu vị của phụ nữ mang thai đó.”

Nói xong, anh ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.

Thật tình không biết, câu nói này đã làm cho Linh Trang bừng tỉnh ra ngoài.

Cô ấy nhớ ra rồi, khi cô mang thai Quốc Việt, cô ấy dường như đã rất buồn ngủ và chóng mặt trong vài ngày.

Không lẽ cô thực sự có thai rồi.

Linh Trang nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, mặc lại quần áo rồi chạy nhanh ra ngoài.

Chiến Hàn Quân ở trong bếp hét lên: “Linh Trang, em muốn đi đâu vậy?”

“Anh Quân, em đi đến Phong Nguyệt Tiểu Trúc. Em sẽ về sớm thôi.”