Máy bay hạ cánh ở Tân Thành, Tư Họa vừa tỉnh dậy, nhìn qua khung cửa sổ thì phát hiện bên ngoài đang mưa.
“Bên ngoài gió to, lát nữa đi ra nhớ mặc áo khoác vào đấy.” Giọng nói của Ngôn Tuyển rơi vào tai.
Chênh lệch nhiệt độ ở hai nơi tương đối lớn, trên máy bay cũng ấm hơn ở bên ngoài. Áo khoác lúc trước Tư Họa cởi ra đang định nhét vào trong vali thì bị Ngôn Tuyển ngăn lại, cuối cùng vali mang đi ký gửi còn áo khoác thì ôm ở trên tay.
Vừa xuống khỏi máy bay, gió lạnh đã trực tiếp thổi đến tận gan bàn chân. Sân bay rất rộng, đi đến điểm dừng cần phải ngồi xe trung chuyển, lúc này áo khoác có đất dụng võ rồi.
Tư Họa lập tức mặc áo khoác vào, nhưng phần phía sau có gì đó không đúng, mà cô với tay không tới được, Ngôn Tuyển vén tóc giúp cô chỉnh lại cái mũ bị cuộn vào trong: “Đi thôi.”
Cửa lên máy bay.
Đi thẳng dọc theo lối vào, tầm mắt Hạ Diên Tiêu không hề suy chuyển, trợ lý tay cầm cặp tài liệu theo sát phía sau.
Cùng một sân bay, một chuyến khởi hành, một chuyến đáp xuống, đã định trước khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.
Hạ Diên Tiêu vĩnh viễn không biết được, mỗi giây phút anh ta đang tự cho mình là đúng, cũng chính là giây phút anh đang bỏ lỡ người mà mình muốn tìm kiếm.
–
Hai người kéo vali trở lại Bốn Mùa, lúc đi qua quầy lễ tân, nhìn thấy Tiểu Na và Khương Lộ đang bận rộn tiếp đón khách thuê phòng nên chỉ chào hỏi một câu rồi đi luôn.
“Aizzz, tôi phát hiện người vừa mới đi qua rất giống một minh tinh…”
“Không nhìn thấy góc nghiêng, thật là tiếc quá.”
“Bây giờ đuổi theo hỏi xin phương thức liên lạc có còn kịp không?”
Hai cô gái thích đu idol đang thì thầm to nhỏ với nhau bị Tiểu Na nghe thấy. Đề phòng hai người họ thật sự đuổi theo làm phiền người ta, Tiểu Na liền cầm thẻ phòng đặt trên mặt quầy, trực tiếp nói với hai người họ: “Không phải minh tinh đâu, là ông bà chủ của chúng tôi đó.”
Đợi hai cô gái rời đi, Khương Lộ liền nhìn Tiểu Na với ánh mắt nghi hoặc: “Chị Tư Họa trở thành bà chủ từ lúc nào vậy?”.
“Sắp rồi sắp rồi.” Tiểu Na vỗ ngực đảm bảo: “Tiểu Na tôi làm việc ở Bốn Mùa lâu như vậy, mắt nhìn người chuẩn lắm luôn đấy!”
Mặc dù vừa nãy chỉ nhìn hai người họ trong thoáng chốc, nhưng cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng mối quan hệ của Tư Họa và Ngôn Tuyển đã có một bước đột phá lớn. Khoảng cách khi hai người đứng cạnh nhau dường như đã được kéo gần lại, không giống cái kiểu giữ lễ nghĩa mà cố tình cách xa như trước kia.
“Cô nhìn ra được từ chỗ nào vậy?” Khương Lộ quay quay thân bút, không hiểu được.
“Chàng trai trẻ, cậu đã dụi mắt cho kĩ chưa vậy?” Tiểu Na gõ lên mặt bàn: “Cái tòa ở phía sau homestay của chúng ta trước giờ chưa bao giờ cho người ngoài thuê, ấy vậy mà lại cho chị Tư Họa thuê. Còn cả đèn ở hành lang nữa, ông chủ không chỉ cho người sửa đèn treo ở trên mà còn đặc biệt lắp thêm đèn cảm ứng âm thanh ở dưới đất, cậu nghĩ rằng làm vậy cho vui thôi hả?”
Lời này cũng có lý, Khương Lộ gật đầu tán thành: “Một cô nhóc như cô mà cũng hiểu nhiều phết đấy nhỉ.”
“Quá khen, quá khen rồi.” Tiểu Na phẩy tay cười hi hi, cô ấy ngẩng đầu nhìn trần nhà, bắt đầu mơ màng tưởng tượng: “Hai người họ thật là xứng đôi mà. Hai người ai cũng đẹp, tính tình lại ôn hòa. Mỗi lần bọn họ đứng cạnh nhau đều có cảm giác năm tháng yên bình, tĩnh lặng.”
Khương Lộ thật sự không hiểu được điểm khiến cho Tiểu Na phấn khích như thế, chán nản lắc đầu.
Giây tiếp theo đã lại nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tiểu Na: “Chỉ là không biết là cái người mặt lạnh họ Hạ kia rốt cuộc là có quan hệ gì với chị Tư Họa, tôi phải đi hỏi mới được.”
Tại một nơi khác, hai nhân vật chính trong cuộc thảo luận kia lúc này đang lên kế hoạch cho một màn chia xa.
Cách buổi đấu giá kia chỉ còn 4 ngày, Tư Họa đã bảo “Đường” gửi thư mời đến chỗ của Kha Giai Vân, đi đấu giá thì cũng phải tút tát lại bản thân một chút, vậy nên là cần phải về trước hai ngày để điều chỉnh lại trạng thái.
Sau chuyến du lịch lần này, mối quan hệ của hai người đã kéo gần lại không ít, bây giờ lại còn sống chung với nhau trong một căn nhà, trước khi đi cũng nên thông báo một tiếng.
Vừa đúng lúc định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy Ngôn Tuyển nói: “Ngày mai tôi phải rời Tân Thành, trở về Cảnh Thành xử lý chút chuyện.”
Ngoài việc quay về đón em gái Ngôn Hy thì còn phải xử lý nốt công việc chưa hoàn thành.
Trên đường đến núi tuyết, Tư Họa đã biết Ngôn Tuyển là người Cảnh Thành, thảo nào ngày đó lại tình cờ gặp trên cầu ở khu du lịch Cảnh Thành.
Thật là một sự trùng hợp vi diệu mà, cô cười nói: “Tôi cũng định nói là, hai ngày nữa sẽ rời Tân Thành một chuyến…” Người trưởng thành tự do đi lại, có thông báo lịch trình của mình hay không còn phải xem quan hệ thế nào.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng Ngôn Tuyển đã rời khỏi Bốn Mùa, sau khi Tư Họa ngủ dậy thì thấy trên bàn ăn có để một phần bữa sáng và một mẩu giấy: [Nhớ hâm nóng sữa.]
Khóe miệng cô vô thức cong lên.
*
Ba ngày sau, Dung Thành.
Tối nay sẽ tổ chức một buổi đấu giá từ thiện quy mô lớn, sẽ có rất nhiều người tới dự với các mục đích khác nhau.
Ngoài những người thành đạt có tiền có quyền ra, cũng có không ít người học đòi cao sang muốn đến xem sản phẩm áp chót của tối nay – tác phẩm cuối cùng của cô Susan.
Tư Họa cầm theo thư mời bước vào hội trường, bên trong nhiệt độ ấm áp, cô liền cởi chiếc áo khoác lông màu đen ra cầm ở trên tay.
Một cô gái trẻ lỗ mãng lao ra từ một góc cua, Tư Họa không tránh kịp nên hai người đụng phải nhau. Cũng may trên người cô có chiếc áo khoác đỡ lại nên không bị thương.
“Cô không sao chứ?”
“Không…” Cô gái đó xoa xoa trán, liếc mắt nhìn thấy Tư Họa, ngay lập tức mắt tròn mắt dẹt.
Lông mày đen, môi đỏ thắm, thuộc kiểu trang điểm đậm nét nhưng lại không lộ rõ sự sắc sảo, ngũ quan tinh xảo mang theo một vẻ đẹp nhẹ nhàng, tự nhiên dễ chịu. Mặc dù cô ấy đã gặp qua không ít mỹ nữ với đủ các loại phong cách khác nhau, nhưng vẫn bị cô gái trước mắt làm cho kinh diễm.
Cô gái lập tức quyết định, nhờ Tư Họa giúp đỡ!
“Chị gái xinh đẹp, em bị lạc đường rồi, điện thoại cũng quên không cầm theo, có thể gọi giúp em một cuộc điện thoại được không?”
“Ừ… Có thể.” Lúc đối phương bị Tư Họa thu hút, cô cũng thầm đánh giá người con gái trước mặt mình.
Nhìn thì có vẻ cùng tầm tuổi như Tiểu Na, mặc một chiếc áo khoác màu hồng cùng với chiếc váy cùng kiểu, dáng vẻ thanh tú, trẻ trung lại không trẻ con, màu hồng rất hợp với cô gái này.
Lúc mà bạn yêu thích vẻ đẹp của đối phương thì tự nhiên sẽ nảy sinh một cảm giác yêu mến kì lạ.
Tất nhiên Tư Họa cũng sẽ duy trì sự cảnh giác đối với người lạ, cô cầm điện thoại trên tay, hỏi cô gái kia muốn gọi đến số điện thoại nào.
Cô gái đọc ra một dãy số, Tư Họa vừa nghe vừa gõ, cảm giác có chút quen quen nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi 11 chữ số được nhập xong, cô nhấn nút gọi đi, trên màn hình nhảy ra hai con chữ đã được lưu từ trước đó, Tư Họa vội vàng ấn tắt.
Cô gái đứng bên cạnh vẫn chưa nhìn rõ màn hình đã bị động tác của Tư Họa làm cho đơ ra.
“Em gái, em chắc chắn số điện thoại vừa đọc không sai chứ?” Tư Họa xác nhận lại lần nữa.
Cô gái giơ ngón tay, đọc đi đọc lại mấy lần. Tư Họa đối chiếu với số vừa gọi trên điện thoại, tâm trạng có chút khó mà nói rõ được: “Người em muốn tìm tên là gì?”
Cô gái vô cùng ngoan ngoãn, giọng nói trong veo đáp lại: “Anh trai em, tên là Ngôn Tuyển.”
Tư Họa: “…”
Thật sự là trùng hợp quá mà, đi đường thôi mà cũng có thể “Vớ” được em gái của Ngôn Tuyển.
Lần này Tư Họa trực tiếp gọi tới điện thoại của Ngôn Tuyển, trong giọng nói kinh ngạc của đối phương, Tư Họa thông báo: “Hình như tôi gặp được em gái của anh rồi, chúng tôi đang ở…”
Tư Họa nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy biển hiệu liền nói với Ngôn Tuyển: “Chúng tôi đang ở tầng 1.”
Sau đó, cô đưa điện thoại cho cô gái bên cạnh. Cô gái nghe điện thoại, gật đầu lia lịa rồi đưa điện thoại trả cho Tư Họa.
“Thì ra chị là bạn của anh trai em hả.” Sau cuộc điện thoại, sự nhiệt tình của cô gái dành cho Tư Họa bỗng dưng tăng vọt: “Chị gái xinh đẹp, chào chị, em tên là Ngôn Hy, là em gái ruột của anh trai em.”
“Chào em, chị là Tư Họa.” Biết được đối phương là em gái của bạn, Tư Họa cũng bật chế độ bạn bè với cô.
“Chị Tư Họa!” Ngôn Hy lập tức thay đổi cách gọi, quan hệ bỗng chốc được kéo gần lại mấy phần.
Trong lúc đợi chờ, Ngôn Hy kể lại một cách sống động việc mình đã để quên mất túi xách ở chỗ Ngôn Tuyển thế nào, sau đó bị lạc đường ra sao.
Tư Họa an ủi cô ấy: “Không sao, đợi một lát anh trai em sẽ tới tìm chúng ta.”
Vừa nãy nghe thấy giọng điệu gấp gáp của Ngôn Tuyển trong điện thoại, hình như suýt chút nữa là liên hệ với ban tổ chức để tìm người luôn rồi.
Tầng 1.
Tối nay, Hạ Vân Tịch với tư cách là bạn đồng hành của Hạ Diên Tiêu, cùng anh ta bước vào hội trường buổi đấu giá: “Anh, tối nay anh thật sự muốn đấu giá tác phẩm cuối cùng của Susan sao? Em nghe nói có rất nhiều người tranh giành để được một phút tỏa sáng, nếu như anh quyết tâm giành bằng được, e rằng sẽ không phải là một con số nhỏ đâu.”
“Không sao.” Vẻ mặt Hạ Diên Tiêu trầm tĩnh, nhất định phải giành được bức tranh đó.
Hạ Vân Tịch khẽ thở dài: “Đến lúc đó bà và mẹ nhất định sẽ hỏi anh, hoặc có thể là bà sẽ đoán ra, anh mua bức tranh đó là vì Họa Họa.”
Những người thân thiết với nhà họ Hạ đều biết rằng bản thân Hạ Diên Tiêu không biết thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật, mà Tư Họa bên cạnh anh ta lại là một người có thiên phú cực cao về lĩnh vực này, hơn nữa, họa sĩ cô thích nhất chính là Susan.
Hạ Diên Tiêu bằng lòng bỏ ra số tiền lớn để mua một bức tranh, lý do không nói thì ai cũng biết, lúc đó sẽ không tránh được bị người trong nhà trách mắng vài câu.
Hai anh em đi đến phía trước, Tần Tục bị tụt lại phía sau vội vàng bước nhanh để theo kịp: “Diên Tiêu, Vân Tịch, không ngờ là sẽ gặp hai người ở đây.”
“Anh Tần Tục.” Hạ Vân Tịch dừng chân, lên tiếng chào hỏi. Đối phương gật đầu tỏ ý đáp lại.
Hai người đàn ông mặt đối mặt nói vài câu, còn Hạ Vân Tịch lơ đãng nhìn ngắm xung quanh. Ánh mắt chợt lướt qua một bóng hình quen thuộc, Hạ Vân Tịch không kìm được hô lên: “Vừa nãy hình như là em nhìn thấy…”
Hai người đàn ông bị tiếng nói của cô ấy thu hút, quay đầu qua, ánh mắt tò mò nhìn cô ấy, đợi nốt vế câu sau.
Hạ Vân Tịch khẽ cắn môi: “Không có gì, em nhìn nhầm thôi, còn tưởng là gặp được người quen.”
Cô ấy với Tư Họa quen biết đã năm năm rồi, cô ấy vừa nhìn thấy một bóng lưng cực kì giống. Thế nhưng bên cạnh người phụ nữ đó là một cô gái trẻ lạ mặt, còn có một người đàn ông đứng bên cạnh nữa, Hạ Vân Tịch vội xóa bỏ dự đoán trong lòng.
Cô ấy rất hiểu Tư Họa, cô sẽ luôn giữ khoảng cách với người khác giới. Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, cho dù là không tha thứ cho anh trai cô ấy đi nữa thì cũng không thể ở bên cạnh người đàn ông khác nhanh như vậy được.
Nghĩ tới Tư Họa, trong lòng Hạ Vân Tịch thấy rất khó chịu, cảm giác như mình đã đánh mất đi một người bạn tốt.
Lần này anh trai cô ấy, Hạ Diên Tiêu định đấu giá bằng được tác phẩm của họa sĩ mà Tư Họa yêu thích nhất, nếu như Họa Họa biết được tin tốt này, nhất định sẽ thấy cảm động cho xem.
Hạ Vân Tịch thu lại tầm mắt, Hạ Diên Tiêu liếc mắt về nơi mà cô ấy vừa chỉ, khẽ cau mày.
Cùng lúc đó, đối phương cũng phát hiện ra sự tồn tại của mấy người nọ, liền vội vàng nhanh chân đi qua.
“A Diên.” Quý Anh cả năm chỉ thích mặc những trang phục màu trắng thuần khiết, hôm nay cô ta mặc một chiếc áo lông màu trắng kết hợp với chiếc váy chữ A cũng màu trắng, tôn lên dáng người lả lướt của mình.
Hạ Vân Tịch nhìn thấy cô ta liền nhăn mày, lắc lắc cánh tay Hạ Diên Tiêu vài cái: “Anh, chúng ta mau đi thôi.”
Năm đó chính là bởi vì cái cô Quý Anh này, hại nhà họ Hạ bọn họ làm ra không ít chuyện nực cười, bây giờ lại khiến Họa Họa phải đau lòng bỏ đi, Hạ Vân Tịch thật sự không muốn nhìn thấy loại người giả tạo này chút nào!
Hạ Diên Tiêu không nói gì, để mặc Hạ Vân Tịch nắm cánh tay kéo đi.
Sắc mặt Quý Anh chợt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm rồi tiếp bước theo sau.
Tần Tục cố ý tụt lại phía sau để xem trò hay, lắc đầu cười khẩy hai tiếng, lòng thầm nghĩ lúc đầu mọi người đều nhìn sai, đánh giá thấp bản lĩnh của Quý Anh rồi.
Cho dù sự trở về của Quý Anh đã xóa tan chấp niệm của Hạ Diên Tiêu với chuyện đã qua, càng thêm chắc chắn người bản thân mình cần là Tư Họa. Thế nhưng Quý Anh vẫn có thể dễ dàng khơi dậy sự cảm thông của Hạ Diên Tiêu. Một mặt chống cự, mặt khác lại không bỏ được chuyện quá khứ, Hạ Diên Tiêu cũng coi như là một người thất bại trên phương diện tình cảm.
Ở một nơi khác.
Ngôn Hy tìm được anh trai nên vui mừng khôn xiết, lấy lại balo của mình, không dám lười biếng mà bỏ xuống nữa, sợ làm rơi mất điện thoại thì sẽ không liên lạc được với người nhà.
“Anh…”
Ngôn Hy mở balo lôi điện thoại ra, quay đầu lại nhìn, sự chú ý của anh trai nhà mình căn bản là không nằm trên người cô ấy mà chỉ chăm chú nói chuyện với chị gái xinh đẹp bên cạnh.
Ngôn Hy khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, lặng lẽ tính thời gian. Cô ấy nghe được vài chi tiết then chốt, đôi tai mẫn cảm vểnh lên.
Du lịch, Bốn Mùa, còn thân thiết hỏi thăm những vấn đề của Tư Họa, giọng điệu thân thuộc.
Đợi hai người nói xong mới nhớ đến còn có sự tồn tại của cô em gái bé nhỏ vừa đáng thương vừa bất lực bên cạnh.
Nghe thấy anh trai gọi tên của mình, Ngôn Hy mới đi qua, đứng trước mặt Tư Họa, thốt lên một câu hỏi kinh thiên động địa: “Vậy chị Tư Họa không phải chỉ là chị, mà là chị dâu của em ạ?”
Tư Họa: “…”
Có cảm giác rất quen thuộc.
Cô xoay cái cổ cứng ngắc, giải thích với Ngôn Hy: “Chị với anh em chỉ là bạn.”
Ngôn Hy che miệng cười.
Cô ấy còn lâu mới tin!
– Hiện trường buổi đấu giá –
Ngôn Hy vốn dĩ nên ngồi cùng với anh trai nhà mình, thế nhưng cô ấy lại nhất định muốn dính lấy Tư Họa, hơn nữa lại còn vô cùng hiểu chuyện không chia rẽ Tư Họa với anh trai. Thế là cuối cùng thành ra Tư Họa ngồi giữa hai anh em nhà họ Ngôn.
Ngôn Hy im hơi lặng tiếng dựa lại gần, ghé vào tai Tư Họa hỏi: “Chị Tư Họa, chị định lúc nào mới cho anh trai em thăng cấp?”
“Thăng cấp?” Cô chỉ nghe thấy hai từ này khi chơi game cùng với Kha Giai Vân.
“Haizzz.” Ngôn Hy nhấn mạnh: “Chính là đồng ý cho anh trai em làm bạn trai chị đó!”
“Em hiểu nhầm rồi, bọn chị không phải là loại quan hệ đó.” Tư Họa giải thích lần nữa, thanh âm nhè nhẹ lướt vào tai người nghe, thoải mái vô cùng.
“Em không tin!” Ngôn Hy lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, phản bác một cách có lý: “Anh trai em chưa bao giờ đưa cô gái nào đi du lịch riêng cả.”
Hàm ý là, bạn nữ có thể đưa đi chơi riêng thì không thể chỉ là bạn được.
Ngôn Hy nhìn cô chăm chú, nhất định phải thăm dò bằng được cái gì đó từ biểu cảm của cô.
Ngón tay đang ôm áo khoác hơi siết chặt lại, lời nói của Ngôn Hy giống như cục đá đập thẳng vào trái tim cô, làm mặt nước đang phẳng lặng gợn sóng.
Mười phút sau, buổi đấu giá mà quần chúng chờ đợi đã lâu chính thức bắt đầu.
Trong cả quá trình, Ngôn Tuyển ra giá mua một đôi khuyên tai màu ngọc bích và một chiếc bình hoa cổ mà Ngôn Hy thích. Những thứ được mang ra sau đó Ngôn Tuyển không tiếp tục ra giá, mà Tư Họa cũng chẳng có phản ứng gì.
Ngôn Tuyển bỗng nhiên ghé lại gần cô, dò hỏi: “Không thấy thích món đồ nào sao?”
“Hôm nay tôi chỉ tới xem thôi.” Hôm nay Tư Họa tới đây không vì mục đích tham gia đấu giá, mà chỉ muốn đợi xem bức tranh áp chót đó.
Khoảng thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng. Đủ các thể loại bảo vật quý hiếm, món sau tinh xảo, quý giá hơn món trước, làm cho Tư Họa chỉ ngồi bên cạnh âm thầm quan sát cũng không kìm nổi mà ngó thêm vài cái.
Lúc này trên sân khấu đang đấu giá một sợi dây chuyền cổ. Sợi dây chuyền này đã có lịch sử nên giá khởi điểm cao hơn hẳn so với những món đồ trước đó.
Sợi dây chuyền được nạm kín bằng những viên kim cương trong suốt, phần nối giữa hai xương quai xanh được khảm đầy bằng những viên phỉ thúy màu đỏ xinh đẹp, hoa lệ mà không thô tục, nếu như có thể đeo trên người thì sẽ tỏa sáng đến nhường nào.
“Phỉ thúy màu đỏ là màu thứ cấp trong các loại phỉ thúy, không có cũng chẳng sao.” Không biết vị nào không hiểu tình hình thị trường mà lại phát ngôn bừa bãi như vậy.
Ngôn Hy không hiểu rõ lắm về trang sức ở bên tai Tư Họa nhỏ tiếng càm ràm vài câu, Tư Họa khẽ cười, kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích cho cô ấy: “Hầu hết phỉ thúy màu đỏ trên thế giới đều có giá trị tầm trung và thấp, thế nhưng cũng có những loại phỉ thúy màu đỏ tự nhiên chất lượng cao, không phải muốn là thấy được, vô cùng quý hiếm.”
Thêm nữa, vốn dĩ đây là một sợi dây chuyền cổ, ý nghĩa của bản thân nó đã mang lại giá trị đủ sâu sắc rồi.
“Anh, sợi dây chuyền đó đẹp quá đi, chị Tư Họa cũng phải khen ngợi không ngớt kìa.” Ngôn Hy từ phía sau lưng Tư Họa thò tay ra kéo ống tay áo Ngôn Tuyển.
Đối phương gật đầu với cô ấy: “Anh biết rồi.”
Cho dù là vậy thì Tư Họa cũng chỉ ngắm sợi dây chuyền đó thôi chứ không có ý định tham gia đấu giá.
Rất nhiều người đưa theo bạn nữ đồng hành bên cạnh không ngừng giơ biển ra giá. Đến lúc sắp chốt giá, Ngôn Tuyển giơ bảng, trực tiếp trả giá cao hơn mức giá cao nhất đã đưa ra, cuối cùng đấu giá thành công sợi dây chuyền phỉ thúy với mức giá cao hơn 1 triệu tệ.
(Xấp xỉ 3 tỷ 1)Lúc này mới được nửa chương trình, Ngôn Tuyển ra tay hào phóng đã mua được ba thứ, ngay cả Tư Họa cũng không kìm được mà quay đầu qua, bật ngón tay cái hướng về phía anh: “Người có tiền đều chơi như vậy hả?”
“Sắp nghèo rồi.” Ngôn Tuyển đùa giỡn với cô.
“Vậy thì tôi ngay cả từ nghèo cũng không xứng rồi?” Tư Họa chỉ vào mình, hai người nhìn nhau cười.
Hành động này của Ngôn Tuyển thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong hội trường, Hạ Diên Tiêu và Hạ Vân Tịch ngồi ở chỗ khác, không nhìn thấy rõ lắm.
Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng cũng tới màn kịch áp chót tối nay: “Tiếp theo đây sản phẩm đấu giá của chúng ta là tác phẩm cuối cùng của họa sĩ nổi tiếng Susan.”
Nghe thấy tiếng của MC, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Nhìn thấy bức tranh trên sân khấu, Tư Họa khẽ thở nhẹ một tiếng, không biết nên hình dung tâm trạng của mình hiện giờ ra sao, giống như thật sự nhìn thấy một trò cười.
Từ lúc bắt đầu đấu giá, giá của bức tranh không ngừng tăng lên, ai ai cũng muốn tranh bằng được, không chỉ bởi vì bức tranh này mà là nó vì tượng trưng cho địa vị.
Sau đó, giá trị càng lúc càng cao, những người tăng giá cũng dần dần trở nên ít đi, bỗng Tư Họa nghe thấy một giọng nói quen thuộc, không khỏi siết chặt các ngón tay.
Hạ Diên Tiêu ấy vậy mà lại đấu giá bức tranh…
Chắc là bởi vì muốn chứng minh thực lực và địa vị của tập đoàn Hạ Thị.
Cô khẽ lắc đầu, đánh bay sự tồn tại của người đó.
Hôm nay nhìn thấy bức tranh đó cũng hết hy vọng rồi, Tư Họa dựa vào sau ghế, không quan tâm đến những việc khác nữa, cho đến khi… Ngôn Tuyển ở bên cạnh giơ bảng lên: “50 triệu.”
Tư Họa không thể nào ngờ được, Ngôn Tuyển cũng xông đến vì bức tranh này!
Cô muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa rồi, giá đưa ra 30 triệu, cả hội trường đã yên tĩnh hơn rất nhiều. Vừa nãy Ngôn Tuyển ra giá vô cùng rất dứt khoát, hơn nữa mức giá này đã ngăn được nhiều người tiếp tục tham gia. Mặc dù là mua được, nhưng nếu như vì một bức tranh mà “Đổ máu” lớn như vậy thì vẫn phải tính toán kỹ lưỡng.
Lúc này, Hạ Diên Tiêu giơ bảng ra giá lần nữa: “60 triệu.”
Vẻ mặt Ngôn Tuyển điềm tĩnh, lúc chuẩn bị giơ bảng tiếp tục ra giá thì lại bị hai tay của Tư Họa giữ chặt lấy. Anh nghiêng người nhìn Tư Họa, ánh mắt dò hỏi.
Tư Họa nghiêm nghị nói với anh: “Đây không phải tác phẩm cuối cùng của Susan, không cần phải ra giá cao cạnh tranh với người ta.”
“Em nói, bức tranh này là giả?” Ngôn Tuyển hỏi.
Tư Họa lắc đầu: “Không phải là giả, nhưng nó không phải là tác phẩm cuối cùng.”
Mặc dù cùng là tác phẩm của Susan nhưng hai bức tranh có ý nghĩa không giống nhau, giá trị cũng sẽ khác nhau. Thế nhưng tất cả mọi người đều tin đây là “Tác phẩm cuối cùng”, chỉ có một mình Tư Họa nói riêng với anh, nó không phải.
Có giành được bức tranh này hay không cũng chỉ là vấn đề một câu nói của Ngôn Tuyển, anh không thiếu tiền, nhưng có giơ bảng hay không lại bao hàm một tầng ý nghĩa khác.
“60 triệu lần thứ nhất.” Người chủ trì cuộc đấu giá báo giá lần thứ nhất.
Tư Họa nhìn anh lắc đầu.
“60 triệu lần thứ hai.” Người chủ trì cuộc đấu giá báo giá lần thứ hai.
Ngôn Hy không hiểu rõ tình hình nên có chút gấp gáp, sợ rằng bức tranh đó sẽ bị người khác giành mất: “Anh, mau nhanh ra giá đi. Anh quên nhiệm vụ mà bà nội đã giao cho anh rồi à?”
Tầm mắt của Ngôn Tuyển từ đôi tay mảnh mai di chuyển lên trên, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh rút tay mình ra.