Gục Trước Dịu Dàng

Chương 28

Có thể ngồi uống rượu  đàm phán hợp tác với Hạ Diên Tiêu, thân phận của đối phương cũng không đơn giản, kế bên còn có thư ký nữ đi theo.

“Thật xin lỗi, Hạ tổng, tôi đến trễ rồi.” Hôm nay Quý Anh mặc tây phục, chiếc váy ôm. Đối phương thấy cô ta đi bên cạnh Hạ Diên Tiêu, đương nhiên cho rằng cô ta là thư kí của Hạ Diên Tiêu.

Cứ như vậy, Quý Anh đương nhiên phải ở lại đây thay cho người vốn dĩ nên đến.

Bữa rượu không tránh khỏi mời rượu, người đàn ông bụng bự ngồi đối diện luôn cố ý hoặc vô ý nhắc tới Quý Anh: “Thư ký của Hạ tổng thật tài giỏi.”

Lời khen thẳng thắn, ánh mắt giấu giếm khiến cho Quý Anh cảm thấy khó chịu. Cô ta ở nước ngoài chịu khổ mấy năm, nhưng hai năm nay có được thành tựu nhỏ trong ngành thiết kế, cuộc sống dần được cải thiện, rất lâu rồi không gặp người đàn ông nào buồn nôn như vậy.

Quý Anh nghiêng người nhìn Hạ Diên Tiêu, thấy anh ta bình tĩnh ngồi đó bàn chuyện công việc với đối phương, giống như không nghe thấy những lời nói đó. 

Quý Anh không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng thật ra lại không thoải mái lắm.

Nhớ khi còn đang hẹn hò với nhau, người đàn ông khác nói với cô ta những lời thô tục, Hạ Diên Tiêu cũng có thể lòng đầy căm phẫn xông lên đánh người ta một trận. Bây giờ vật còn người khác, cái gì cũng đang thay đổi, chuyện cũ lại hiện lên không nguôi trong tâm trí cô ta, ngày càng rõ ràng.

Nửa phần sau của bữa rượu, Quý Anh uống rất nhiều. Có một số là đối phương cố tình “Mời”, cũng có một số là cô ta chủ động lôi kéo với vị trí “Thư kí”, dốc hết sức muốn giao kết thành công hợp đồng lần này.

“Đủ rồi.” 

Lúc cô ta muốn đi mời rượu tiếp, lại bị Hạ Diên Tiêu nắm chặt cổ tay, âm thanh ngăn cản không nặng, nhưng cô ta lại nghe rất rõ.

Hợp tác là hai bên cùng thắng, Hạ Diên Tiêu nể mặt đủ rồi, đối phương thấy đủ cũng ngừng, sảng khoái ký hợp đồng.

Bữa tiệc kết thúc, tài xế đã đợi sẵn ở ngoài, Quý Anh mượn ý say rượu lộ liễu nhìn người đàn ông bên cạnh. Thân thể lảo đảo, cô ta có hơi đứng không vững.

Hạ Diêu Tiêu đỡ cô ta, Quý Anh tự nhiên dựa vào cánh tay của anh ta.

Sau khi lên xe, Hạ Diên Tiêu trực tiếp kêu tài xế đưa cô ta về: “Địa chỉ.”

Quý Anh nhắm mắt lại, dựa vào anh ta rồi thiếp đi như đang say. Hạ Diên Tiêu định kéo cánh tay cô ta ra, nhưng rất nhanh Quý Anh đã dính lại lên người anh.

“Quý Anh, địa chỉ.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông ít nhiều cũng có chút vô tình.

“Đừng làm ồn.” Người phụ nữ bên cạnh mắt cũng không mở, miệng thì lẩm bẩm, dường như thật sự không tỉnh táo.

Hai người đều uống rượu, xung quanh ít nhiều cũng dính hơi rượu, Hạ Diên Tiêu cúi đầu nhìn cô ta, chỉ thấy được nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đó.

Ngày trước thông qua một người khác hoài niệm lại mối tình đầu trong ký ức, bây giờ thì ngược lại, anh ta lại dựa vào góc nghiêng giống na ná mà tìm kiếm bóng dáng của một người khác.

Tư Họa là người không uống rượu, dù uống thì cũng chỉ một hai ly. Thứ duy nhất anh ta nhớ được có lẽ là lần đầu tiên dẫn Tư Họa đi gặp đám Tần Tục, vào dịp ấy, Tư Họa giơ cao ly rượu, một hơi uống hết trước mặt bạn anh ta.

Nhưng sau khi uống xong thì cô bắt đầu ho khan, cổ họng rất khó chịu. Hạ Diên Tiêu chỉ nhớ cô không thể uống rượu, sau này cũng không thấy cô uống lần nào, hoặc có thể nói ngày trước bỏ lỡ quá nhiều, bây giờ nghĩ lại chỉ có sự hối hận không thôi.

Kha Giai Vân gửi bức tranh của Susan đến tập đoàn Hạ thị là anh ta đã hiểu được, Tư Họa vẫn không chịu gặp anh ta.

Kha Giai Vân không thừa nhận có liên lạc với Tư Họa, nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự tin. Người phụ nữ ấy khi biết anh ta đi Tân Thành thì cố tình trốn tránh, ngay cả bức tranh của Susan cũng cự tuyệt, dứt khoát muốn tránh đi.

Có lẽ đều cần một thời gian để bình tĩnh.

Bạn của Tư Họa ở đây, công việc ở đây, cuối cùng cô cũng sẽ quay lại, anh ta có thể đợi.

“A Diên…”

Một tiếng nỉ non kéo anh ta về hiện thực, Hạ Diên Tiêu hoàn hồn mới phát hiện ra, khoảng cách giữa ngón tay và khuôn mặt ấy chỉ vỏn vẹn trong gang tấc. Động tác quả thật có chút mờ ám, anh ta lại đẩy Quý Anh ra, để cô ta tự dựa vào ghế.

Chiếc xe chạy về một phía khác.

Tư Họa Viên.

Làm xong hết việc nhà, cuối cùng vú Tưởng cũng có thể ngồi nghỉ một lát.

Hơn nửa năm nay, Hạ Diên Tiêu lại hay về Tư Họa Viên, bà phải chuẩn bị tốt để chào đón chủ nhân về nhà.

Nghe thấy tiếng động truyền từ phía cửa, vú Tưởng tận tâm tận lực lập tức chạy đến.

“Tiên sinh?”

“Vị này là… Tư tiểu thư về rồi sao?”

Vú Tưởng thấy Hạ Diên Tiêu dìu một người phụ nữ, tóc che đi góc nghiêng, nhìn không rõ dung mạo, nhưng cách ăn mặc này rất phù hợp với ấn tượng mà Tư Họa để lại cho bà.

Người phụ nữ có thể xuất hiện ở Tư Họa Viên, người đầu tiên vú Tưởng nghĩ đến chính là Tư Họa, bà liền vui vẻ lên trước dìu đỡ, nhưng lại thấy một gương mặt xa lạ.

“A!” Nhận nhầm người rồi, vú Tưởng hết cả hồn, hỏi một cách thăm dò: “Vị này là?”

“Đưa cô ấy đến phòng cho khách.” Hạ Diên Tiêu dứt khoát giao thứ phiền toái trong tay cho vú Tưởng.

“Vâng, tiên sinh.” Vú Tưởng nhanh chóng trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ Tư Họa Viên này sắp đổi nữ chủ nhân sao? Vậy tên của khuôn viên này có phải có chút…

“Haiz…” Vú Tưởng than thầm, chịu khó dìu Quý Anh đến phòng cho khách, đứng gần chút, vẫn có thể ngửi thấy hơi rượu.

Bất tri bất giác, vú Tưởng so sánh hai người với nhau, trong lòng nghĩ rằng Tư tiểu thư sẽ không bao giờ say bí tỉ để đàn ông dắt về nhà.

Sau khi dìu người vào phòng cho khách, vú Tưởng cũng không biết tiếp theo nên dùng thái độ gì để phục vụ vị tiểu thư không rõ thân phận này, dứt khoát đi vào phòng bếp nấu hai chén canh giải rượu và cả sữa tươi nữa. 

Lúc Tư Họa ở đây, Hạ Diên Tiêu từ từ có thói quen uống sữa vào buổi tối. Sau khi Tư Họa rời khỏi, thói quen này vẫn được giữ lại.

“Tiên sinh, có cần đem canh giải rượu cho vị tiểu thư trong kia không?”

“Đi đi.”

Chỉ hai câu nói, Hạ Diên Tiêu đã quay người bước vào phòng sách, những việc tiếp theo dường như anh ta không định quan tâm nữa.

Vú Tưởng đại khái đoán được ông chủ không có ý đó với người phụ nữ kia, vì thế bà bưng một chén canh giải rượu khác vào phòng cho khách, nhưng lại thấy Quý Anh đã ngồi ở đầu giường, mở to mắt nhìn về phía cửa.

“Ơ… tiểu thư, uống chút canh giải rượu không?” Vú tưởng không biết tên của Quý Anh, Hạ Diên Tiêu cũng không có nói, bà cũng không tiện hỏi.

“Cảm ơn.” Quý Anh nói lời cảm ơn, nhận lấy chén canh nhưng không uống.

“Bà là quản gia ở đây sao?” Cô ta quan sát vú Tưởng.

“Đúng rồi.”

“Nghe A Diên nói, bà đã làm việc ở Anh Viên rất nhiều năm rồi?”

“Anh…” Bà chần chừ một hồi, uyển chuyển sửa lại: “Tôi đến Tư Họa Viên cũng được bốn năm rồi.”

“Tư Họa Viên?” Giọng nói dịu dàng của người con gái bỗng chốc trở nên sắc bén, đến khi chú ý thấy ánh mặt khác lạ của vú Tưởng, Quý Anh buộc bản thân phải giữ vững lễ nghi.

Cô ta lần lượt dò hỏi nhiều chuyện hơn, vú Tưởng tưởng những điều mình nói đều rất bình thường, nhưng lại không biết trong lòng Quý Anh sớm đã tràn đầy sự đố kỵ. Đợi sau khi vú Tưởng rời đi, Quý Anh trực tiếp đổ sạch canh giải rượu.

Căn bản không cần canh giải rượu gì cả, cô ta chỉ muốn thăm dò Hạ Diên Tiêu mà thôi, không ngờ lại biết được Anh Viên đã đổi thành Tư Họa Viên? Chuyện này cô ta chưa từng biết, vậy tất cả những điều mà cô ta làm mấy tháng nay rốt cuộc là vì cái gì?

Không, cô ta sẽ không từ bỏ đâu.

Tư Họa có thể dùng ba năm để cướp đi sự chú ý của Hạ Diên Tiêu, cô ta cũng có thể lấy lại! Ít nhất Hạ Diên Tiêu đối xử với cô ta khác với mọi người, chỉ cần Tư Họa không xuất hiện nữa, họ có thể quay về như trước đây.

Mấy năm nay không phải không có người đàn ông khác tỏ tình với cô ta, thân phận bình thường thì cô ta xem thường, thân phận cao quý thì… rốt cuộc vẫn có chút khoảng cách, thậm chí có người đề xuất muốn cô ta làm người tình. Lúc đó Quý Anh đã biết được, bước ra xã hội sẽ gặp những người đàn ông giàu sang, mang theo tâm tư thâm sâu, càng vậy cô ta càng nhớ đến những điểm tốt của Hạ Diên Tiêu.

Những ngày được Hạ Diên Tiêu dung túng cưng chiều, đến bây giờ cô ta vẫn không thể nào quên. 

Quý Anh chìm vào suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại kéo cô ta về thực tại. Quý Anh do dự một hồi mới nghe máy: “Không phải đã nói đừng có gọi điện cho tôi rồi sao!”

“Con bé kia! Mày quên gửi tiền về rồi đúng không?” Bên kia truyền đến một giọng nam thô lỗ.

Quý Anh mở điện thoại nhìn lịch, lông mày nhíu lại: “Ngày mai gửi cho ông, cúp đây.”

“Ai da! Đừng vội, bố có chuyện muốn bàn với con.” Người đàn ông cười nịnh nọt.

“Có chuyện thì nói mau.” Quý Anh liên tục nhìn về phía cửa, rất không kiên nhẫn.

Đối phương cũng không khách sáo mà đưa ra yêu cầu: “Đang hết tiền, gửi cho bố thêm hai nghìn tệ.”

“Không thể nào.” Quý Anh mở miệng liền từ chối, đối phương lập tức thay đổi sắc mặt: “Mày mà không cho ông đây, ngày mai tao sẽ đến công ty của mày ngồi, kể về con gái ngoan của tao cho người ta nghe.”

Những chữ cuối cùng, Quý Anh nghe ra sự uy hiếp nồng đậm.

Cô ta tức tới mức mặt tối sầm lại, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Năm đó chính là do bị ông ta liên lụy, mối tình duyên đẹp đẽ mới bị huỷ hoại. Nay cô ta trở về với thân phận cao quý, tuyệt đối không được để ông ta đi làm ầm ở công ty, làm tổn hại danh tiếng và tương lai của cô ta!

Vì thế, cô ta chỉ có thể cắn rằng đồng ý.

Buổi tối hôm nay, cô ta lấy lý do say rượu nghỉ lại ở phòng cho khách của “Tư Họa Viên”. Sáng hôm sau tỉnh dậy nhìn thấy vú Tưởng, Quý Anh lại bày ra bộ mặt mềm mại hiền lành: “Xin lỗi, tối hôm qua tôi tiếp rượu cùng A Diên, uống hơi nhiều, không được tỉnh táo lắm, thật cảm ơn bà.”

Đừng tưởng vú Tưởng chỉ là một quản gia nhỏ, bà làm ở đây mấy năm rồi, là người gần nhất với cuộc sống đời tư của Hạ Diên Tiêu, Quý Anh muốn xây dựng mối quan hệ tốt với bà.

Vú Tưởng là một người thật thà, thấy Quý Anh có thái độ như vậy, bà cũng bỏ sự cảnh giác xuống nói chuyện với cô ta.

Vú Tưởng bận bịu trong nhà bếp, Quý Anh lấy cớ rời khỏi, lén đi lên lầu hai.

Theo như lời của vú Tưởng, cô ta tìm thấy phòng ngủ mà Tư Họa từng ở, phát hiện người đã rời khỏi gần một năm, vậy mà căn phòng vẫn y hệt như cũ, gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy được người dọn dẹp dụng tâm thế nào.

Nhưng mà, thế thì có sao, Anh Viên có thể đổi thành Tư Họa Viên, cũng có thể đổi lại thành Anh Viên!

Quý Anh thầm nắm chặt tay lại.

*

Một tuần sau, quy tắc của trận chung kết cuộc thi thiết kế thời trang mà tập đoàn Thiên Ngu tổ chức cuối cùng cũng được tuyên bố.

Trận chung kết diễn ra vào ngày 10 tháng 09, những nhà thiết kế tham gia chung kết sẽ nhận được thư mời tham gia chuyến du lịch bằng du thuyền xa hoa, theo như thời gian trên thiệp mời, đưa theo một người mẫu cùng lên thuyền. Mà chủ đề lần này vẫn là tự do phát huy, nhưng không chỉ làm một bộ, mà là cả một series trang phục.

Lúc bấy giờ cách chung kết chỉ còn hơn một tháng rưỡi, ba mươi mấy nhà thiết kế tham gia chung kết ai ai cũng bắt đầu hành động.

Thời khắc khiến cho Tư Họa đau đầu lại đến, bởi vì đề tài tự do, để thắng trận đấu càng khó hơn, cần ra sức hơn ở phương diện sáng tạo của thiết kế.

Bàn về cuộc thi với Kha Giai Vân, đối phương mang dáng vẻ hài lòng với mọi chuyện: “Mình vô được bán kết đã rất mãn nguyện rồi, cậu phải cố lên, tranh thủ lấy giải thưởng lớn về!”

“Lấy về? Nghe có vẻ dễ dàng nhỉ.” Tư Họa đùa với cô ấy, nhưng cũng biết trận chung kết trên du thuyền vào tháng chín rất quan trọng. Hai trận trước lọc ra rất nhiều người, những người còn lại thực lực đều không thể xem thường.

Lúc này Tư Họa đã về đến Bốn Mùa, Ngôn Tuyển vẫn gửi thư và quà như lúc trước. Gần đây Tư Họa coi việc vẽ tranh tặng quà như một cách giảm thiểu áp lực, có lúc một lần gửi tận hai ba bức cho anh.

“Nhận được tranh của em rồi, gần đây năng suất cao thế.” Giọng nói đầy sự đùa giỡn.

“Học sinh nghỉ tôi cũng nghỉ, không có chuyện gì làm thì vẽ thôi.”

Không biết từ lúc nào, cô và Ngôn Tuyển lại duy trì những cuộc điện thoại từ khoảng cách xa. Hai người không có liên hệ với nhau về công việc, toàn nói chuyện phiếm. Cũng như bây giờ, cô đeo tai nghe bluetooth, trong tay vẫn còn cầm cọ vẽ tranh.

“Chỉ vỏn vẹn ba ngày, tôi đã nhận được sáu bức tranh sơn dầu, có phải có chút qua loa không?”

“Ờm…” Tư Họa quay đầu nhìn xung quanh.

Không nói không phát hiện, dạo này cô có chút chìm đắm vào bút sáp dầu thật, đúng là giảm áp lực.

“Lần sau lần sau, lần sau nhất định sẽ vẽ một bức rất rất đẹp cho anh.” Cứ hứa hẹn trước đã, về phần lần sau là khi nào, cô không có nói.

“Tôi nhớ kỹ rồi đấy.” Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Nói là phải làm nha, cô giáo Hoạ Hoạ.”

“A…” Có cần phải nghiêm túc như vậy không! Còn gọi bằng cô giáo nữa!

“Xem ra lần này không vẽ thì không được rồi.” Cô khẽ thở dài.

Tiếng lẩm bẩm được thu vào, truyền đến tai của Ngôn Tuyển: “Hửm? Thật sự muốn dùng một câu nói để xua đuổi tôi sao?”

“Cứu mạng! Đừng đổ oan cho tôi, tôi đâu dám lừa dối ông chủ Ngôn.” Cô đùa giỡn đẩy bản vẽ ra trước người, còn định bây giờ vẽ luôn một bức rồi gửi cho anh.

Nhưng khi cô xem việc vẽ tranh như nhiệm vụ, lại không biết vẽ gì tặng cho Ngôn Tuyển mới là thích hợp với tâm ý của đối phương, vậy nên chỉ có thể tạm thời gác lại.

Chớp mắt đã đến tháng tám.

Tư Họa liên tục vẽ ra những tổ hợp thiết kế, Kha Giai Vân xem qua một lần lập tức khen ngợi không ngớt. Nhưng thẩm mỹ cá nhân của Tư Họa rất kén chọn, luôn cảm thấy vẫn có thể tốt hơn một chút, đẹp hơn chút nữa.

Đột nhiên nghe thấy tiếng sấm sét, Tư Họa kéo rèm cửa ra, ở ngoài còn đang mưa lâm râm. Cô không thích trời mưa, Tân Thành dạo này âm u suốt, tâm trạng cũng theo đó mà u sầu thêm vài phần.

Buổi tối không muốn nấu ăn lắm, Tư Họa dứt khoát đi đến nhà ăn nhỏ của Bốn Mùa, sau khi dùng bữa tối thì đi dạo một vòng, vừa đúng lúc gặp được Khương Lộ.

“Chị Tư Họa, dạo này Tiểu Na không ở Bốn Mùa sao?”

“Tuần này Tiểu Na đi Cảnh Thành rồi.”

Sau khi tỏa sáng trên sân khấu trận bán kết, có nhà đầu tư liên hệ đặt lịch hẹn làm người mẫu với cô ấy, giá cả cũng không tệ. Tiếp xúc với thế giới hoàn toàn mới, Tiểu Na rất vui vẻ, trong một thời gian ngắn đã đi qua hai thành phố.

“Ồ, vậy chị đưa cái này cho cô ấy giúp em với, cảm ơn chị Tư Họa.” Khương Lộc đưa cho cô cái hộp, chỉ để trong túi ni lông, không có niêm phong.

Tư Họa nhìn qua: “Đây là cái gì?” 

“Máy chơi game mà hồi trước hứa sẽ tặng cô ấy.” Khương Lộc nhìn chằm chằm vào món đồ trong đó, trông có vẻ không vui lắm.

Vốn dĩ hứa rồi, kết quả là đến mấy lần cũng không thấy người đâu. Cậu cũng có coi qua video mà Tiểu Na tham gia cuộc thi, khác hoàn toàn với nhân viên Tiểu Na đứng ở homestay tiếp khách. Cô gái trên sân khấu sáng lấp lánh, giống như đột nhiên xuất hiện một khoảng cách lớn giữa cô và đám bạn bọn họ.

Tư Họa xách cái túi, hứa sẽ chuyển giúp cậu. Khương Lộ đứng nguyên tại chỗ, chần chừ một hồi mới hỏi: “Tiểu Na sau này cũng không trở về Bốn Mùa nữa đâu chị nhỉ?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Nhìn cậu con trai nhỏ hơn mình sáu bảy tuổi, Tư Họa đã có cảm giác làm trưởng bối…

“Cô ấy bây giờ là người nổi tiếng trên mạng rồi, cái gì mà chụp hình người mẫu, sau này e rằng sẽ đi làm đại minh tinh nhỉ.” Giọng điệu của Khương Lộ có chút nóng nảy, không phải đố kị, ngược lại giống giận dỗi hơn.

Tâm tư của thiếu niên rất dễ đoán, cô liếc mắt là biết ngay: “Khương Lộ, bây giờ Tiểu Na có việc làm và cuộc sống tốt hơn trước, em không thấy vui sao?”

“Đương nhiên không phải!” Khương Lộ phủ định một cách dứt khoát.

“Vậy là em cảm thấy rằng, một người bạn giống với mình, đột nhiên trở nên khác thường à?”

“… Vâng.” Âm thanh trả lời rất nhỏ.

“Vậy em muốn trở lại như trước hả?”

Đoạn đối thoại này có hơi khó hiểu, Khương Lộ nhất thời không rõ như trước là sao?

“Ý chị là để Tiểu Na trở lại Bốn Mùa?”

“Không.” Tư Họa lắc đầu: “Con người đều nên hướng về phía trước, bây giờ Tiểu Na đã tìm được cuộc sống thích hợp với riêng mình, em cũng có thể nỗ lực để tiến gần cô ấy hơn.”

Khương Lộ ngơ ngác nhìn cô.

Tư Họa mỉm cười, chỉ nói đến đây: “Chị nhớ em sắp lên lớp 12 rồi nhỉ, cuộc thi đại học năm sau nhớ cố lên nhé.”

Bất kể giai đoạn tuổi tác nào, chỉ cần cố gắng, mọi thứ đều kịp!

Sau khi tạm biệt Khương Lộ, Tư Họa từ từ bước đi.

Về nhà cần phải đi qua hành lang dài, cô nghe thấy tiếng mưa rơi xuống mặt hồ, nhìn thấy những giọt nước tí ta tí tách tạo ra từng vòng gợn sóng, tốc độ dưới chân ngày càng nhanh.

Quả nhiên, vẫn là không thích trời mưa, ngay cả tâm trạng thưởng thức cảnh quan tự nhiên cũng không có.

Giữa lúc sét nổ sấm chớp, Tư Họa dứt khoát kéo rèm cửa sổ xuống, đeo tai nghe vào ngăn chặn những tiếng ồn bên ngoài.

Lúc chín giờ tối cô nhận được cuộc điện thoại từ Ngôn Tuyển, người bên đó có lẽ mới tan làm không lâu, lờ mờ nghe thấy tạp âm khác bên cạnh, có thể chưa về đến nhà.

“Anh lại tăng ca rồi?” Đây không phải là lần đầu tiên Tư Họa nhận cuộc gọi sau khi tan làm từ anh.

“Khoảng thời gian này hơi bận.”

“Vất vả rồi, làm ông chủ cũng không dễ dàng.” 

Từ cuộc đối thoại ngẫu nhiên của Ngôn Tuyển và Ngôn Hy có thể thấy được, hình như người đứng đầu nhà họ Ngôn đời trước xảy ra chuyện gì đó, Ngôn Tuyển mới phải lên làm thay. Liên quan đến những chuyện cơ mật, cô cũng không tiện hỏi, chỉ biết cả năm nay Ngôn Tuyển đều rất bận.

“Cũng ổn, chơi mấy năm nay rồi, cũng đến lúc phải làm chút chuyện gì đó.” Lúc trò chuyện anh luôn tươi cười, giấu đi sự mệt mỏi một ngày sau điện thoại.

Có người nói chuyện cùng tốt hơn nhiều khi chỉ có một mình ở trong nhà, Tư Họa giở chăn ra: “Gần đây trời cứ mưa mãi, làm gì cũng không tiện.”

“Không thích trời mưa sao?”

“Không thích lắm, cứ cảm thấy tiếng mưa rất ồn ào.”

“Tôi biết rồi.”

“?” Ngôn Tuyển chỉ để lại một câu ngắn ngủi, Tư Họa không hiểu, hỏi nữa thì anh lại không chịu nói.

Nhưng ngày hôm sau, Tư Họa đã biết ý nghĩa của câu nói đó.

Cô lại nhận được một phần quà nữa, lần này không có bao thư, dùng một cái hộp vuông để đựng.

Bên này cô vừa mới ký nhận, đối phương sẽ nhận được thông báo, cho nên Ngôn Tuyển có thể gọi đến đúng giờ: “Nhận được đồ chưa?”

“Nhận được rồi, ở trong là gì thế?”

“Mở ra xem là biết ngay.”

Giả vờ thần bí.

Tư Họa mang về nhà, lấy con dao gọt trái cây rạch rách băng keo trong, mở hộp carton ra. Ở trong có một túi vải nhỏ, lấy đồ ra mới biết đó là một quyển sách, bìa sách ghi là—— “Âm thanh vạn vật”.

“Âm thanh vạn vật?” Cuốn sách thu thập hơn trăm loại âm thanh, quét mã QR ở góc sách là có thể nghe được những âm thanh khác nhau, đây là, tiếng ngân ca của vạn vật.

Tư Họa lật qua mấy trang, mã QR ở phía trước đều có miêu tả âm thanh, cô có thể tuỳ chọn âm thanh mà mình thích nghe để quét mã.

Những trang cuối chỉ có mã QR, không có miêu tả, chẳng lẽ không có âm thanh?