Trong ổ đĩa online của Trịnh Hòa, chứa đầy đủ những vai diễn cậu từng đóng từ khi bắt đầu bước chân vào nghành này.Cậu ngại ngùng nói: “Trước lúc rời khỏi công ty, chị Phương cho em, vốn em không muốn, nhưng sau nghĩ lại, giữ làm kỷ niệm cũng được…..”“A, ” Bạch Ân lại cảm thấy Trịnh Hòa thực đáng yêu, ông không ngờ, thứ bên trong lại là cái này. Ông bỗng nhiên muốn xem những vai Trịnh Hòa đã đóng, liền hỏi: “Bảo bối, tôi nhớ rõ, hồi chúng ta mới gặp nhau, em có bảo em từng diễn vai nào đó ấy nhỉ? Tôi quên.”“Ngài khoan hẵng xem, ” Trịnh Hòa nói: “Em sợ ngài đau đầu.”“Không sao, tôi vừa uống thuốc rồi, ” Bạch Ân nhìn đồng hồ trên tường: “Có thể chống được nửa giờ.”“Ngài thật sự muốn xem sao?” Trịnh Hòa hỏi.“Đương nhiên.” Bạch Ân cười, vuốt vuốt chóp mũi Trịnh Hòa.Ngoài “Xuân Kiếp”, tất cả những vai diễn của Trịnh Hòa gộp vào chưa được 1 giờ, cậu bấm vào một cái video chỉ dài chừng 5 phút, nói: “Đó, ngài xem đi.”“Em diễn gì ở vai này thế?” để hiểu biết thêm về diễn xuất của Trịnh Hòa, Bạch Ân hỏi.Trịnh Hòa nghĩ một hồi, ‘Tống Chí Thu’ là nhân vật cậu nhận vai chừng 4 năm trước, xét trong tổng thể bộ phim thì, đến nam phụ cũng không được tính, sau cũng chưa từng có ai hỏi cậu về nhân vật này, dần dà, Trịnh Hòa chỉ nhớ mình đóng vai đó, còn nội dung thế nào thì quên sạch.“Hình như là câu chuyện về một thích khách cứu chủ….ừm, còn có chút ái muội với một nha hoàn, chuyện hai người chưa có kết quả gì thì biên kịch đột nhiên thay nhân vật, cho nha hoàn chết, thế nên vai của em cũng xong.”Bạch Ân nói: “Em nên học cách diễn đạt đi, dù em nói rất nhiều nhưng tôi chỉ hiểu một câu, nói cho tôi biết, ai là người diễn vai nha hoàn?”Trịnh Hòa vốn định nói ‘Đào tiệp’, nhưng thấy vẻ mặt như sắp nổi giông của Bạch Ân liền giả ngu: “Không biết nha, em không biết.”Bạch Ân chập hai tay lại, ngón tay xoay xoay vô ý thức, nói: “Sao tôi lại thấy như em đang nói dối nhỉ.”“Hơ hơ hơ, em nào dám.”“Mong như thế.” Bạch Ân không nói toạc rằng cậu đang run rẩy: “Tôi ngồi dịch sang một chút, để thoải mái hơn.”Trịnh Hòa vừa dời qua, đột nhiên nghĩ ra, chút nữa Bạch tiên sinh bật play, thấy mặt Đào Tiệp thì câu nói dối vừa nãy còn ý nghĩa gì nữa. Cậu vội vàng giằng lấy chuột, định tắt cửa sổ trang web đi, nào ngờ động tác mạnh quá, hơn nữa, nửa người cậu đang ngồi trong lòng Bạch Ân, thế nên, trượt chân, rầm một cái, màn hình khép lại, mông cậu đoan chính ngồi trên laptop.Bạch Ân nghiêng đầu, đưa tay sờ sờ: “Em muốn cho tôi xem mông em đẹp tới mức nào sao, bảo bối.”Trịnh Hòa: “…”Bạch tiên sinh, ngài xấu bụng lắm.