“Xuân Kiếp” được đầu tư rất lớn, từ khâu sản xuất đến tuyên truyền đều sử dụng những gì tốt nhất, ngay cả khi chưa phát sóng, thời gian tuyên truyền phỏng vấn và quảng cáo cũng đã được đặt trước.Âu Dương Chí bị Bạch tiên sinh đem đi ‘đóng băng’, do đó, người đang nổi như Trịnh Hòa đương nhiên sẽ tiếp nhận số quảng cáo dang dở cần phải thực hiện, giá trị của cậu lại tăng lên.Giám đốc Tống hình như đang phát điên vì rắc rối nào đó. Có hôm Trịnh Hòa về kể với ông, công ty muốn Bạch tiên sinh đầu tư một bộ phim mà cậu không có vai trong đó.“Phim em không có vai, tôi đầu tư làm gì?” Bạch Ân hỏi.Trịnh Hòa ngồi trên đùi Bạch Ân trêu chó, nghe thế nói: “Sao em biết chứ? Mấy gã trong công ty toàn loại não xoắn. Nào, bắt tay.” Một tay cậu giơ ra, một tay cầm bánh bích quy của chó. Đây là cách cậu học được trên mạng, đầu tiên cầm bánh quy, sau đó huấn luyện chó, đợi đến lúc nó nghe lời mới ăn được bánh quy.Chó ngố thông minh hơn Trịnh Hòa nhiều, nó không thèm để ý tới chỉ lệnh của cậu, ăn luôn bánh, nhai nhồm nhoàm rồi nuốt vào bụng. Cặp mắt tròn xoe ngước lên nhìn Trịnh Hòa.“Ngoa ngoa ngoa”Trịnh Hòa tròn mắt nhìn nó, nhéo tai Husky: “Sao mày lại ăn! Thôi, dù sao cũng không nôn ra được, nhưng mày không nghe lời nên cơm tối nay chỉ còn nửa thôi.”“Ngoa ngoa! Oăng oăng!” Husky lo lắng, chạy vòng vòng quanh Trịnh Hòa, phe phẩy đuôi.“Vẫy đuôi cũng thế thôi, mày phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm.” Trịnh Hòa nghiêm túc nói.“Em so đo gì với một con chó chứ?” Bạch Ân nhẹ nhàng dùng chân mát xa cho chó ngố: “Nó là chó, có nghe hiểu em nói gì đâu.”Trịnh Hòa không vui: “Bạch tiên sinh, ôngtốt với nó hơn tốt với em.”Bạch Ân đưa tay giữ chặt Trịnh Hòa: “Tôi nói, nó là chỉ là chó, nó kém em,sao em lại đánh đồng mình với một con chó.”Điều khác nhau cơ bản trong quan niệm của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh là Bạch Ân có ý thức giai cấp rất rõ rệt, hoặc có thể nói là phân chia phạm vi. Trịnh Hòa đối xử với chó ngố như với người nhà, làm chuyện sai sẽ mắng, bệnh sẽ lo. Còn trong mắt Bạch Ân, nó chỉ là một con chó, thế nên ông thậm chí còn không thèm đặt tên, chỉ gọi vui đùa là ‘Trịnh Hòa’. Nói trắng ra, nếu có ngày Husky chết, Trịnh Hòa sẽ khóc, nhưng Bạch Ân sẽ mua ngay một con chó mới để bù vào chỗ trống.Trịnh Hòa không hiểu được ý ngầm trong lời Bạch tiên sinh: “Chó thì sao chứ, em muốn từ từ dạy nó để nó biết tự đi vệ sinh, đỡ cho mình bao nhiêu phiền phức.”“Thế đưa nó tới trường, tham gia khóa học huấn luyện đi.”Trịnh Hòa không đành lòng: “Em từng em phim tư liệu về vấn đề này rồi, mấy trường đó thường ép chó tuyệt thực rồi xử phạt thân thể để chúng học nhanh, Husky mà đến đó thì lại phải chịu khổ.”Bạch Ân rất thích sự ‘mềm lòng’ của Trịnh Hòa, cười nói: “Em bảo với Tống Chấn Hào, chỉ có phim em đóng tôi mới đầu tư, cắt đứt ngay cái ý đồ đó đi.”Trịnh Hòa nói rất ngây thơ: “Nhưng chính em cũng không biết phim em chụp có đắt khách không, Bạch tiên sinh, ông cứ xem phim nào đáng đầu tư thì đầu tư, nhỡ đầu tư cho em lỗ thì sao?”Bạch Ân nghịch nghịch ngón tay Trịnh Hòa đầy thân mật: “Đầu tư cho em, vĩnh viễn không lỗ.”“Ông tin tưởng em quá.”“Ha ha, ” Bạch Ân cười nói: “Không phải lợi ích tiền bạc, mà là những giá trị khác, hiểu không?”“A…” Trịnh Hòa làm vẻ như ‘ngộ ra’ sau đó nói: “Không hiểu.”