Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 417

Trịnh Hòa vừa quay về trường quay ngày đầu tiên đã gây ra chuyện.

Kỳ thực mà nói, việc này không phải là cậu sai, chẳng qua Trịnh Hòa biến mất không đúng lúc lắm, trước đó A Long và Bạch tiên sinh mới có scandal, rồi cậu lại vô cớ bỏ vê công việc. Đạo diễn Vương đương nhiên không dám dị nghị người đầu tư như Bạch tiên sinh, nhưng đôi khi cũng buông lời châm biếm Trịnh Hòa lúc người ta đả động đến cậu. Điều ngày khiến mấy kẻ tinh ranh trong giới dò được thái độ của ông.

Đoàn làm phim giống như một đàn cừu, con cừu cầm đầu chạy hướng nào, cả đám còn lại sẽ đổ dồn theo lối đó.

Kết quả là, tới khi Trịnh Hòa và chị Phương quay lại đoàn làm phim, đón chờ cậu là thái độ lãnh đạm cùng với việc chểnh mảng trong chuẩn bị phục trang và trang điểm.

Trịnh Hòa vốn có cái tính tản mạn, hơn nữa cậu diễn mấy vai tôm tép lâu quá rồi, có gai góc cũng bị mài cho nhẵn thín. Thế nên, khi cậu thấy phần ngực của trang phục bị rách một mảng lớn, lộ cả “nhũ hoa” thì cũng chỉ giật giật khóe miệng, nghĩ thầm: tuy mình đang quay dở thì đột nhiên rời khỏi đoàn phim thật, nhưng làm thế này có phải là quá lắm không, có cần ra oai phủ đầu hay gì đó không trong đống quần áo này có ba bộ đã tàn quá nửa, A Long từng trả lại hai lần rồi. Trịnh Hòa thấy cũng tới giờ mọi người đi ăn cơm liền gọi A Long lại giúp cậu vá áo.

Vẻ mặt A Long đầy đau khổ: “Trịnh ca, em đâu biết cái này,”

“Cậu phải bổ túc một khóa kỹ năng sinh hoạt đi.” Trịnh Hòa nói xong liền lấy kim chỉ từ túi của mình ra, vừa lảm nhảm vừa vá đồ.

Nào ngờ bộ quần áo đó suýt nữa gây ra họa lớn. Chiều đó Trịnh Hòa phải chụp một loạt ảnh mới để đăng lên weibo, tuyên truyền cho phim, cậu mặc đúng cái bộ y phục rách ngực đó. Chụp ảnh hơn hai tiếng mới xong, đợi lúc nhiếp ảnh gia vừa lòng, Trịnh Hòa đã nhễ nhại mồ hôi, áo lót cũng ướt đẫm, A Long đưa nước rồi dâng khăn ướt, Trịnh Hòa nằm dưới ô hồi lâu mới hồi sức lại, tới lúc tẩy trang thì môi đã trắng bệch.

Chị Phương chạy tới, thấy Trịnh Hòa như thế vừa quở trách vừa đau lòng, cuối cùng cô nhét cho cậu hai viên vitamin C. Đạo diễn Vương nhìn bộ dạng Trịnh Hòa tàn tạ liền biết chiều nay không quay được thêm cảnh nào nữa, bảo cậu về, mai lại tới.

Trịnh Hòa nhẹ giọng bảo A Long đi mua thuốc lá, chút tặng mỗi người một bao, không lấy cũng phải đưa. Chị Phương hiểu ra chuyện, dạo gần đây cô bận bịu với phía sản xuất nên lơ là bên đoàn làm phim, vậy nên cô đưa tiền cho A Long, bảo cậu đi nhanh về nhanh.

Chị Phương giữ túi chườm đá trên trán hộ Trịnh Hòa: “Em mệt thế này còn tự về nhà được sao? Để chị đưa đi.”

“Không cần.” Trịnh Hòa chống mình, nói, “Em gọi điện cho Bạch tiên sinh rồi, nếu ông ấy không bận, sẽ tới đón em.”

Chị Phương mới gặp Bạch tiên sinh hai lần, chưa từng chứng kiến cảnh hai người ân ái ngọt ngào như Thành thiếu nên nghe Trịnh Hòa nói thế liền nhìn cậu có chút hoài nghi. Nghĩ, thôi thì để mình quan sát thêm, có gì không ổn thì nhắc nhở thằng bé.

Ngồi một lúc rồi chị Phương lại đi. Trong lúc nghệ sĩ quay phim, người bận nhất chính là người đại diện. Cô muốn dựa vào nhân vật này kéo cho Trịnh Hòa mấy hợp đồng quảng cáo, giờ đã có hai công ty có ý. Cô nói với Trịnh Hòa những việc mình đang vội gần đây, rồi cầm di động rời đi.

Trịnh Hòa cảm thấy mình không còn khó chịu đến thế, liền lấy di động ra gọi điện cho Bạch tiên sinh. Có một điều kỳ quái là, Bạch tiên sinh chưa từng đặt di động bên người, lúc nào cũng quăng lung tung, thế mà mỗi khi Trịnh Hòa gọi điện, ông đều bắt máy rất nhanh. Mỗi lần nhớ tới cái đặc quyền chỉ mỗi mình được hưởng này, Trịnh Hòa lại thấy lòng ấm áp.

“Bảo bối, em đang làm gì thế?”

“Quay xong rồi, ” Trịnh Hòa kéo túi chườm đá xuống hai mắt mình, nói, “Ông có tới đón em không? Tuy rằng em cũng chẳng muốn đi chỗ nào.”

“Được, giờ tôi ra cửa.” Bạch tiên sinh vẫn đáp lại rát vui vẻ, “Em không bận gì nữa phải không?”

“Không.” Nghe giọng của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy hai mắt díp lại, “Chúng ta cứ nói chuyện đi, đừng cúp máy.”

“Tôi cũng muốn thế.” Bạch tiên sinh cười nhẹ, hỏi, “Giọng em sao lại thế, mệt lắm à?”

“Cũng tạm.” Trịnh Hòa ngáp một cái, “Lâu rồi không bận thế, chưa quen thôi.”

Phía Bạch tiên sinh đột nhiên im lặng, không biết ông nói gì với ai ở cạnh, Trịnh Hòa mơ mơ màng màng nên cũng chẳng nghe rõ, sau rồi, điện thoại cúp máy. Trịnh Hòa mệt rã dời, mắt không nâng lên nổi, cậu định bấm gọi lại thì ngón tay trượt xuống. Cậu thiếp đi.

A Long mua thuốc lá xong, mở cửa thì thấy Trịnh Hòa đang ngủ ngon lành liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn mình thì tươi cười đi đưa thuốc cho người khác. Lúc bước qua phòng phục trang, cậu nhớ tới chuyện không vui hồi sáng, liền cố tình đi vòng qua, định tặng đồ cho họ sau cùng. Nào ngờ chưa đi được vài bước, đã bị gọi giật lại: “A Long! Anh đứng lại đó cho tôi!”

A Long quay đầu lại, thấy là cô bé ở tổ phục trang, trước hai người khá thân nhau, liền hỏi: “Sao thế?”

Cô nàng chạy tới, hai mắt đỏ bừng, cô cầm di động hỏi A Long: “Thế này là sao đây?”

A Long nhìn nhìn, trên di động là hình ảnh Trịnh Hòa ngả mình lên đầu tường, quần áo hỗn độn, tóc cấu bẩn, ngước nhìn trời xanh, cậu ngơ ngác đáp: “Đẹp mà….”

“Quần áo! Anh nhìn quần áo ấy!” Cô nàng tổ phục trang phóng đại bộ quần áo Trịnh Hòa đang mặc, A Long nhận ra ngay đó là bộ Trịnh Hòa bảo cậu vá hồi trưa, lòng cảm thấy có chuyện không ổn, nhưng vẫn kiên trì nói, “Bộ này được lắm mà, hợp với nhân vật.”

Cô nàng tổ phục trang òa lên, cầm chặt di động, ngồi chổm hổm dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa hô: “Sao các người lại bắt nạt tôi thế chứ? Chẳng nhẽ có ô dù là được kênh kiệu sao? Không thích bộ này thì trả lại cho bọn tôi, tự tiện sửa thế kia, sai gì bọn tôi cũng phải chịu hết sao?”

A Long sửng sốt, trên hành lang người đến người đi, chẳng mấy chốc mọi người liền bu kín lại. A Long đưa tay định dìu cô thì bị cô đẩy đi. Chuyện này mau chóng tới tai phó đạo diễn, phó đạo diễn tới, nhìn A Long, lại nhìn cô nàng tổ phục trang đang khóc không ngừng, hỏi: “Trịnh Hòa đâu?”