Hai người có thói quen gối đầu nhau thủ thỉ chuyện trò trước lúc đi ngủ, trên cơ bản đều là Trịnh Hòa thao thao bất tuyệt.Trịnh Hòa nghĩ, giấu mãi cũng không tốt, liền kể cho ông nghe rằng mình đã kiên trì quay phim dưới cái nắng hè chói chang thế nào, sau rồi đang ngủ dở thì bị A Long gọi dậy, xuống nói chuyện rõ ràng với phó đạo diễn, cuối cùng còn nghiêm túc giải thích với Bạch tiên sinh, rằng cậu thấy cô bé đó khóc tội quá, hơn nữa còn do cậu mà mất việc nên mới xin lỗi trước. Cậu biết ông rất bênh mình, ra cửa có người đụng phải cậu mà Bạch tiên sinh cũng nhìn chằm chằm người đó rồi thả không khí lạnh. Những lúc ấy, cậu chỉ biết chột dạ, hôn chụt lên môi ông một cái rồi dỗ dành mãi tới khi ông không có ý kiến gì mới thôi.“Em có biết, em làm thế sẽ gây ra hậu quả gì không?” Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nắm lấy cằm Trịnh Hòa, nhìn cái mặt ngốc của cậu, thở dài, “Do tôi không chọn đúng người cho em, chị Phương và cậu thư ký kia trả lại công ty đi, tôi xếp cho người khác.”Trịnh Hòa không dám lên tiếng, hôm nay ông tới đoàn phim xả giận hộ cậu đã khiến lòng cậu ngọt ngào lắm rồi. Thế nên cái bệnh trung nhị của cậu phát tác, cảm thấy ông làm gì cũng vì tốt cho mình hết, còn về chị Phương và A Long, chắc chắn họ sẽ được điều tới một chỗ cũng tốt chẳng kém, tiếp tục cống hiến hết mình vì chủ nghĩa xã hội khoa học.“Sao bỗng dưng hôm nay em lại nghe lời thế?” Bạch tiên sinh nheo lại mắt.“A? Chẳng phải ông đã quyết định rồi sao, ” Trịnh Hòa nói, “Cứ thế đi, nhưng sao ông lại biết giữa em và đoàn phim có sự xa cách?” Mấy hôm nay ông bận thế, cậu không tin Bạch tiên sinh có thời gian rảnh đề rình coi.Bạch tiên sinh xoay người lấy điện thoại từ ngăn tủ ra, bật đoạn video lên, những lời họ nói trong đoạn băng vang lên rõ ràng. Lúc Trịnh Hòa dán tai vào cửa nghe lén chưa nghe rõ đoạn video, nhưng giờ nghe được những lời thô tục, xấu xa này, cậu tức tới độ bật dậy, đập gối bình bịch.“Đệt! Đệt đệt đệt đệt đệt! Lũ này điên à?” Trịnh Hòa nói, “Có lòng lại không được đền đáp, lương tâm của mấy người này bị chó gặm rồi phải không! Em đã không so đo với sai lầm của họ rồi mà còn đi nói xấu? Em kênh kiệu sao, mai em cho họ biết, thế nào mới là kênh kiệu! Cho lác mắt!”Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Em có muốn sửa kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” không? Phần diễn của em sẽ được tăng lên.”Trịnh Hòa nhíu mày: “Là sao?”“Đạo diễn Vương ra điều kiện đó với tôi.” Bạch tiên sinh nói.Trịnh Hòa cười nhạo: “Đừng nghe ông ta nói bừa, kịch bản được thêm, nhưng còn có quá trình cắt nối biên tập nữa mà? Thêm cho em bao nhiêu cảnh, tới lúc biên tập cắt đi bấy nhiêu, ngoài việc tăng lượng công việc của em thì chẳng còn ích lợi gì cả. Trò này em thấy nhiều rồi.”“Bảo bối thực thông minh.” Bạch Ân cười ôm lấy bả vai Trịnh Hòa, hôn hôn mũi cậu, “Ngủ đi, chuyện ngày mai, ngày mai nói.”