Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 446

Tại văn phòng trên tầng cao nhất của BEACHER.

Bạch tiên sinh vừa quay về thành phố H thì có một vị khách không mời mà tới.

Mặt mũi Vinh thiếu bầm dập, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Bạch Ân đầy đau thương.

Bạch tiên sinh cầm tách cà phê trước mặt, nhấp một ngụm, vẫy tay với Kiệt Tử, hỏi ghé vào tai: “Sao các cậu lại để cậu ta đi vào?”

Kiệt Tử làm điệu bộ: chẳng biết làm thế nào, đáp: “Ngài chưa nói không được mà.”

“…Bạch Bạch.” Vinh thiếu ai oán nói, mới bật ra từ đầu tiên đã khiến Bạch tiên sinh nổi da gà: “Em đến rồi, em thua, chúng ta làm lành được không?”

Bạch tiên sinh khẽ chỉnh lại cà vạt, chỉ cần nghe giọng của A Vinh thôi ông đã thấy không thoải mái, cứ như có thứ gì chặn nghẹn cổ họng: “Khụ, tôi không nhớ giữa chúng ta từng có cá cược gì.”

“Mọi điều anh làm, chẳng phải vì khiến em hồi tâm chuyển ý sao?” Vinh thiếu ai thiết: “Em đồng ý với anh, về sau em sẽ không làm chuyện xằng bậy với người khác nữa, em sẽ về bên anh, anh giúp em trả nợ đi, em sắp không ra khỏi cửa được rồi.”

Tuy Bạch tiên sinh biết chỉ số thông minh và tam quan của A Vinh có vấn đề, nhưng giờ ông đang bị nghẹn cứng vì cái logic quỷ dị của cậu ta.

Vinh thiếu nghiêng người, chạm nhẹ vào tay Bạch tiên sinh, ông mau chóng rụt tay mình đặt lên gối, khiến Vinh thiếu sờ hụt. Vinh thiếu lại bắn ánh nhìn đau thương về phía Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: “….Cậu muốn tôi trói cậu lại sao?”

Nói thực thì, vẻ ngoài của Vinh thiếu hơn Trịnh Hòa rất nhiều, hơn nữa, Bạch tiên sinh càng thích hợp với kẻ đẹp mã và đầu óc rỗng tuếch như Vinh thiếu hơn là người có chút thông minh như Trịnh Hòa. Nhưng không hiểu vì sao, ông lại cảm thấy may mà mình có bệnh ưa sạch sẽ nên năm đó chưa đụng vào Vinh thiếu.

Nếu không, ông chắc rằng mình sẽ không cương được.

“Bạch Bạch, sao anh lại thế….” Nước mắt của Vinh thiếu bắt đầu rơi lã chã: “Em yêu anh mà, tuy năm đó em rời xa anh, nhưng đấy là vì anh bỏ em nha? Chúng ta quay lại như xưa không được sao?”

“Cậu khiến tôi chán ghét…..” Bạch tiên sinh nghiêng người, tựa vào ghế sa lông, bộ âu phục bị ông kéo cho phẳng phiu, ông nhẹ giọng hỏi: “Cây lược gỗ đâu? Trả cho tôi.”

Vinh thiếu đương nhiên không đem theo cây lược gỗ, nó sớm bị Bạch tiên sinh quăng ở nước Y rồi, người cậu ta cứng ngắc, cố làm ra vẻ bình tĩnh, đáp: “Cây lược đó em gửi ngân hàng, chỉ cần anh khôi phục thân phận công dân cho em, em sẽ trả nó cho anh.”

“Lợi thế duy nhất cậu cũng để mất, tôi không hiểu nổi, cậu dựa vào gì để ra điều kiện cho tôi?” Bạch tiên sinh nheo mắt, bờ môi mỏng mím lại, tựa như đang cười.

“Chỉ cần tình yêu là đủ!” Sáu tiếng này Vinh thiếu nói chắc nịch.

Bạch tiên sinh đỡ trán, ông cảm thấy thay vì lãng phí thời gian nói chuyện với cậu ta, về ngủ bù còn hơn, liền đứng lên, nói: “Kiệt Tử, quẳng cậu ta đi, về sau tôi không muốn gặp cậu ta nữa.”

“A?” Kiệt Tử giật mình: “Tôi còn chưa xem đủ mà.”

Bạch tiên sinh quay đầu lại mỉm cười với hắn: “Thế tôi cử Trần Minh đi, đổi cậu ta làm người lên giường với cậu được không?”

“Đừng đừng đừng!” Kiệt Tử nắm chặt lấy tay Trần Minh ngay tắp lự: “Tôi rời đi, anh ấy sẽ tắc nghẽn cơ tim, nửa đêm chết trên giường thì đừng có trách tôi.”

“Có thời gian đứng trước mặt Bạch tiên sinh nói xấu thì mau đi giải quyết công việc đi!” Trần Minh thực không chịu nổi cái thói dính người ‘khiến cả thế giới biết rằng em yêu anh’ của Kiệt Tử, hắn vỗ đầu Kiệt Tử một chút, ra lệnh cho người khác khống chế Vinh thiếu đang gào thét, rồi theo Bạch tiên sinh ra cửa.

Bạch tiên sinh thấy Trần Minh bên người, hỏi: “Chẳng phải tôi phái cậu đi bảo vệ Trịnh Hòa sao? Sao lại quay về?”

“Cậu Trịnh tới hầm trú ẩn quay phim…” Trần Minh nói.

Bạch tiên sinh gật đầu, ngắt lời: “Tôi biết, nói đúng trọng tâm đi.”

Trần Minh nói: “Vốn chúng tôi định đi cùng, nhưng có chút vấn đề xảy ra khi phối hợp với đoàn phim, họ không cho chúng tôi đi cùng, cậu Trịnh cũng tỏ ý như thế, vậy nên tôi dẫn người trở lại.”

Bạch tiên sinh biết tính Trịnh Hòa, hẳn là mọi người trong đoàn đều đi gọn nhẹ, nếu cậu dẫn theo một đống người thì cũng ngại nên mới thuyết phục Trần Minh không đi theo.

“Ừm, tôi biết rồi.” Bạch tiên sinh hỏi: “Thế giờ em ấy ở đâu?”

Trần Minh nói: “Màn hình định vị không ở chỗ tôi, tôi cho rằng ngài sẽ về thẳng sơn trang nên đặt tại phòng khách ở đó.”

Bạch tiên sinh bất đắc dĩ nhìn đám thuộc hạ ai nấy đều có cá tính của mình, nói: “Thế cậu đưa tôi tới BEACHER làm gì?”

“Kiệt Tử nói Vinh thiếu tới, bảo tôi lái xe qua, lúc ấy ngài đang ngủ, đợi đến khi ngài tỉnh dậy thì đã đến nơi rồi.” Trần Minh nói.

“…..Thế giờ về thôi.” Bạch tiên sinh cảm thấy sự nóng nảy của mình bị đám cấp dưới này mài mòn hết rồi, chẳng còn sức để trách cứ nữa.