Bạch Ân lôi hai đứa nhóc đi ăn cơm, ông còn cố ý vòng qua chỗ công ty của Trịnh Hòa —Hành động này hoàn toàn là vô thức, số lần tự mình lái xe của ông có thể đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng là đi từ BEACHER tới công ty cậu.Đợi ông nhận ra mình đang đi đâu thì xe đã vào đường một chiều, không quay đầu được, đành phải lái tiếp. Không ngờ, có một chiếc gấu mèo nhỏ lừ lừ đi trước xe ông, tốc độ chắc chừng 30km/h.Bạch Ân thấy quen quen, đang định nhìn biển số xe thì màn hình di động sáng lên, có cuộc gọi, số của ‘Trịnh đại nhân’Tên này là Trịnh Hòa đổi lúc nghịch di động ông. Mỗi lần thư ký giúp ông gọi đến số này đều nhìn ông rất kỳ quái. Bạch Ân chẳng thấy sao cả, xem nhiều cũng quen.“Trịnh Hòa.” Bạch Ân đeo ống nghe điện thoại lên.“Bạch tiên sinh, ngài đang ở đường Đức Hoàn đúng không?”“Ừm.”“He he, em đã bảo cái xe phía sau nhất định là của ngài mà, trên kia, cách đây chừng 50m có một bãi đỗ xe, em ở đấy đợi ngài, có thứ này cho ngài đó.”“Gì thế?” Bạch Ân hỏi.“Ngài đừng hỏi trước mà, em đi đỗ xe đây, cúp máy trước nhé, bye bye.”Evan vừa lên xe đã say, Bạch Nhuận Trạch ôm cậu ngồi ghế sau hóng gió. Bạch Ân liếc nhìn, nói: “Con à, phải có trách nhiệm với Evan nghe chưa, tay sờ lên mặt người ta rồi.”Bạch Nhuận Trạch nhe răng: “Ông đừng nói nhảm, bao giờ mới đến chỗ ăn thế?”“Đợi chút, ta đi gặp người này đã.” Nói xong, Bạch Ân mặc kệ Bạch Nhuận Trạch chỉ trỏ, chửi bới phía sau, đỗ xe, tìm Trịnh Hòa.Hôm nay Trịnh Hòa mặc bộ đồ màu trắng, nhìn rất sáng, nhưng kiểu tóc của cậu thì cứ như bị lợn liếm, bóng lộn, còn bết lại.Vừa gặp Bạch Ân, cậu đã nhào đến, chỉ vào quả đầu của mình, nói nhà tạo mẫu tóc không phải là người, trợ lý A Long cũng không phải là người, ai đời cổ vũ cậu đổi kiểu tóc, đổi xong lại ra kiểu này. Chiều nay phải chụp poster, biết nói sao với cha mẹ đây. Bạch Ân cười thầm trong lòng, nhưng vẫn cố nhịn để an ủi trái tim yếu ớt của Trịnh Hòa.Hai người dùng dằng ở bãi đỗ xe mất hơn 20 phút, Trịnh Hòa nói hết chuyện này đến chuyện kia, giờ cậu chỉ muốn dính chặt lấy ông, nếu không phải 1tiếng nữa mới tan tầm, cậu chắc chắn sẽ theo Bạch tiên sinh về nhà.Cuối cùng, cậu đưa cho Bạch Ân một cái hộp, bên trong có mấy khối vuông, bảo là đậu phụ Tây Tạng người ta gửi về. Nói xong, Trịnh Hòa lưu luyến rời đi.Lúc này Bạch Ân mới nhớ ra, trong xe mình còn hai thằng nhóc đang đòi ăn. Quay về xe, ông thấy Evan đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng Bạch Nhuận Trạch, mà thằng con ông vừa nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé, vừa trừng ông.Bạch Ân cảm thấy khó chịu, ông với Trịnh Hòa phải chia xa, thế mà hai đứa này dám ngọt ngào thế? Bạch Nhuận Trạch cũng giống như những người đàn ông khác nhà họ Bạch, thần kinh có chút không bình thường, nó đối xử tốt với một người không thuộc gia đình mình như thế, giữa hai chúng nó nhất định có chuyện gì ông không biết.Dù sao thì, càng nhìn ông càng thấy nếu Evan và Bạch Nhuận Trạch ở bên nhau cũng tốt, nhất là Evan, mỗi lần bối rối là mặt lại đỏ lựng. giống hệt Trịnh Hòa.Cái này xem như, yêu ai yêu cả đường đi.