Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 91

Trịnh Hòa bị Bạch Ân làm cho tức lộn ruột, hùng hổ lên lầu, Bạch Ân nhắc với lên: “Đúng rồi, Bạch Nhuận Trạch cũng ở trên đó.”

Trịnh Hòa giơ ngón giữa với ông, Bạch Ân muốn nói với cậu rằng ‘đưa tôi 1500 Euro’, nghĩ nghĩ rồi lại bật cười, Trịnh Hòa đương nhiên không có nhiều tiền thế, vậy ‘mần’ em ấy nhiều hơn mấy lần, coi như để trả nợ đi.

Nhà họ Bạch phủ sóng rất rộng, hầu như mỗi gia tộc đều có họ hàng, thân thích với họ. Đến đời Bạch Ân, ông còn có chừng 4-5 anh chị em họ nữa, bàn về quyền quản lý gia tộc thì ông không nói chính xác được. Nhưng một mình ông, không chỉ phát triển kinh tế ở nước C, mà ở nước J cũng sinh sôi, nảy nở không ngừng. Người trong gia tộc biết rõ năng lực của Bạch tiên sinh, vậy nên đều làm lơ trước một số chuyện không tiện nói ra.

Chào qua một lượt đám thân thích xa lạ, Bạch Ân quét xung quanh, không thấy Trịnh Hòa đâu liền lên lầu tìm, vừa mở cửa ra, ông thấy Bạch Nhuận Trạch và Trịnh Hòa đang bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.

Gõ gõ ván cửa, Bạch Ân thấy cả hai đều nhìn về phía mình, ông hất cằm về phía Bạch Nhuận Trạch, giới thiệu: “Bạch Nhuận Trạch, con tôi.”

Trịnh Hòa cười nói: “Vâng, em cũng đoán thế, tôi là Trịnh Hòa, chào cậu.” nói xong, cậu đưa tay ra, định bắt tay với Bạch Nhuận Trạch.

Bạch Nhuận Trạch lắc lắc đầu, nói: “Nhập gia tùy tục, theo như quan hệ của anh với ông già nhà tôi, thì tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Mẹ nuôi?”

Trịnh Hòa cười cười, xấu hổ: “Mẹ nuôi…..thế sao được, tôi có phải nữ đâu.”

Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ rất nghiêm túc: “Thế gọi gì giờ, aiz, tiếng Trung phức tạp thế.”

Bạch Ân lạnh nhạt nói: “Ngu ngốc.”

Bạch Nhuận Trạch nổi giận: “Lão già, ông nói gì thế! Tôi biết 10 thứ tiếng đó nhé! Ông biết không?”

Bạch Ân đáp: “Chỉ biết nói, không biết viết, dựa theo pháp luật thì vẫn thuộc giai đoạn thất học, đắc ý cái mọe gì.” Cái từ cửa miệng ‘mọe’ đó là bị Trịnh Hòa lây bệnh.

Nghe Bạch Ân mắng Bạch Nhuận Trạch như thế, Trịnh Hòa ngạc nhiên. Trong mắt cậu, Bạch Ân là một người trầm ổn và dịu dàng, giận thế nào cũng không nói tục. Sao lại thế nhỉ? Cậu kéo kéo gấu áo Bạch Ân: “Thôi mà, cha con ngài lâu lắm mới thấy mặt, đừng vừa gặp đã đánh nhau chứ.”

“Ai đánh nhau với nó, hạ thấp trí thông minh của tôi.” Bạch Ân khoanh tay nói.

Bạch Nhuận Trạch quát: “Nếu ông không phải cha tôi, tôi đã cầm dao đâm chết ông rồi!”

“Ta là cha con thì sao chứ, có công góp một con t*ng trùng chứ mấy, không cần để ý đâu, ” Bạch Ân dùng ngón trỏ, gõ gõ vào ngực mình, đưa mắt nhìn về phía Bạch Nhuận Trạch, vẻ mặt âm trầm lại lộ ra sự quyến rũ chết người: “Nào, đâm chỗ này, kiếp sau ta vẫn làm cha con, con vừa sinh ra, ta sẽ bóp chết, sinh một đứa bóp một đứa, sinh hai đứa, chết cả đôi.”

Bạch Nhuận Trạch căm quá, định lao đến thì bị Trịnh Hòa ngăn lại: “Được rồi, được rồi, đừng đánh mà, bớt giận đi.”

Bạch Nhuận Trạch hô: “Cút đi! Cái gì mà kiếp sau chứ, cái loại như ông, lúc đầu thai tôi chắc chắn sẽ trốn đi, nhất quyết không để ông tìm được! Ông thích thì cứ bóp chết đi, chúc kiếp sau, con cháu ông đời đời kiếp kiếp đều chết sạch!”

Bạch Ân nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nhìn con như thế, chắc chắn con sẽ chết trước ta, kiếp sau làm cha ta đi, ha hả, ” giọng nói của Bạch Ân trở nên lạnh lẽo: “Đùa chết con luôn.”

Trịnh Hòa buồn đến bạc đầu mất thôi.

Cha con nhà này sao thế không biết, ai đời lại cãi nhau như thế, nguyền người kia chết, cần oán hận đến thế sao.