Gửi Em Một Nửa Yêu Thương

Chương 1.1 Lời chúc nghẹn ngào (1)

Triệu Lệ Hy thở dài một hơi trút hết mọi ưu phiền vào trong bầu không khí của buổi hôn lễ.

Đôi mắt thoáng buồn của cô đảo một vòng quanh bữa tiệc, bất chợt dừng lại trên người của Thẩm Mặc Hàn liền gợn lên một tia ghét hận thật nhanh như chưa hề có.

Cô thật sự không thể hiểu ra, vì sao cái người kia lại bất chấp sự chán ghét của cô mà mang sính lễ đến chỉ để ép cưới cô như thế? Có lẽ hắn cũng biết, Triệu gia xem cô như là một cái gai trong mắt. Cho dù người tên Thẩm Mặc Hàn kia có là một tên ăn mày đi chăng nữa, họ cũng đồng ý hai tay hai chân mà gả cô đi. Huống hồ, đây lại là Thẩm gia, lại là Thẩm Mặc Hàn...

Cổ họng Lệ Hy phát ra một tiếng cười nhỏ mang đầy bi ai, trong tầm mắt cô lúc này là hình ảnh hai vợ chồng Triệu gia người cười, người nói vui vẻ.

Đâu đó trong tiếng ồn của buổi tiệc, có tiếng bước chân chầm chậm sải bước đến gần người con gái đang thất thần kia rồi dừng lại. Hồn phách như thất lạc, Triệu Lệ Hy thậm chí còn không hay biết có một người đàn ông đã âm thầm ngồi ở bên cạnh cô từ rất lâu.

Người đàn ông với bộ vest đen lịch lãm cứ mãi đưa ánh nhìn lưu luyến về phía cô dâu xinh đẹp, thật lâu... thật lâu rồi hắng giọng một tiếng. Thanh âm quen thuộc đến mức đau lòng đó chính là thứ đã thức tỉnh mảnh hồn phách đang treo ngược cành cây kia.

Đôi đồng tử Lệ Hy co lại khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của người đàn ông ngồi bên cạnh. Đôi mắt to và long lanh như biển cả, chiếc mũi cao và thẳng tắp, khoé môi cong như một cây cung gợn lên nụ cười rạng ngời tựa bình mình lúc sớm.

Trái tim cô đập thật mạnh, từng nhịp... từng nhịp đau nhói như có một sức lực đang bóp nghẹt cái thứ nhỏ bé, yếu ớt đang đập bên trong lồng ngực. Sự nghẹn ngào từ nơi cuống họng cũng không thể kìm được, từ từ dâng trào lên khoé mắt cay cay, ửng đỏ.

Cố An Thành khẽ giơ ly rượu, mỉm cười chạm nhẹ lên đôi má ửng hồng của cô, giống như đang nhắc với cô rằng đây không phải là một giấc mơ đâu...

Lúc này, Triệu Lệ Hy mới thật sự ngừng bỡ ngỡ.

Anh ta nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, giống như cách mà anh đã từng làm khiến cô quá mức quen thuộc với sự dịu dàng từ đôi tay ấy. Thanh giọng trầm ấm của anh chầm chậm vang lên, lại là một vết cắt sâu vào trong lòng của cô.

“Chúc mừng em, Lệ Hy. Hôm nay, em thật sự đẹp lắm...”

Đáng tiếc... lại không phải là cô dâu của anh...

Tận đáy lòng Cố An Thành dâng lên xúc động, dâng lên vô vàn những tiếc nuối. Bởi vì bây giờ, có nói ra hay giữ ở trong lòng thì đều trở nên vô vọng. Cuối cùng, anh mang những cảm xúc đẹp đẽ đến bi thương này chôn giấu đi, ít nhiều gì đó là những cảm xúc thật tâm, thật lòng nhất mà khi nhắc lại chúng luôn luôn đẹp đẽ...

Toàn thân Triệu Lệ Hy giống như bị tê liệt, có một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đã vô tình thúc giục những cảm xúc mà cô đã âm thầm cất giấu, nó muốn cô nói, nói hết những gì cô cần và muốn nói nhất từ trước đến giờ. Nhưng... cô đã chợt nhận ra được một điều quan trọng. Chính khoảnh khắc ấy, thời điểm ấy cô đã chọn cách im lặng, thì bây giờ cho dù có nói ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa...

Khoé môi Triệu Lệ Hy gắng gượng nên một nụ cười tươi đẹp nhất có thể để đáp lại người đàn ông kia. Cô từ tốn nói.

“Thành, cảm ơn anh...”

Vì đã đến...

Đáy mắt Cố An Thành hơi buông xuống.

“Hôn lễ của cô trợ lý nhỏ trong đội, anh không thể nào không đến.”

Cô chợt cười thành một tiếng thật nhỏ, nhưng bên khoé mắt đã đọng lại giọt lệ trong veo. Đoá hoa thuỷ tiên trắng tinh khôi khẽ giơ tay che đi nụ cười gượng ghịu trên gương mặt xinh đẹp của mình, thanh âm có chút run run.

“An Thành... Anh về lúc nào vậy?”

“À... Anh chỉ vừa mới về thôi...”

“Em...” Cổ họng Lệ Hy có chút nghẹn ngào, dòng chữ thốt ra thật dạt dào cảm xúc cho dù lúc này cô đang cười. “Không nghĩ là anh lại về đúng vào ngày cưới của em đấy.”