Gửi Em Một Nửa Yêu Thương

Chương 3. Gặp gỡ Đường Nam

Những giây phút tương phùng ấm áp cùng Triệu Thịnh cũng theo thời gian mà lặng lẽ trôi qua. Triệu Lệ Hy nói lời giã biệt rồi chậm rãi bước lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, thoáng chốc chỉ để lại trước mắt Triệu Thịnh là một quang cảnh vô cùng tĩnh lặng...

Triệu Lệ Hy ngồi trên xe thẫn thờ nhìn ra ngoài con phố đông người ngập tràn vị nắng. Thời tiết mùa hạ đúng là oi bức, chỉ nhìn xuyên qua tấm kính đen thôi, cũng có thể cảm thấu được đôi phần nào cái nắng gay gắt ở từng con lộ.

Cô bất giác chường người, thanh giọng hoà nhã nói với tài xế Lam.

“Chú Lam, cháu muốn mua một ít đồ.”

Người tài xế kính cẩn gật đầu, đáp “Vâng” một tiếng thật nhẹ, tay cầm vô lăng hướng đến siêu thị nhỏ gần đây mà chạy, thoáng chốc đã đưa cô đến nơi.

Triệu Lệ Hy vừa bước đến, cánh cửa kính cũng tự động mở ra như lời chào đón, mang theo một chút hơi lạnh từ bên trong thổi ra ngoài. Khi bước vào, sẽ nhìn thấy bên cánh cửa là thứ tự những chiếc giỏ xách từ nhỏ đến lớn, cô không do dự cầm lấy một chiếc giỏ nhỏ nhắn. Trước tiên đi đến bên chiếc kệ trưng thật nhiều loại kẹo có đầy đủ hình dạng và màu sắc, ánh mắt khẽ tìm kiếm một lượt rồi với tay lấy một lọ kẹo mật ong bạc hà đặt vào trong giỏ. Sau đó, cô đảo một vòng đến kệ trà, không gian dường như được bao trùm bởi đủ loại mùi hương dịu nhẹ, thật nhanh lấy túi trà anh thảo bỏ vào.

Thao tác mua hàng nhanh gọn lẹ đã xong, cô đi đến quầy thanh toán. Người thu ngân quẹt một cái liền thanh toán xong phần đồ ít ỏi của cô. Cô gái trẻ gói những món đồ vào trong một chiếc túi nilong màu trắng, mỉm cười đưa về phía Triệu Lệ Hy cùng, giọng điệu vô cùng lịch sự nói.

“Cám ơn quý khách.”

Triệu Lệ Hy gật đầu, điềm đạm nhận lấy rồi ngoảnh mặt hướng về phía cánh cửa mà đi.

Một người đàn ông cao lớn cũng đồng thời từ ngoài bước vội vào, bỗng chốc va vào Triệu Lệ Hy. Dưới chiếc mũ len màu đen lúc này là một bầu không khí âm u, một biểu cảm dữ tợn, một vẻ mặt khó chịu. Hắn nghiến răng, khàn giọng chửi thầm một tiếng.

“Mẹ kiếp! Có mắt không biết nhìn à?”

Triệu Lệ Hy bị hắn làm cho hoảng sợ, hít một hơi thật sâu mà cả trái tim như muốn ngừng đập đến nơi, cô cúi đầu xin lỗi người đàn ông đối diện. Nhưng càng cúi gần, càng nghe rõ tiếng răng rắc giõn giã phát ra từ đôi tay lạnh ngắt của hắn.

Hắn giống như phát giác ra điều gì đó, bỗng nhiên nghiêng đầu, ánh mắt thâm sâu và bí hiểm hơi nheo lại, chằm chằm nhìn gương mặt của người con gái kia. Cuống họng của gã hơi run, thanh giọng đã dịu lại rất nhiều so với câu nói đầu tiên, hắn hỏi.

“Cô là ai?”

“Tôi...” Lệ Hy ngẩng mặt, bắt gặp một tầng không khí u ám sau gương mặt điển trai của hắn, liền đột ngột chần chần chừ chừ không thể thốt thành lời.

“Có phải cô là...”

Người đàn ông kia dường như hơi lúng túng phát ra câu nói, nhưng chữ vẫn chưa thể thốt ra trọn đã bị tài xế Lam chen ngang.

“Cô ấy là thiếu phu nhân của chúng tôi, thưa cậu!”

Có lẽ khi vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, ông ấy trông thấy bóng dáng lãnh đạm của người đàn ông này đang bước vào bên trong, liền cảm thấy bất an, nên một mạch khoá xe chạy đến. Trước mắt Triệu Lệ Hy, tài xế Lam dù kính cẩn cúi chào, nhưng giọng điệu thì một mực kiêng kị.

Đôi đồng tử của gã đàn ông dữ tợn kia bất chợt co lại, trên nét mặt lúc này là một biểu cảm kinh ngạc cùng với một tia bi thương thật nhanh như không thể trông thấy, lướt qua đáy mắt. Hắn khẽ “Ồ” một tiếng lạnh tanh.

“Hoá ra, đây là Thẩm thiếu phu nhân.”

Lam Thông cả người đứng thẳng, nghiêm mặt nhìn hắn, nói tiếp.

“Đường tam thiếu gia là một người rộng lượng, nên cũng mong cậu đừng để tâm chuyện vừa rồi. Tôi và thiếu phu nhân còn có việc, xin phép về trước!”

“Haaa.” Đường Nam nhếch mép. “Một cô gái xinh đẹp như Thẩm thiếu phu nhân đây, tôi đương nhiên rộng lượng không tính toán.”

Tài xế Lam nét mặt căng thẳng, vội vàng kéo Triệu Lệ Hy rời đi.

Có lẽ, trong khoảnh khắc đó, sẽ không có một ai để ý đến những đau thương loé lên trong đôi mắt của hắn khi cô lướt ngang qua. Liệu có phải hắn đang gửi gắm một cái nhìn đầy tình ý, một cái nhìn mang lưu luyến và hoang mang đặt trên người cô gái kia không?

Đường Nam vẫn lặng thinh đứng đó, vẫn trông theo bóng lưng mảnh khảnh đang dần xa cách hắn. Đến khi trước mặt hắn chỉ còn là một mảnh trời trống không, hắn mới nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý.

Triệu Lệ Hy thở dài một hơi đưa hết mọi căng thẳng vừa rồi ra bên ngoài, để nó tan vào trong không khí. Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng hỏi.

“Chú Lam, vừa rồi chú gọi người kia là Đường tam thiếu gia. Vậy hắn chính là... là Đường Nam, Đường Tam mà mọi người hay nhắc đến sao?”

Tài xế Lam nhẹ gật đầu, hạ giọng căn dặn.

“Đường Tam là một người khó đoán, khó nắm bắt, cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Tốt nhất đừng dính líu đến hắn.”

Đường gia có hai người con trai, Đường Minh và Đường Lôi, đều là những đứa con bất tài chỉ biết hưởng thụ, tiêu sài thứ tài sản kết xù từng có của Đường gia. Nhưng mấy năm về trước, Đường gia bỗng dưng sa cơ thất thế, phải nói gần như là phá sản. Đường lão gia từ đâu đưa về một đứa con thứ ba chính là Đường Nam kia. Một tay hắn vực lại cơ nghiệp cho Đường gia. Cuối cùng, trở thành một cánh tay đắc lực, đáng tin cậy bên cạnh Đường lão gia.

Tài xế Lam dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn và khan trang. Phía sau cánh cổng sắt được lót một lớp sơn màu vàng đồng là con đường dẫn đến một đài phun nước tầng, làm bằng đá cẩm thạch trắng. Triệu Lệ Hy thích thú ngước nhìn dòng nước từ trên đổ xuống tạo thành tiếng rì rào nho nhỏ êm tai mà thường ngày cô vẫn hay nghe. Mặt nước trong veo giống như mặt gương, mỗi lần gió thổi lướt qua, chạm nhẹ lên mặt nước liền gợn lên những đợt sóng li ti, lấp lánh hạt nắng.

Đúng lúc này, Thẩm Hà yêu kiều từ trong nhà bước ra, trên tay vẫn cứ như thường ngày cầm một cây quạt xếp hình đuôi công. Dù đã ở độ tuổi ngoài năm mươi nhưng bà ta trông khá trẻ so với độ tuổi của mình. Hôm nay, bà mặc bộ sườn xám ngắn màu vàng nhạt, tôn lên vóc dáng đẹp hiếm có của người phụ nữ ở tuổi ngoài năm mươi. Mái tóc đen ngắn, xoăn ở phần đuôi càng khiến cho bà trở nên quí phái và sang trọng hơn.

Bà ta dừng lại trước mặt cô, nâng ánh mắt khinh rẻ liếc nhìn, thanh giọng khàn khàn lại biểu lộ hiềm khích bất chợt vang lên.

“Ái chà, chỉ vừa mới sáng sớm đã ra ngoài gặp tình nhân. Nếu để cháu trai bảo bối của tôi biết được, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết!” Bà vừa nói vừa tặc lưỡi.

Triệu Lệ Hy lễ phép cúi chào. Sau đó, nhỏ giọng đáp.

“Dì Thẩm, dì hiểu nhầm rồi, con chỉ là có hẹn với bạn mà thôi. Không phải như dì nghĩ đâu.”

“Hẹn với bạn?” Thẩm Hà cười khinh một tiếng. “Nực cười! Có người nào đi hẹn với bạn từ sáng sớm, đến tận trưa chiều mới về hay không?”

“Chuyện này...”

Thẩm Hà thở dài cắt ngang lời nói của cô, giọng điệu khiêu khích lại vang lên.

“Haizz, tôi thật không hiểu nổi cô đã làm gì mà Tiểu Hàn lại si mê đến vậy. Sẵn sàng chứa chấp... một... người không sạch sẽ ở trong nhà!”

Biểu cảm trên gương mặt cô vẫn hết sức bình thản, cho dù bà ta đang cố gắng nhấn mạnh ba từ “không sạch sẽ” để châm biếm, lăng mạ cô, nhưng cô không những không tỏ ra tức giận, mà khoé miệng còn đang vẽ lên một nụ cười nhẹ.

“Con dù gì cũng là vợ qua cưới hỏi của Mặc Hàn, dì nói như vậy chẳng khác nào bảo A Hàn đần độn...”

Thẩm Hà chau mày khó chịu, tức giận khẽ giơ tay muốn đánh lên mặt cô. Nhưng tay chỉ vừa mới theo đà đánh xuống đã bị tài xế Lam nhanh chóng bắt lấy. Thẩm Hà vùng vẫy, hất rất nhiều lần mới thoát khỏi bàn tay thô kệch kia, liền trừng mắt nghi hoặc.

“Tài xế Lam đây là muốn gì?”

Tài xế Lam nghiêm mặt. “Thiếu gia đã nhờ tôi trông nom thiếu phu nhân, nếu để thiếu phu nhân bị thương thì e là rất khó nói với thiếu gia.”

Thẩm Hà hừ lạnh một tiếng không đành, đáy mắt sắc bén như dao liếc nhìn thân ảnh được che chắn ở phía sau người đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi rời đi...

Cô đợi đó! Ngày tháng còn dài, cứ từ từ mà tận hưởng đi!

Triệu Lệ Hy chậm rãi ngoảnh mặt, đăm chiêu nhìn theo bóng dáng kiêu sa đó đi xa thật xa mới đặt tay lên lồng ngực, thở phào nhẹ nhõm...

“Chú Lam, cảm ơn chú! Chú lại giúp cháu một lần nữa rồi.”

“Đây là bổn phận của tôi, thiếu phu nhân đừng khách sáo.”

Triệu Lệ Hy hiện tại cũng không muốn nghĩ nhiều về những loại chuyện thế này làm gì nữa, việc gì xảy ra thì tuỳ cơ ứng biến, việc nhịn được thì đành phải nhịn, việc không nhịn được cũng phải cắn răng mà nhịn nhục. Bởi vì, Triệu Lệ Hy biết rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân mình đang nằm ở thế bất lợi. Không có được hộ thuẫn của Triệu gia, càng không chắc chắn có được sự chống lưng của Thẩm Mặc Hàn. Cô bây giờ chẳng khác là mấy so với một chiếc lá cố bám lấy cành cây tìm sự sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi cho rơi rụng...