Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua

Chương 6: Khi Thầy Là Chồng(1+2)

# Khi Thầy Là Chồng!

"Hứa Giai Y, em dám ngủ gật trong giờ của tôi? Mau bước ra khỏi cho tôi..." chàng giảng viên nào đó cất giọng đầy lạnh lùng.

" Nhưng thưa thầy...Em..."

"Còn dám cãi? Bước ra khỏi lớp nhanh... còn nữa, ngày mai gọi phụ huynh lên gặp tôi"

Cô không dám nói gì, bước ra khỏi lớp với vẻ không cam tâm.

__________________

"Hứa Giai Y... em dám nói chuyện trong giờ học?" Hắc giảng viên vừa nói, vừa lấy sách vỗ mạnh vào đầu cô.

"Em chỉ muốn hỏi bài bạn ấy thôi mà thầy...."

"Còn dám ngụy biện? Cả hai cô cậu mau bước ra khỏi lớp cho tôi."

"Thầy đừng có quá đáng..." Nghe hắn nói, cô bực tức lên tiếng. Đây đã là lần thứ hai trong ngày cô bị mời ra khỏi lớp... cứ thế này thì cô còn mặt mũi nào mà đi học chứ?!

"Còn cãi...?"

"Em..." cô câm phẫn bước ra khỏi lớp, lúc lướt qua người hắn, cô cất giọng chỉ đủ cho cả hai người nghe thấy:

"Hoàng Vân Trạch, tối nay về... anh chết với tôi!"

Nghe thấy cô nói thế, mặt hắn bỗng biến sắc nặng nề... Nhưng lại nhanh chóng bình ổn lại, vờ như không nghe thấy những gì cô nói, tiếp tục giảng bài.

__________________

*Tối hôm đó, trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố...

"Vợ ơi, mở cửa cho anh đi mà, ngoài này lạnh lắm... hức hức..." Hoàng Vân Trạch cất giọng đầy ai oán.

"Hừ... Chẳng phải anh muốn bắt tôi đứng ở ngoài dãy hành lang sao?muốn gặp muốn gặp bố mẹ vợ sao? Được...bây giờ tôi cho anh đi gặp, gặp xong rồi tốt nhất đừng có về tìm tôi, càng đừng để tôi nhìn thấy mặt của anh..."

"Em không muốn nhìn thấy mặt anh? Sao có thể chứ?! Anh đẹp trai thế này, người khác muốn nhìn còn không được... sao em lại không muốn nhìn thấy anh?" Hắn cất giọng đầy ngay thơ vô tội.

"Hoàng Vân Trạch, anh còn có thể mặt dày hơn thế nữa không hả?"

"Vợ... em nói sai rồi, mặt vừa mềm mại lại vừa căn mịn thế này, làm sao có thể dày được chứ? Nếu không tin, vợ... em sờ thử xem" vừa nói hắn làm động tác muốn đưa mặt tới đến gần cô, tỏ ý muốn cô sờ thử.

"Anh..."

"Hơn nữa anh phạt em còn không phải do em ngủ trong giờ hay sao? Không những thế, em còn dám cười nói với thằng nhóc lớp trưởng đáng ghét kia. Ở trong lớp ai mà không biết thằng nhóc kia thích em, mà em còn dám cười đùa với nó.Vợ... em nói chồng em làm sao không giận cho được?"

"Em ngủ gật còn không phải do anh ngày hôm qua cày cấy quá hăng say hay sao? Hơn nữa, em chỉ muốn hỏi bài cậu ấy thôi mà... bây giờ anh lại còn dám bảo em sai? Đã thế, tối nay anh ngủ sofa cho tôi..."

"Đừng mà vợ, anh sợ ma lắm... Eo ơi, vợ ơi... ngoài này có gián...vợ ơi, có nhện kìa... Hu Hu... vợ ơi, em mở cửa cho anh đi mà."

Tối hôm đó, Hoàng giáo sư vì phạt vợ mà phải ngủ sofa suốt một tuần...

#2

Thật ra cô và hắn vì có hôn ước mới đến với nhau.

Hoàng Vân Trạch hắn vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, trời trong xanh, mây trắng. Ngày đó, vốn là có một buổi họp thường niên hàng tháng, nhưng lại bị mẹ hắn gọi đến bắt Hoàng Vân Trạch đi đón mang danh là vị hôn phu chỉ mới gặp vài lần kia khiến hắn phải hủy bỏ buổi họp.

Hôm đó, hắn lái xe đến đại học kinh tế A. Bởi vì là giờ tan học nên có khá nhiều sinh viên đi ngang qua. Mọi người không ai không khỏi tò mò nhìn chàng soái ca đứng bên cạnh Ferrari đen tuyền kia. Tâm trạng vốn đã xấu này lại bị nhìn như sinh vật ngoài hành tinh kia khiến tâm trạng hắn lại càng tồi tệ hơn.

Bỗng nhiên, Hoàng Vân Trạch nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà hắn đã nhìn đến phát ngán kia. Khuôn mặt Hứa Y Nhiên không thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hắn lại không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt đang cười đầy ấm áp kia của cô đang đối với mình khiến tim hắn không khỏi đập lỡ một nhịp.

Hắn trong lòng cười khổ, Hoàng Vân Trạch cũng đã 29 tuổi, đã sớm trải qua cái thời chỉ vì một ánh nhìn mà trúng tiếng sét ái tình. Nhìn nữ nhân đang miệng cười ấm áp đang hướng hắn mà chạy tới, khiến cho khoé miệng lại vô thức cong lên một đoạn.

Bỗng nhiên môi hắn bị một vật hồng đỏ mềm mại chạm đến. MẸ NÓ! Hứa Y Nhiên cô ấy lại dám cưỡng hôn hắn ở trước cổng trường đại học?!

"Hứa Y Nhiên..." Giọng hắn đầy vẻ không vui. Tuy hắn không ngại cô hôn hắn nhưng việc cô dám cưỡng hôn như thế này thật sự làm tổn thương lòng tự tôn của chính Hoàng Vân Trạch hắn.

"Khoan hãy nói, Hoàng Vân Trạch em muốn nói với anh... Em... Em thích anh!" Không để hắn trách móc xong, cô đã cắt ngang. Gương mặt ngượng ngùng lắp bắt nói.

Nghe Hứa Y Nhiên nói thế, gương mặt hắn bỗng chốc bàng hoàng. Nhưng khoé mắt lại nhanh chóng léo lên tia gian xảo.

"Em biết đời này chuyện gì khiến tôi xấu hổ nhất không?!" Hoàng Vân Trạch cố tạo ra vẻ nghiêm túc nhất có thể.

"Không... Không biết ạ!" Cô đáp một cách mơ mơ hồ hồ.

"Mẹ nó... Chính là bị bởi một con nhóc chỉ mới 19 tuổi như em cưỡng bức đấy!"

Nghe hắn nói thế, gương mặt cô lộ vẻ khó hiểu. Hứa Y Nhiên cô nhớ mình chỉ mới cưỡng hôn hắn thôi mà?!

"Hoàng Vân Trạch, có phải anh nhớ nhầm hay không?! Em cưỡng bức anh hồi nào?!" Cô vẻ mặt mơ hồ nhìn hắn.

Nhìn vẻ mặt đầy nai tơ kia, gương mặt hắn từ vẻ đầy tức giận liền biến thành lưu manh:

"Anh mặt kệ, chẳng phải em cưỡng hôn anh rồi sao?! Em chính là đã chà đạp thân thể ngọc ngà này của anh. Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh. Nếu không anh nằm xuống đây ăn vạ cho em xem!"