[ H] Bà Xã Nuôi Từ Năm Ba Tuổi

Chương 11: Chiếc Hộp Cũ

" Được rồi! Số liệu về đơn hàng tôi đã nắm được đầy đủ. Ngày mai tôi sẽ liên lạc về Tô Hiệu cho chủ tịch Tô xem xét. "

Phạm Oanh Hà ngắt máy điện thoại và cho xe vào bên trong tập đoàn Hồ Ninh. Liếc mắt nhìn lên căn phòng ở phía trên cùng của toà cao ốc một hồi lâu rồi cô ta chỉ biết nhếch môi cười khẩy. Mười lăm năm đã trôi qua, tuy rằng luôn chối bây chối biến về sự tồn tại của đứa trẻ kia nhưng cô biết rõ chỉ có anh ta mới là người nắm được thông tin chính xác nhất của con bé. Cho dù có né tránh như thế nào thì cô cũng không hề bỏ cuộc đâu, chỉ một chút nữa thôi là Tô Hiệu sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay. Một miếng mồi ngon dâng đến tận miệng thì ai nỡ lòng mà nhả ra cơ chứ.

Ung dung tự tại bước xuống xe, Phạm Oanh Hà nhìn một lượt toà cao ốc rộng lớn trước mắt rồi đi một mạch vào trong. Người thân thiết nhất với Lý Khải Lâm là anh ta vậy thì manh mối để tìm được đứa nhỏ thì cũng chỉ từ anh ta mà ra thôi.

Đi vào bên trong đại sảnh, ánh mắt quét nhìn một lượt không gian rộng lớn và sang trọng trước mặt. Nhướng một bên mày thanh tú tỏ ý đắc thắng, để xem lần này quay về đây thì Hồ Hiên Triệt còn cứng miệng được bao lâu.

- Xin chào! Xin cho hỏi quý khách đến Hồ Ninh có việc gì ạ?- Cô lễ tân vui vẻ hỏi.

- Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Hồ.

- Thật ngại quá! Tổng giám đốc của chúng tôi đã đi vắng được ba ngày rồi, đến đầu tuần sau ngài ấy mới quay lại công ty. Hẹn quý khách ngày khác lại đến nhé!

- Đây là danh thiếp của tôi. Khi nào anh Hồ về phiền cô gọi cho tôi biết.

- Dạ!- Cô lễ tân nhận lấy rồi hỏi thêm một câu nữa.- Quý khách có gì nhắn gửi lại không ạ?

- Cứ nói với anh ta là có bạn từ thời phổ thông đến tìm.

Phạm Oanh Hà dứt câu thì lập tức quay lưng rời đi. Dẫu sao thì cũng ở đây một thời gian nên cũng không gấp gáp.

* Cạch *

Lợi dụng lúc Phạm Oanh Hà đã ra ngoài, Tô Vũ Đán dùng một xâu chìa khóa dự phòng để vào bên trong phòng làm việc, điện thoại cũng nhanh chóng kết nối cuộc gọi với Tô Vũ Khải.

Suốt mười lăm phút đồng hồ loay hoay với máy tính tuy nhiên số thông tin mà Tô Vũ Đán thu nhập được vô cùng ít ỏi. Phạm Oanh Hà này làm việc rất kỹ lưỡng, tất cả thông số đều hoàn toàn trở thành cơ mật.

" Vũ Đán, em tìm được thêm gì không? "

Đang chăm chú lục tung cả máy tính, sắc mặt cũng căng thẳng không ngừng, tuy nhiên vừa nghe thấy tiếng của Tô Vũ Khải trong điện thoại thì Tô Vũ Đán đã giản cơ mặt đi phần nào.

- Rối quá! Tất cả những bản lưu ở máy hầu như đều là nháp, không hề có giá trị hiệu lực. Những gì được cho là quan trọng thì em đều gửi cho anh cả rồi.

" Em xem cái USB có phải là cái thường ngày mà cô ta hay dùng không? "

- Ở hộc tủ có tận ba bốn cái giống hệt nhau. Em đã phải tìm thông tin trong từng cái mà cũng vô ích.

" Tức là những cái đó chỉ là phòng hờ, cái chính là cái mà cô ta luôn mang theo bên mình. Hơi căng nha! Hay là... "

- Khoan đã! Anh hai, anh và Vũ Văn giúp em rà soát lại giấy tờ ngày 19 tháng 8 năm 20xx. Em nghĩ em tìm ra được một số dữ liệu rồi.

" Được, em nhanh chóng sao chép vào USB rồi tìm hiểu sau. Bên này anh sẽ giúp em tra cứu lại thông tin cũ. "

- Cảm ơn anh!

Tô Vũ Đán ngắt máy rồi nhanh chóng sao chép vào USB của mình. Giờ này chắc Phạm Oanh Hà cũng đang trên đường quay trở lại văn phòng nên phải càng nhanh tay càng tốt.

" Được, tôi lấy hợp đồng rồi sẽ sang ngay. "

Vừa mới cất USB vào túi thì đã nghe thấy tiếng của Phạm Oanh Hà từ bên ngoài vọng vào. Tô Vũ Đán nhíu chặt đôi mày rồi nhanh nhảu tìm nơi ẩn nấp. Khi nào chưa rõ ngọn ngành sự việc thì anh không thể khiến cô ta nghi ngờ mình bất cứ điều gì.

" Cứ như vậy đi! Còn việc gì thì tôi sẽ nhắn cho cô sau. "

Cho điện thoại vào túi xách rồi mở cửa phòng. Điều khiến cô ta không khỏi kinh ngạc là cửa phòng đã bị hé mở mặc dù trước khi đi đã được khoá lại kỹ càng. Vì sao vậy? Là ai đã vào đây? Với mục đích gì? Hay là Tô Vũ Đán đã nghi ngờ điều gì đó đã từng xảy ra?

Vào bên trong phòng hết mức cẩn trọng, ánh mắt sắc bén không quên liếc nhìn ngang dọc xung quanh. Tô Vũ Đán không phải là người cẩu thả, cũng không bao giờ để lộ bất cứ sơ hở gì. Nếu như thật sự là anh ta đã vào đây, với chiếc cửa mở kia thì chắc chắn vẫn còn ở trong phòng này.

Phía sau tủ sách to, Tô Vũ Đán cố gắng nép sát ra sau để Phạm Oanh Hà không thể nhìn thấy. Tuy nhiên chẳng hiểu vì điều gì mà làm cô ta nghi hoặc mà cứ nhìn đăm đăm vào tủ sách, chỉ một lúc sau thì đã bước chậm rãi đến luôn. Nhìn hình ảnh phản chiếu qua kính khiến Tô Vũ Đán như ngộp thở. Cho đến lúc này anh vẫn chưa suy nghĩ được lý do để biện minh cho bản thân mình. Tất cả các câu trả lời đều quá ư là ngu ngốc.

- Giám đốc Phạm! Cô về rồi à?

Nghe giọng nói của người phụ nữ đang đứng ở cửa ra vào Phạm Oanh Hà quay đầu lại nhìn, sắc thái cũng thư thả ra đôi chút.

- Chị là ai?

- Tôi là lao công mới. Lúc nãy tôi có dọn dẹp phòng nên quên khoá cửa, giờ tôi đến để đóng lại như ban đầu.

- Phòng làm việc có nhiều giấy tờ quan trọng. Sau này nhớ cẩn thận một chút.

- Dạ, tôi nhớ rồi.

Phạm Oanh Hà đến bàn làm việc lấy tài liệu rồi quay lưng đi ra ngoài. Hoá ra là do bà ta quên đóng cửa báo hại cô cứ suy viễn lung tung, tưởng chừng đâu Tô Vũ Đán đã biết được chuyện gì rồi chứ.

Đợi đến khi Phạm Oanh Hà đi mất bóng thì người phụ nữ ấy mới dáo dác nhìn xung quanh căn phòng. Sợ rằng người khác nghe thấy nên bà ta cũng chỉ khẽ cất tiếng gọi.

- Vũ Đán! Con đâu rồi? Ra đây đi, cô ta đi đã đi rồi.

Bước ra từ sau tủ sách to Tô Vũ Đán thở phào nhẹ nhõm. May là có bà ấy ở đây không thôi thì anh đã bị bắt thóp mất thôi.

- Dì Lê, cảm ơn dì.

- Nguy hiểm thật đấy! Để tôi ra canh chừng cho, cậu nhanh chân về phòng làm việc đi. Nấn ná ở đây lâu không tốt.

- Dạ! Trông hết vào dì nhé.

Người phụ nữ ấy ra ngoài xem tình hình rồi ra hiệu Tô Vũ Đán đi ra. Trong khi bà ấy đi theo hướng của Phạm Oanh Hà đến thang máy thì anh đã đi hướng ngược lại đến thang bộ mà đi xuống tạm. Cũng may là Lê Linh đã kịp thời cứu cánh bằng không anh sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào để tìm sơ hở từ Phạm Oanh Hà nữa. Lê Linh từng là cảnh sát hình sự nhưng đã về hưu được hai năm. Bà ấy chính là người đã giúp đỡ Tô Vũ Khải từ khi anh ấy mới bước vào ngành và thực thi nhưng nhiệm vụ khó nhằn đầu tiên cho đến vị trí vững chắc như hiện tại. Lần này cũng là Tô Vũ Khải đã nhờ cậy bà ấy đi theo anh đến S để dễ bề xử lý vài chuyện cấp bách về Phạm Oanh Hà nếu như có chuyện xảy ra. Với đôi mắt tinh tường bao nhiêu năm trong nghề thì chắc chắn Lê Linh sẽ góp phần không nhỏ khi giúp anh vạch được bộ mặt giả nhân giả nghĩa của người đàn bà đó.

...

Tĩnh Hy đã ở trong phòng tắm rất lâu. Dù váy áo đã được mặc chỉnh tề nhưng cô vẫn cứ đứng lặng người soi mình trước gương, nhất là những dấu hôn chi chít ở vùng cổ. Cho đến bây giờ cô chưa biết gì về mối quan hệ của cả hai. Trong đầu cứ đinh ninh Hồ Hiên Triệt là em trai của cha mình rồi tự dằn vặt bản thân. Dù anh có nói sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm nhưng trong lòng Tĩnh Hy vẫn cứ lo lắng không nguôi. Liệu rằng còn bao lâu được ở cạnh anh như lúc này? Liệu rằng có bao nhiêu người sẽ tác thành cho họ? Hàng vạn câu hỏi luôn hiện hữu trong đầu, giờ đây cô nên phải làm gì mới là đúng đắn? Thiếu nữ mười tám tuổi với tình yêu đầu đời sao lại quá trái ngang đến như vậy?

* Cốc, cốc *

- Tĩnh Hy, thay đồ xong rồi thì xuống phòng khách nhé. Chú có một thứ muốn cho con xem.

Hồ Hiên Triệt gõ cửa hai cái rồi nói vọng vào trong. Nghe giọng của anh thì Tĩnh Hy lập tức giật mình, bàn tay cũng vô thức sờ lên cổ. Bỗng chốc rùng mình một cái. Trong đầu của cô lại nhớ như in những chuyện đã xảy ra vào tối qua. Anh ấy vẫn thấy bình thường trong mối quan hệ kỳ lạ này ư? Rõ ràng cùng một dòng máu nhưng họ đã lỡ tiến thật xa mất rồi.

- Con...con xuống ngay đây.

Tĩnh Hy vội vàng treo khăn lau mặt lên giá rồi đi ra ngoài. Không biết anh có thứ gì muốn cho cô xem đây nữa. Mong rằng sẽ là tin tốt thay gì những thứ khiến ta phải đau lòng.

Chẳng mấy chốc đã đi đến phòng khách, thấy anh trầm ngâm ngồi ở sofa thì Tĩnh Hy cũng đi đến và ngồi xuống ở ghế đối diện. Trên bàn có một chiếc hộp gỗ đã cũ kỹ, có lẽ trong này có chứa thứ gì đấy vô cùng bí mật.

Hồ Hiên Triệt đưa mắt nhìn cô một lúc thì đẩy chiếc hộp ấy đến gần. Đáng ra tối qua anh đã cho cô xem nhưng cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài dự tính. Biết rằng Tĩnh Hy sẽ dằn vặt với suy nghĩ cả hai là ruột thịt nên anh muốn cô biết càng sớm càng tốt. Nhìn cô cứ ủ rũ anh đây cũng rất đau đớn trong lòng.

- Đây là vật mà cha của con để lại. Những gì cần biết đều có tất cả trong này, con cứ từ từ xem để hiểu về cha của mình hơn.

Lời nói từ Hồ Hiên Triệt rót vào tai khiến bên lồng ngực của Tĩnh Hy không ngừng rung động, cảm xúc cứ dâng trào không nào diễn tả được. Hai mắt đã rưng rưng từ khi nào, đôi tay run rẩy chạm vào chiếc hộp gỗ đã sờn cũ qua năm tháng. Cho đến bây giờ cô còn chưa biết cha mình là ai, dung mạo ra sao, mẹ mình ở đâu, ngoại hình thế nào. Chỉ có mỗi người chú luôn bên cạnh và chăm sóc mình từ thuở thơ bé. Không có tình thương của cha mẹ, cho dù Hồ Hiên Triệt đối với cô tốt đến thế nào cũng không thể thay thế được tình cảm khắn khít của gia đình. Thứ quan trọng nhất trong đời không có được, trong này nếu như chất chứa những bi thương thì làm sao mà cô chống đỡ nổi đây?

Hai dòng lệ vô thức tuôn thành dòng, bàn tay cầm chặt chiếc chìa khoá nhỏ tra vào ổ. Càng lúc càng hồi hộp, càng lúc càng căng thẳng. Tâm trí rất muốn mở nó ngay lập tức nhưng trong lòng lại cứ mãi nấn ná, sợ rằng sẽ đón nhận những tổn thương mà bản thân không thể chống chịu được. Phải mất một lúc thì Tĩnh Hy mới có thể mở hộp gỗ ra. Trong thấy cô khá căng thẳng nên Hồ Hiên Triệt đã đứng dậy rời đi. Có lẽ nên để không gian tĩnh lặng một chút để cô được thoải mái hơn.

- Chú sẽ vào phòng một lúc, chỉ là một ít kỷ niệm nên con đừng lo lắng quá.

- Chú à!- Tĩnh Hy bé giọng và đưa lên một bức thư đã ngã vàng.- Cái này là gửi cho chú.

Nhận lấy nó, Hồ Hiên Triệt gật nhẹ đầu rồi tiếp tục bước đi. Chuyện riêng tư của Lý Khải Lâm anh không được rõ nên không thể nói bất kỳ lời nào về nó. Mong rằng Tĩnh Hy sẽ hiểu được người cha đó đã yêu thương mình nhiều đến mức nào.

Sau khi anh ấy đi rồi thì căn phòng khách trở nên vô cùng yên ắng. Tĩnh Hy cố gắng kiềm nén nước mắt và dằn lòng để mình được trở nên ổn hơn. Những bức ảnh trong đây đều ghi lại khoảnh khắc cô vừa được sinh ra cho đến năm ba tuổi. Đến bây giờ cô mới được tận mắt nhìn thấy người cha đã sinh thành ra mình dù chỉ là qua những bức ảnh cũ kỹ. Người đàn ông với nụ cười rất tươi tắn, đường nét trên gương mặt đều rất nam tính và khôi ngô. Chỉ cần nhìn cách cha bồng bế, cách mà ông ấy hạnh phúc tươi cười khi cùng cô chụp những bức ảnh hoài niệm này thì cũng đủ biết người cha ấy đã yêu thương cô biết là bao nhiêu. Mặc dù ảnh nào cũng có đi đây đó vui chơi rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không thấy một bức nào có mặt mẹ hoặc chỉ là bóng dáng của bà ấy. Tại sao vậy? Cha mẹ không hạnh phúc sao? Hay là còn một ẩn tình nào đó còn chưa sáng tỏ? Cha cũng không giống chú! Có cả ảnh chú cùng cha đón sinh nhật năm hai mươi tuổi, chữ viết trên bánh lại là bạn thân chứ không phải anh trai. Vậy là sao? Hai người chỉ là bạn thân? Cha không phải anh trai của chú? Cô và chú không hề chung một dòng máu với nhau?

" Chào con gái!

Chúc mừng con đã trưởng thành và trở thành thiếu nữ mười tám tuổi. Đây là món quà mà cha nghĩ ý nghĩa nhất cha có thể dành cho con. Kể từ khi mẹ con quyết định ra đi thì cha đã biết trước được kết cục thế nào, chỉ là sớm hay muộn để cha con ta rời xa nhau mà thôi. Vậy nên cha đã luôn đưa con đi khắp mọi nơi, lưu giữ lại thật nhiều để sau này còn có cái để gọi là kỷ niệm. Cha chẳng có gì quý giá ngoài những kỷ niệm vui vẻ khi có con bên cạnh, cuộc đời của cha đã trải qua nhiều biến cố và con chính là món quà xứng đáng nhất mà ông trời đã ban tặng sau những gian lao mà cha đã trải qua. Biết rằng sau này không có cha và mẹ bên cạnh thì con sẽ rất cô độc. Nhưng con đừng lo, là người bạn thân lâu năm nên cha tin rằng chú Triệt sẽ chăm sóc, quan tâm cho con chu đáo như là cha vậy. Sau này lớn lên phải hiếu thảo, chăm lo cho chú ấy. Khi cha khó khăn nhất, không tiền, không áo ấm, không có sữa cho con thì đều được chú ấy nhiệt tình giúp đỡ. Ân nghĩa sâu nặng kiếp này cha không thể trả, mong con lớn lên sẽ thành công và thay cha đền đáp lại công ơn dưỡng dục bấy lâu của chú.

Còn mẹ của con, cha không trách cô ấy, cha chỉ trách bản thân mình không cho cô ấy được cuộc sống đủ đầy. Dù có đối xử với cha ra sao thì chắc chắn không bao giờ cô ấy làm hại đến con. Vậy nên nếu có cơ duyên gặp lại mẹ thì con hãy kính trọng cô ấy. Không quan tâm là con của ai, cha không để tâm chúng ta là máu mủ ruột thịt hay là người dưng xa lạ. Ân Nhi chính là đứa con mà cha yêu thương nhất, là báu vật của cuộc đời cha.

Cha yêu con rất nhiều! Lý Khải Lâm. "

Siết chặt bức thư trong tay, từng câu từng chữ trong đó khiến lòng cô như hoàn toàn vỡ vụn, nước mắt cũng tuôn trào như mưa. Tại sao lại như vậy? Tại sao người như cha lại ra đi khi tuổi đời còn trẻ đến thế? Tại sao mẹ bỏ đi nhưng cha lại có thể rộng lượng không chấp nhặt? Tại sao? Tại sao? Và tại sao? Hàng vạn câu hỏi liên tục hiện hữu trong đầu kèm theo tiếng nấc bi thương khiến cô như ngộp thở. Cha thì mất, mẹ lại bỏ đi, người chăm sóc cho cô từ bé cũng không phải họ hàng thân thích. Trên đời này cuối cùng cũng chỉ còn mỗi mình cô độc. Tĩnh Hy bây giờ như vừa rơi xuống đáy vực sâu, mọi thứ hoàn toàn trở nên mơ hồ, mù mịt.

* Cạch *

Đóng chặt cửa phòng, Hồ Hiên Triệt lững thững đi đến bên cửa sổ, đôi tay cũng chậm rãi mở bức thư ra xem. Thứ ập vào mắt của anh chính là bản ADN với thời gian cụ thể vào mười tám năm trước, sau khi Tĩnh Hy ra đời được ba tháng tuổi. Trong này viết rõ họ tên của người cần xét nghiệm là Lý Khải Lâm và Lý Ân Nhi vậy thì chắc chắn không thể nào nhầm được. Cẩn trọng xem từ đầu đến cuối để có thể nắm rõ được thông tin. Locus không trùng khá nhiều và cuối cùng kết luận rằng hai người không cũng huyết thống cha con khiến Hồ Hiên Triệt cảm thấy khá là sốc. Làm sao lại như vậy? Năm xưa chính anh đã cùng Lý Khải Lâm đưa cô ta đến bệnh viện chờ đến khi lâm bồn kia mà? Chẳng lẽ người phụ nữ ấy đã phản bội bạn thân của anh từ lâu rồi sao? Tĩnh Hy không phải con gái của Lý Khải Lâm vậy thì là còn của ai đây? Anh ấy đã biết từ đầu lại không nói cho anh biết, sợ rằng anh sẽ bỏ mặc con bé ư? Thật là! Không biết Tĩnh Hy đã ra sao rồi. Con bé có lẽ không thể chịu đựng được cú sốc này đâu.

* Cạch *

Vừa mở cửa phòng thì Hồ Hiên Triệt sững người khi nhìn thấy Tĩnh Hy đã đứng ở trước từ khi nào. Đôi mắt đỏ hoe sưng tấy, gương mặt lấm lem nước mắt của cô khiến anh đau lòng biết là bao. Đứa trẻ này sao càng nhìn càng thấy đáng thương đến vậy?

- Chú...

Nghe thấy chất giọng yếu ớt kèm với tiếng nấc bi thương khiến anh không thể nào kiềm lòng được. Đôi tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng rồi ôm lấy thật chặt thân ảnh yếu ớt không ngừng run lên bây bẩy. Cứ như sợ chậm trễ mất một giây thì cô sẽ bỏ mình đi mãi mãi. Không thể để cô đi! Hồ Hiên Triệt không thể nào sống trọn vẹn nếu như thiếu đi nụ cười tiếng nói của người con gái này.

- Cha ra đi không lời từ biệt, hức hức...mẹ cũng bỏ mặc con không quan tâm. Chú! Chú đừng bỏ con lại được không? Hức, được không chú...?

Tĩnh Hy ngước đôi mắt long lanh tuôn dài hai dòng lệ nhìn anh đầy đau thương. Ngay lúc này chỉ có anh mới là người mà cô luôn luôn cảm thấy đáng để dựa dẫm nhất.

- Chú sẽ ở đây, sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho con cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Con cứ khóc cho thỏa lòng đi, khóc trên vai chú này.