[ H] Bà Xã Nuôi Từ Năm Ba Tuổi

Chương 15: Bạn Thân

* Reeng... Reeng... *

- Ánh Minh, mình nghe đây.

" ... "

- Cũng được, trưa nay mình về đến nơi rồi.

" ... "

- Uhm, vậy chiều gặp ha.

Tĩnh Hy ngắt máy rồi thu dọn hành lý của mình. Ở đây đã ba ngày, bây giờ cô phải thu xếp quay về để ôn thi đại học nữa. Chẳng bao lâu thì kỳ thi tốt nghiệp cũng đến nên chẳng thể lơ là.

* Cạch *

Hồ Hiên Triệt bước chân vào phòng. Điều đầu tiên anh muốn làm nhất chính là nhìn xem Tĩnh Hy đang làm gì. Trôi qua thêm một ngày thì anh lại càng hiểu về cô nhiều hơn. Trước đây nghĩ rằng Tĩnh Hy rất vô âu vô lo, luôn vui vẻ và ngây thơ như vẻ bề ngoài của mình. Nhưng không! Cô có rất nhiều suy nghĩ mà anh chưa từng biết đến. Giờ đây càng khôn lớn thì càng có nhiều thứ cất giữ ở trong lòng khó mà bọc bạch.

- Em chuẩn bị xong chưa?

- Em soạn xong cả rồi. Chuyến bay lúc mười giờ nên không gấp gáp.

- Không thể ở lại thêm được sao?

Hồ Hiên Triệt thở dài nặng nề, bàn tay áp vào gương mặt xinh xắn đầy nâng niu. Mỗi ngày tình cảm dành cho cô lại nhiều hơn một chút. Hiện tại đã đến mức khó lòng dứt ra. Chỉ khi được nhìn thấy cô vẫn vui vẻ cười nói thì trong lòng anh mới có thể an tâm.

- Em còn phải về chuẩn bị thi tốt nghiệp nữa. Chỉ cần thi xong là em sẽ bám theo anh suốt cả ngày luôn, tới đó đừng có trách em phiền nha.

- Được rồi! Em về trước đi, đầu tuần sau anh về. Nhớ những gì anh căn dặn và đặc biệt không được đi chơi đêm, nhất là cùng con trai đó.

- Em biết rồi mà. Anh quay về xem nhân viên làm việc đi, công việc quan trọng hơn. Giờ em phải ra sân bay rồi.- Tĩnh Hy bật cười đẩy anh ra ngoài.

- Làm gì đuổi anh nhanh vậy? Để anh đưa em ra sân bay.

Hồ Hiên Triệt véo mũi của cô một cái rồi vào trong lấy vali mà một số đồ đạc đã được chuẩn bị sẵn. Anh là người đưa cô đến đây, ngày trước không đón được thì bây giờ phải tiễn thôi. Trước giờ Tĩnh Hy ít khi đi xa một mình, mọi thứ đều do anh làm hết nên để cô đi như vậy cũng không an lòng.

Trong khi Hồ Hiên Triệt kéo vali thì Tĩnh Hy đã lon ton chạy theo và khoác lấy tay anh trông vô cùng vui vẻ. Thật sự thì cô không muốn phải về sớm như vậy, ở đây còn rất nhiều chỗ vui chơi mà mình vẫn chưa được cùng người ấy bên nhau trải nghiệm thì đúng là không cam lòng. Đáng ra sẽ được ở đây thêm hai ngày vậy mà Ánh Minh đã gửi lịch học mới nên đành phải quay về ngay.

- Anh, cuối tuần này trường em sẽ thi đấu bóng rổ tranh hạng nhất thành phố đó, nếu thắng lợi sẽ được thi đấu quốc gia. Anh xem có thú vị không?

- Em muốn đi xem đúng không?

Tĩnh Hy không trả lời chỉ nhìn anh và cười cười tỏ ra ý thích. Trước giờ dù cho đi đâu và làm gì cô đều nói trước với anh một tiếng. Không phải anh cấm đoán hay ràng buộc mà là lo lắng cho sự an toàn của Tĩnh Hy. Thấy nơi nào không ổn thì anh lập tức lắc đầu từ chối, thà rằng không đi còn hơn xảy ra chuyện thương tâm đến đau lòng. Xã hội bây giờ không thể xem thường được, ai nào biết tai mắt của Phạm Oanh Hà ở đâu và tiếp theo sẽ làm gì. Nếu chỉ là một đứa trẻ bình thường thì anh sẽ để cho cô ra sức tung bay với độ tuổi của mình, còn đằng này thì khác, Phạm Oanh Hà không biết sẽ làm bất cứ chuyện gì, thà rằng gò bó một chút nhưng cô sẽ luôn được bình an.

- Được! Em lớn rồi, sau này đi đâu thì chỉ cần nói trước một tiếng để anh an tâm. Không cần phải nhìn sắc mặt của anh mà xin xỏ gì đâu.

- Em biết rồi, đi xem bóng rổ xong em sẽ về ngay. Đảm bảo không la cà.

Ôm chặt cánh tay của Hồ Hiên Triệt, Tĩnh Hy vui vẻ cùng anh đi ra ngoài. Cho dù sống với anh từ nhỏ nhưng ít khi Tĩnh Hy đến công ty, nhân viên ở trụ sở không quen mặt, đối với nơi này lại càng không. Thấy cô thân mật đi bên cạnh Hồ Hiên Triệt khiến họ cứ lấy làm lạ mà đưa mắt nhìn. Lúc trước Hồ Hiên Triệt đôi khi đưa bạn gái đến nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy anh tự tay kéo vali và để người khác giới khoác tay thân mật khi ra ngoài. Anh khá là cẩn trọng không thích phô trương, riêng lẻ thì sao cũng được còn bước chân ra ngoài thì phải chỉnh đốn đàng hoàng. Tĩnh Hy không những khoát tay thân mật mà còn cùng nhau cười nói vui vẻ nên rất nhanh chóng đã thu hút sự chú ý của nhân viên đang hoạt động dưới trướng của anh.

Đưa Tĩnh Hy ra sân bay, Hồ Hiên Triệt đã nán lại cho đến lúc đến giờ cất cánh thì mới rời đi. Tuy nhiên để cô đi đi về về một mình thì anh cũng không an tâm nên đã cử một người đi theo và đưa về đến tận nhà. Tĩnh Hy chưa điều trị dứt điểm căn bệnh của mình nên anh rất lo lắng cho những ngày sắp tới. Nếu không có anh mà bệnh cậu cũ tái phát thì biết phải như thế nào đây?

- Tổng giám đốc, chúng ta quay về được chưa?

Nghe tài xế hỏi, Hồ Hiên Triệt ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh với những áng mây trôi yên ả. Trong tâm bình lặng như mặt hồ thôi dậy sóng, trạng thái ngày hôm nay cũng trở nên thư thả hơn.

- Một chút nữa!

Tiếng máy bay cất cánh lập tức thu hút tầm nhìn của Hồ Hiên Triệt. Chỉ là cô về nhà trước vài ngày mà anh đã bịn rịn như vậy, trong tâm cũng như bóp chặt đến mức khó chịu vô cùng. Anh không thích tính cách trẻ con ngoại trừ cô ấy, anh không thích những người kém hơn mình quá năm tuổi ngoại trừ cô ấy, anh không thích đi ra đi vào ở nơi làm việc lại quá thân mật với nhau nhưng vẫn ngoại trừ cô ấy,... Những thứ anh có đều cho Tĩnh Hy tất cả. Không phải là mới gần đây mà là từ khi cô vừa ba tuổi còn ngây ngô chưa biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì.

- Đi thôi!

...

Vừa đáp chuyến bay lúc trưa chưa bao lâu thì buổi tối Tĩnh Hy đã có hẹn đi ăn cùng với Ánh Minh và anh trai Trọng Thiên. Có anh trai thì đương nhiên sẽ không thể nào vắng mặt người bạn thân của anh ta, Tô Vũ Đán. Người bạn này của anh ấy là người phóng khoáng, tuy rằng có đôi khi trầm mặc nhưng lại rất dễ bắt chuyện làm quen.

- Tĩnh Hy, bạn thấy nóng không?

Ánh Minh ghé qua tai khẽ hỏi khiến Tĩnh Hy giật mình, cả gương mặt tự nhiên đỏ ửng.

- Hả?

- Trời bắt đầu sang mùa hạ rồi, bạn mặc áo cổ lọ không nóng à?

- À...- Cô ái ngại cười hì.- Mình bị dị ứng nên mặc thế này để che đi thôi. Bạn cũng biết mình rất sợ lộ khuyết điểm mà.

- Vậy bạn bôi thuốc chưa? Cần mình giúp không?

- Không cần! Mình thoa thuốc rồi.

Tĩnh Hy nhanh chóng né tránh và cười trừ trước ánh nhìn khó hiểu của hai người con trai ở đối diện. Đương nhiên phải mặc áo cổ lọ để che đi những vết hôn chằng chịt do Hồ Hiên Triệt để lại rồi, làm sao mà cô có thể để lộ ra dù chỉ là một vết nhỏ kia chứ?

- Khi nào hai đứa làm bài thi thử vậy? Hình như kì thi tốt nghiệp cũng sắp đến rồi.- Trọng Thiên đưa mắt nhìn cả hai.

- Ngày mai bắt đầu thi thử rồi đó anh. Khoảng hai tuần sau sẽ bắt đầu thi chính thức.- Ánh Minh trả lời.

- Vậy hai đứa cố gắng lên nha. Thi được điểm cao sẽ có thưởng?

- Thưởng?- Cả hai đồng thanh.

- Vậy là anh không thoát được em rồi, chắc chắn sẽ lấy được quà của anh.- Tĩnh Hy cười tít cả mắt.

- Quà là gì thì sẽ tiết lộ sau. Hai em nhất định phải làm bài thật tốt đấy.- Tô Vũ Đán vui vẻ gắp thức ăn cho cả Ánh Minh và Tĩnh Hy.

Tĩnh Hy xem ra rất có ấn tượng tốt với người bạn này của Trọng Thiên. Tô Vũ Đán là người chín chắn, qua lời ăn tiếng nói thì có thể nhận thấy anh được lớn lên trong một môi trường giáo dục rất tốt. Không phải do vẻ bề ngoài, cách hành xử của anh thật sự khiến người khác cảm thấy rất đáng tin tưởng. Gặp nhau không bao lâu nhưng Tĩnh Hy có cảm giác dường như đã hiểu được anh ấy phần nào. Ngay cả bản thân cô cũng vô cùng khó hiểu với cảm giác này của mình.

- Bạn đi vệ sinh với mình nha.

Thấy Ánh Minh ngại ngùng thì thầm qua tai, Tĩnh Hy gật nhẹ đầu rồi cùng cô ấy rời khỏi bàn.

- Hai anh cứ dùng tiếp nha, tụi em có việc xíu.

Ánh Minh nói xong thì ôm lấy cánh tay của Tĩnh Hy kéo đi. Không chỉ đơn giản là cùng nhau đi vệ sinh mà cô còn muốn hỏi Tĩnh Hy một vài thắc mắc trong đầu mình. Dạo này Ánh Minh thấy Tĩnh Hy rất lạ, chuyện đột ngột vắng mặt ba ngày qua cũng lạ nốt.

- Mình thấy gần đây bạn lạ lắm nha.

- Lạ à? Mình lạ làm sao?- Tĩnh Hy thư thả hỏi.

- Bạn có bạn trai rồi phải không? Là ai vậy? Thái Ân hay sao?

Càng hỏi Ánh Minh càng ôm chặt cánh tay không buông, ánh mắt cũng dò xét chắc nịt khiến Tĩnh Hy dường như vừa chột dạ mà né tránh.

- Không có! Mình với Thái Ân làm gì có quan hệ nào khác ngoài bạn bè đâu.

- Vậy là ai? Là ai mà bí ẩn đến mức bạn thân như mình cũng không biết hả?

- Uhm thì...- Mím nhẹ đôi môi, cô cười cười tủm tỉm.- Từ từ rồi bạn cũng biết thôi.

- Nhớ đó! Mình sẽ...

Chưa nói hết câu thì Ánh Minh bất chợt im bặt, cả người cũng khựng lại không đi tiếp. Cô ấy đứng như trời trồng, bên trái lồng ngực cũng đau nhói như đang bị bóp chặt đến mức vô cùng khó thở. Ánh mắt rưng rưng phủ một màng sương mỏng nhìn đôi nam nữ phía trước mà cõi lòng như hoàn toàn vỡ vụn. Cho dù có cố gắng cách mấy thì cô cũng không thể dối lòng được, tâm can anh ấy thật sự à dành cho một người khác. Mãi mãi không phải là cô.

- Bạn sao vậy? Ổn không?

- Mình không sao!

Ánh Minh lắc nhẹ đầu rồi quay lưng trở lại bàn ăn khiến Tĩnh Hy không khỏi ngỡ ngàng. Lúc này mới nhìn về phía trước thì cô trông thấy dáng người cao ráo của người con trai khá giống với An Khánh, bên cạnh anh ta còn có một cô gái nhỏ nhắn đi cùng. Hai người họ thân mật cười nói, khoác tay cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng. Hoá ra An Khánh có bạn gái rồi. Vậy sao lại có những hành động cứ gieo hi vọng cho Ánh Minh hết lần này đến lần khác chứ?