[ H] Bà Xã Nuôi Từ Năm Ba Tuổi

Chương 2: Đừng Rời Xa Chú

Vừa mới tan học thì Tĩnh Hy đã kéo cô bạn thân của mình đi đến một cửa hàng thời trang nam. Ngày hôm nay là sinh nhật thứ ba mươi lăm của Hồ Hiên Triệt nên Tĩnh Hy muốn tự tay mình chọn cho chú chiếc áo sơmi mới. Mọi năm chú đều tặng quà cho cô không thiếu thứ gì, bây giờ Tĩnh Hy muốn tặng cho chú một món quà mà chú có thể sử dụng nó thường xuyên. Suy đi nghĩ lại thì thấy áo sơmi là thích hợp nhất.

- Trời ơi Tĩnh Hy, tự nhiên bạn lại dắt mình đi vào trong này. Hai đứa mình còn nhỏ thì chọn lựa được thứ gì chứ?

Dương Ánh Minh chán nản lẽo đẽo theo sau Hồ Tĩnh Hy. Chỉ là hai đứa trẻ trung học lại vào cửa hàng thời trang nam, nãy giờ đã có khá nhiều ánh nhìn khá khác lạ hướng về cả hai rồi đấy. Không biết Hồ Tĩnh Hy lại muốn làm gì nữa đây?

- Bạn đi cùng mình một chút thôi, chọn được thứ ưng ý thì sẽ về ngay mà.

Tĩnh Hy ôm lấy khủy tay của Ánh Minh kéo đi sòng sọc. Chính cô cũng cần phải về nhà sớm vậy, nấn ná một hồi nữa thì sẽ bị Hồ Hiên Triệt trách mắng, chưa kể anh ấy không chừng còn cuống cuồng lật tung cả thành phố này để tìm cô cũng nên.

- Bạn mua quà cho ai à? Là Trương Thái Ân sao?

- Tại sao mình phải mua cho Thái Ân chứ? Mình với Ân chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Tĩnh Hy chu đôi môi bé xinh, đỏ mọng, tay thì lấy vài mẫu áo vừa mắt ra ngắm nhìn. Có vẻ như cô không quan tâm đến người bạn Thái Ân kia cho lắm. Trương Thái Ân chính là anh bạn ở lớp kế bên, học lực phải nói là thuộc dạng xuất sắc. Suốt năm học lớp 9 cậu ta luôn lẽo đẽo theo sau Tĩnh Hy nhưng cô bé hoàn toàn không muốn để vào mắt. Bây giờ cả hai chỉ là những đứa trẻ, nếu có tình cảm đặc biệt hơn bạn bè bình thường thì chỉ mới dừng lại ở chữ "thích" chứ chẳng phải là "yêu". Vả lại Thái Ân cũng không phải là mẫu người lý tưởng trong mắt Tĩnh Hy nên cô hoàn toàn không có hứng thú với mấy chuyện bên lề này cũng là để đương nhiên.

- Vậy bạn mua cho ai vậy? Mà mình thấy áo ở đây từ màu sắc đến hoa văn đều hợp với người đứng tuổi hơn.- Ánh Minh nhìn một loạt áo được treo trên giá rồi xoa cằm.

- Mình mua cho chú Triệt đó.- Vừa nhắc đến Hồ Hiên Triệt thì Tĩnh Hy đã cười tít cả mắt.

- A, chú Triệt. Mình quên mất là còn chú ấy nữa. Mà hôm nay là ngày gì? Sao bạn lại tặng quà cho chú?

- Hôm nay là sinh nhật tuổi ba mươi lăm của chú. Chú không bao giờ nhắc đến ngày này, mình không biết chú quên hay là không muốn nhắc nữa. Với lại sáng nay mình thấy cả cô Linh Chi cũng không nói gì.

Tĩnh Hy cầm một chiếc áo màu xanh dương nhạt lên ngắm nghía. Màu này nhẹ nhàng nên rất hợp với người trầm tĩnh như Hiên Triệt. Cô luôn thích anh mặt những chiếc áo trơn đơn giản không hoa văn hay thêu thùa vì khi đó trông Hiên Triệt dịu dàng, ôn nhu lắm.

- Em gái, em muốn chọn áo nào chị sẽ tư vấn cho em.

Cô nhân viên đi đến chỗ của hai người rồi vui vẻ nói. Tĩnh Hy nhìn một loạt những chiếc áo treo trên giá, lưỡng lự một chút nhưng rồi cô đã đưa chiếc áo trong tay mình.

- Em muốn lấy áo này size XXL, chú của em cao một mét tám mươi tám ạ.

- Chú em cao vậy? Được rồi, để chị vào lấy size đó cho em.

Tĩnh Hy cong khoé môi cười tủm tỉm. Mỗi lần nghe ai đó khen Hiên Triệt là cô vui vẻ lắm. Chú của cô đương nhiên là hoàn hảo của sự hoàn hảo rồi. Trong mắt người khác cô không rõ thế nào nhưng đối với mình thì cô thấy không có một ai có thể sánh bằng chú ấy. Nếu như cô Linh Chi mà gả cho chú thì chắc chắn sẽ được tận hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn nhất cho mà xem.

- Tĩnh Hy à, cậu chọn như vậy chú Triệt có thích không? Mình thấy cái áo đó đơn giản quá.

Ánh Minh vừa nói, tay vừa lấy thêm vài chiếc áo ra xem. Chỉ cong nhẹ khoé môi, Tĩnh Hy trả lời chắc nịch.

- Chú chắc chắn sẽ thích.

...

" Em làm ơn suy nghĩ lại đi, lần này em mà mang bộ sưu tập đó đến sàn diễn quốc tế thì chắc chắn danh tiếng của em sẽ nổi như diều gặp gió. Anh cũng đã tạo điều kiện cho xem hết mức có thể rồi, cơ hội lần này em không nắm thì sẽ không bao giờ có lần hai đâu. "

" Anh cũng biết em rồi đó, em rất đam mê với nghề này nhưng bạn trai em không thích vì nó phức tạp quá. Quyết định quay lại giới thời trang đối với em bây giờ là rất khó khăn. "

" Anh nói thật, bạn trai lo cho em là đúng nhưng biết bao nhiêu tâm huyết của em phải dễ dàng bác bỏ vì một câu nói của anh ta sao? Đã là người yêu thì đương nhiên anh ta sẽ biết rõ niềm đam mê của em đối với nghề vậy mà vẫn một mực muốn em rời khỏi, như thế là tôn trọng, là suy nghĩ cho em à? Bỏ đi, anh lo lắng cho em hết. Cần gì anh ta mà em phải nấn ná? "

" ... "

" Linh Chi, em phải suy nghĩ cho tương lai của mình chứ. Thành công đang nằm ở tầm tay của em, không lẽ em muốn bản thân phải lẽo đẽo, nấp phía sau làm cái bóng của anh ta mãi ư? Mấy năm qua anh luôn chờ đợi em, nếu em đồng ý thì tất cả show diễn lớn sắp tới anh đều ưu tiên cho em hết. "

" Em sẽ suy nghĩ chuyện này sau, chào anh. "

" Linh Chi! Linh... "

Linh Chi dứt khoát ngắt máy rồi trầm ngâm thật lâu. Ngày đầu tiên gặp gỡ Hồ Hiên Triệt chính là ở show diễn thời trang, vừa gặp gỡ thì cô đã cảm nhận được đây sẽ là người đàn ông của đời mình. Sau một thời gian theo đuổi thì cuối cùng anh cũng chấp nhận cùng cô trở thành một đôi. Nhưng quyết định đó không phải là của anh mà là của Tĩnh Hy. Năm đó anh đã ba mươi hai, con bé sợ anh cô đơn, không có người bầu bạn nên đã liên tục hối thúc. Ban đầu anh không hề phản đối công việc ấy, thậm chí còn rất ủng hộ, thường xuyên đưa đón cô đến nơi tổ chức những show diễn. Nhưng một năm trước Linh Chi có xin phép anh và đưa Tĩnh Hy đến buổi tiệc sinh nhật của Lăng Dương vì cô bé rất thích những mẫu váy do anh ta thiết kế. Không may trong lúc say xỉn, Lăng Dương không kiềm chế được mà ra tay cưỡng bức Tĩnh Hy, con bé chỉ kịp gọi cho Hiên Triệt chứ không thể nói được lời nào. Anh ấy vừa nghe tiếng la hét thất thanh ở bên kia thì lập tức hoãn cuộc họp nội bộ của công ty rồi cuống cuồng lao đến đó, không quên gọi báo cho cô biết để đến ngăn cản người đàn ông kia. May mắn là cô và mọi người đã đến kịp lúc nên Tĩnh Hy đã không sao. Nếu như cô bé xảy ra mệnh hệ gì thì có lẽ anh đã giết luôn Lăng Dương chứ không phải chỉ cho anh ta một trận tơi bời.

Đúng là do cô bất cẩn, không chú ý đến Tĩnh Hy nhưng đó chỉ là ngoài ý muốn, bao năm trong nghề chưa bao giờ cô gặp phải trường hợp đó cả. Vả lại chỉ cần biết giữ mình là được thôi. Cũng vì chuyện đó mà bộ sưu tập cô ấp ủ, tâm huyết những năm năm đã bị trì hoãn vô thời hạn. Nếu vẫn còn hoạt động bình thường thì có lẽ bộ sưu tập ấy đã được ra mắt công chúng vào đầu năm nay.

Nên hỏi Hiên Triệt không? Thật sự là Linh Chi rất nhớ nghề và rất muốn thể hiện cá tính qua từng nét vẽ độc đáo của riêng mình. Mong anh hãy tin tưởng vào cô thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi.

" Thân gửi bạn, Hiên Triệt.

Sau khi bạn đọc được bức thư này thì có lẽ tôi đã không còn ở đây nữa. Đầu tiên là tôi muốn cầu xin bạn hãy giúp tôi nuôi nấng Ân Nhi, dìu dắt con bé trên quãng đường chông gai của sau này. Ân Nhi quý bạn như cha chú và tôi cũng không biết phải tin tưởng ai ngoài bạn. Điều thứ hai là tôi muốn gửi đến bạn một lời cảm ơn. Cảm ơn bạn thời gian qua đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ công việc cho đến cuộc sống bên ngoài. Bạn luôn nhiệt tình với những lời nhờ vả cho dù có xa vời với tầm tay. Điều cuối cùng là tôi muốn xin lỗi bạn. Tôi đã không thể tiếp tục chăm sóc cho con gái. Người cha vô tâm này đã rũ bỏ trách nhiệm, phó mặc cho người chưa lập gia đình như bạn chăm nom. Nếu như kiếp sau may mắn được gặp lại, tôi sẽ đáp trả tất cả công lao to lớn của bạn ngày hôm nay. Và bạn hãy nhớ kỹ một điều, nếu người phụ nữ ấy tìm đến bạn để dò la tung tích hay muốn mang Ân Nhi đi thì tuyệt đối không được để cô ta chạm đến con bé. Con bé chỉ là một nước cờ mới chứ không phải là tình yêu thương con như những lời mật ngọt trên môi của cô ta. Chiếc hộp gỗ ở ngăn tủ thứ hai, khi nào Ân Nhi mười tám tuổi thì cậu hãy trao cho nó. Tự khắc Ân Nhi sẽ biết được bản thân nên làm gì.

Vĩnh biệt Hồ Hiên Triệt!

Lý Khải Lâm. "

Gấp bức thư đã cũ và giữ chặt trong tay, cảm xúc khi đọc từng dòng chữ trong này vẫn như ngày nào. Đau xót có, thương hại có, tức giận cũng có. Hồ Hiên Triệt ngã người tựa ra sau, hai mắt chợt khép hờ an tĩnh. Mới đó mà đã mười hai năm trôi qua, như lời của Khải Lâm đã nói, Hồ Hiên Triệt luôn tìm mọi cách để bảo vệ Hồ Tĩnh Hy được an toàn nhất có thể. Không còn là Lý Ân Nhi ngày nào, giờ đây con bé mang cái tên Hồ Tĩnh Hy và sống với danh nghĩa là cháu gái của anh.

Ngày qua ngày, Hiên Triệt cảm thấy bản thân mình càng lúc càng quan tâm đến Tĩnh Hy. Lúc nào anh cũng lo sợ con bé gặp bất trắc nếu như rời xa khỏi tầm mắt của mình dù chỉ là một chút. Anh có thể không nghe bất kỳ lời nói nào nếu như bản thân thấy nó vô lý. Nhưng với Tĩnh Hy thì khác, dù cho cô bé có nói gì hay đòi hỏi đến đâu thì anh vẫn luôn sẵn lòng khuất phục, chỉ cần được thấy cô cười tươi vui vẻ là anh đã an tâm rồi.

Lấy điện thoại trên bàn, Hồ Hiên Triệt ung dung ấn một dãy số rồi gọi đi.

" Con nghe đây chú ơi! "

" Giờ này tan trường cũng lâu rồi, con chưa về nhà hay sao mà chú vẫn không thấy bác Nam về công ty vậy? "

" Dạ con đang đi mua vài món đồ với bạn nhưng đã không cho chú biết. Con xin lỗi! Chú đừng giận con nha. "

" Không sao, con nhớ về sớm là được. "

" Chú đừng lo lắng, con sẽ về ngay mà. Hôm nay chú nhớ về sớm nha, con có một bí mật muốn dành cho chú. "

" Được, xong việc chú sẽ về. Con về cẩn thận. "

" Dạ! Tạm biệt chú! "

Hồ Hiên Triệt ngắt máy, trên môi vô thức nở một nụ cười. Con bé lúc nào cũng đáng yêu như thế. May mắn là Tĩnh Hy rất ngoan ngoãn lại còn biết suy nghĩ cho người khác. Người ta hay nói nuông chiều quá sẽ khiến trẻ con sinh hư nhưng ngược lại Tĩnh Hy chính vì sự dịu dàng, mềm mỏng của anh mà rất nghe lời và luôn mở lòng trút biết bao tâm sự. Cứ la mắng hay dùng đòn roi đôi khi lại làm cho trẻ nhỏ thêm rụt rè, không dám nói ra những gì bản thân đang phải chịu đựng, đặc biệt là độ tuổi đang dậy thì như cô bé kia.

* Cốc, cốc *

- Vào đi!

Hồ Hiên Triệt nghe tiếng gõ cửa thì nói vọng ra. Bức thư trong tay cũng được cất gọn vào ngăn tủ. Cánh cửa bật mở, Linh Chi đi vào rồi nhẹ nhàng khép lại. Đặt túi xách lên ghế sofa xong thì cô ấy vui vẻ đi đến sau lưng choàng tay ôm lấy cổ của anh.

- Hôm nay trông anh vui vẻ vậy? Có chuyện gì tốt sao?

- Không có, anh chỉ là suy nghĩ vu vơ một chút.

Hồ Hiên Triệt nắm lấy tay kéo Linh Chi ra trước mặt. Cánh tay săn chắc của anh ôm gọn vòng eo thon thả, ánh mắt nhìn Linh Chi cũng dịu dàng đôi ba phần.

- Hôm nay người vui vẻ là em mới đúng chứ?

- Em vừa đi công chuyện về sẵn tiện ghé ngang chỗ in thiệp cưới. Họ có gửi mẫu cho chúng ta tham khảo, để em đi lấy cho anh xem.

Linh Chi vừa quay đi thì Hiên Triệt đã giữ lấy tay cô kéo lại. Ngắm nhìn người phụ nữ trước mắt, anh bỗng nhiên trầm lặng không nói một câu nào. Ba năm qua Linh Chi đối với anh rất tốt, thứ gì cũng đều được chăm lo chu toàn. Tình cảm đối với Linh Chi không phải là không có nhưng tạm thời anh muốn tập trung lo lắng đủ đầy cho Tĩnh Hy. Đến khi con bé thực sự trưởng thành thì anh sẽ cố gắng bù đắp lại những thiếu thốn của cô lúc bây giờ. Còn công việc lúc trước, tuy là rất phù hợp nhưng anh không muốn cô phải dấn thân vào chốn phức tạp đó. Tĩnh Hy không may đã bị tổn thương nên anh không muốn chuyện tương tự lặp lại thêm một lần nữa. Anh có thể chăm lo cho cô cả đời nên không có gì phải lo ngại.

- Anh à, em muốn nói với anh chuyện này.

Cô mím nhẹ đôi môi hồng, ánh mắt cũng không đủ can đảm nhìn người đàn ông trước mặt.

- Em nói đi, anh sẽ lắng nghe em.

- Uhm em...

Thấy Linh Chi có vẻ khó nói, Hồ Hiên Triệt cong khoé môi rồi đưa tay vuốt nhẹ lên đôi má đào.

- Đừng ngại, chúng ta sắp về cùng một nhà rồi.

- Em...em có thể quay lại ngành thiết kế thời trang không?

Từng tiếng nói nhẹ nhàng thốt ra từ cánh môi mềm khiến sắc mặt của Hồ Hiên Triệt tức khắc thay đổi sắc thái. Những hình ảnh đêm đó bỗng chốc hiện rõ mồn một trong đầu của Hồ Hiên Triệt.

" - Khốn kiếp!

* Bốp, bốp *

Cánh cửa vừa mở ra, thân thể xộc xệch không ngừng run rẩy của Tĩnh Hy ập vào mắt. Hồ Hiên Triệt không kềm được lửa giận, hai mắt lập tức trở lên sâu thẳm, đỏ rực. Nhanh như cắt lao vào Lăng Dương, Tĩnh Hy càng khóc nấc thì anh càng giáng những cú đấm như trời giáng vào mặt của tên vô lại kia. Cứ như biến thành một người hoàn khác, con người dữ tợn ấy bất chợt khiến Linh Chi phải đứng hình. Mọi người có mặt trong phòng đều lao đến kéo Hiên Triệt hòng tách hai người ra. Lăng Dương vừa thoát được thì đã ba chân bốn cẳng chạy vụt ra ngoài. Chủ ý đuổi theo nhưng tiếng khóc nấc của Tĩnh Hy đã níu giữ anh ở lại.

- Chú...hức, đừng chú ơi...hức, hức...

Hồ Hiên Triệt không màn thế sự, nhanh chóng cởi áo vest khoác lên người rồi ôm chặt lấy Tĩnh Hy vào lòng. Hôn nhẹ lên trán, vòng tay của anh càng siết chặt thân ảnh nhỏ bé không ngừng rung lên bần bật.

- Con có sao không? Đừng sợ, có chú ở đây rồi.

- Con...con sợ quá...hức...đừng bỏ con ở đây...đừng bỏ con nha chú.

- Không bao giờ! Không bao giờ chú bỏ mặc con đâu. "

- Em muốn quay lại đó?- Anh trầm giọng.

- Thật sự em rất muốn quay lại nghề của mình. Chỉ cần anh ủng hộ thôi, em sẽ cố gắng vừa chăm lo cho gia đình, vừa làm tốt công việc bên ngoài nữa.

- Em từng hứa với anh những gì?

Buông tay cô ấy, Hiên Triệt hờ hững đứng dậy lấy áo vest khoác vào. Linh Chi siết chặt nắm tay, trong lòng không khỏi dâng lên bao nhiêu chua xót. Phải! Cô đã từng hứa rất nhiều nhưng không thể làm được. Biết bao nhiêu tâm huyết dồn vào đó vì vậy rất khó để bản thân phải buông bỏ. Bước đến ôm lấy Hiên Triệt, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai vững chãi.

- Em xin lỗi! Anh thừa biết em có thể trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng mà.

- Nếu em muốn thì anh không cấm cản. Chuyện hôn sự anh sẽ hoãn lại để em có nhiều thời gian hơn cho công việc.

- Thật sao? Hiên Triệt, anh không cấm em chứ?- Linh Chi mừng rỡ mỉm cười thật tươi.

- Phải! Cứ bước đến với công việc của em, đừng bao giờ quay về đây nữa.

Vô tình gạt tay ra, Hồ Hiên Triệt dửng dưng quay đi như chưa hề có gì khiến cô chợt bàng hoàng, đau đớn đến xé lòng. Cô ấy muốn thì cứ tiếp tục, khi anh không là gì nữa thì sẽ không thể cấm đoán bất kỳ chuyện gì. Nếu như sự lo lắng, quan tâm ấy là thừa thãi thì anh đây cũng không cần thiết để nhắc lại thêm một lần nào nữa. Không còn muốn sống trong sự bảo vệ của anh thì cô hoàn toàn có thể chọn cách bước ra đi.

...

Tĩnh Hy ngồi ở phòng khách, trên tay là hộp quà được đóng gói gọn gàng rất đẹp. Ánh mắt cứ ngóng trông ra ngoài, mỗi lần thấy cổng nhà vẫn yên ắng thì cô bé lại càng hồi hộp thêm một chút. Đây là lần đầu tiên Tĩnh Hy tặng quà cho Hiên Triệt, mong rằng anh sẽ thật sự thích nó.

Bất chợt nghe tiếng cổng mở, Tĩnh Hy chạy ra cửa nhìn xem thì thấy xe của Hiên Triệt đang chạy vào trong sân. Cô hoảng hốt vội lấy hộp quà ôm vào lòng, đôi má hồng hào cũng dần đỏ lên như gấc. Chẳng hiểu vì sao mình lại hồi hộp đến như vậy. Là do lần đầu được tặng quà cho chú ấy đó sao?

Hồ Hiên Triệt bước lên bậc thang vào nhà. Anh không muốn nhằng nhện hay loanh quanh bất cứ chuyện gì. Nếu chấp nhận thì tiếp tục còn không thì anh cũng chẳng ngại ngùng việc buông tay nhau, Linh Chi cũng sẽ hoàn toàn được tự do không bị bất kỳ ai can ngăn, cấm cản. Anh cũng thừa biết những ai đang cố tình ve vãn, dựa vào cái cớ tình yêu dành cho công việc của cô mà liên tục mồi chài, hối thúc. Nếu như Linh Chi không động lòng vì những lời mật ngọt đó thì hôm nay cô đã không nói với anh chuyện này.

Vào đến cửa thì đã trông thấy Tĩnh Hy đang quay lưng về phía mình. Vội cất giấu gương mặt căng thẳng, Hiên Triệt cong nhẹ khoé môi, ánh mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kia cũng dịu dàng hơn vài phần.

- Tĩnh Hy!

Tĩnh Hy giật mình một cái, bàn tay càng siết chặt lấy hộp quà. Cô không biết mình phải nói làm sao với chú nữa, mọi câu từ cứ như nghẹn ở cuống họng vậy. Chưa bao giờ bản thân trở nên tệ hại thế này. Muốn đưa gói quà ra cũng không ổn mà đem giấu đi cũng không xong.

- Con làm sao vậy? Quay lại chú xem nào.

- Um...chú.

Ngại ngùng quay mặt nhìn anh, Tĩnh Hy thở phào một cái lấy lại tinh thần. Phải mạnh mẽ lên, cứ rụt rè như thế này sẽ bị chú cười cho xem.

Đi đến trước mặt Hồ Hiên Triệt, Hồ Tĩnh Hy mạnh dạn chìa hộp quà ra. Trông thấy cô bé ngượng nghịu cũng khiến anh cảm thấy khá buồn cười trong lòng. Tự nhiên hôm nay lại tặng quà cho anh. Nhân dịp gì vậy nhỉ?

- Chú! Con...con có món quà này muốn tặng cho chú. Mong rằng chú sẽ thích nó.

- Tại sao con lại muốn tặng cho chú?- Anh nheo đôi mắt ra vẻ bí hiểm.

- Vì hôm nay là sinh nhật của chú mà.- Cô bé chu đôi môi đỏ mọng.- Con chỉ có thể tặng cho chú thứ này thôi.

Hồ Hiên Triệt nhận lấy rồi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp, đáng yêu trước mặt. Con bé này hay thật, làm sao mà có thể nhầm lẫn như thế này chứ? Sinh nhật của anh cũng là ngày này nhưng ở tháng sau chứ có phải tháng này đâu. Đúng là quá ngốc rồi đấy.

- Món quà này là con muốn cảm ơn chú. Cảm ơn chú thời gian qua đã vô cùng yêu thương và chăm sóc cho con. Đối với con thì chú giống như sinh mạng thứ hai vậy, cực kỳ quan trọng.

Trong lòng chứa chan đầy mật ngọt, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng áp vào gương mặt mỹ miều ấy. Đứa trẻ này thật sự đã khôn lớn, biết người nào đang yêu thương và kẻ nào đang chán ghét mình. Lúc nào cũng vậy, cho dù là đau buồn hay suy sụp đến mấy, chỉ cần được trông thấy Tĩnh Hy là bao nhiêu muộn phiền đều dễ dàng qua đi, tan biến một cách nhanh chóng. Anh không thể mường tượng được đến ngày con bé phải gả đi, không còn là chim non nho nhỏ liên tục líu lo ở bên cạnh như bây giờ. Phải chăng vì chăm sóc cho con bé hơn mười năm qua nên anh không thể đành lòng khi chấp nhận sẽ đến ngày sẽ rời xa mình. Hồ Hiên Triệt này có thể bỏ hết tất cả nhưng lại không thể nào để đánh mất đi Hồ Tĩnh Hy.

Tiến đến một bước, anh kéo đầu Tĩnh Hy tựa vào lồng ngực, cơ thể to cao gọn gàng ôm lấy thân người nhỏ nhắn khiến cô bé bối rối không ngừng. Trong lòng cô lúc này cứ như đang được ánh nắng ban mai vô cùng ấm áp bao phủ, che chở cho mình vậy, bên trái lồng ngực cũng loạn nhịp đập nhanh lạ thường. Không biết phải làm gì tiếp theo, cô bé lặng người mặc cho vòng tay của Hiên Triệt đang dần dần siết chặt.

- Không cần phải quà cáp cầu kỳ, con chính là món quà quý giá nhất của cuộc đời chú, bất cứ ai không thể thay thế vị trí của con được. Hãy hứa rằng con sẽ mãi ở đây, đừng rời xa chú có được không?

Bỗng nhiên khoé mắt bất chợt rưng rưng, đôi môi mêm đỏ mọng cũng mím lại từ bao giờ. Tĩnh Hy gật nhẹ đầu, hai tay cũng áp vào tấm lưng rộng lớn mà nhẹ nhàng ôm anh. Chỉ cần người đó là chú ấy thì cô sẽ không nề hà bất kể điều gì. Người đàn ông duy nhất cô tin tưởng trên đời chỉ có mỗi Hồ Hiên Triệt mà thôi.

Lặng người ở cửa chính, Linh Chi giương đôi mắt đỏ hoe với những dòng lệ sắp tràn mi nhìn hai người họ. Thì ra đối với anh ấy cô đây không là gì. Thời gian bên nhau suốt ba năm qua đều tan theo bọt biển. Mối quan hệ giữa Hồ Hiên Triệt và Hồ Tĩnh Hy không hề tầm thường một chút nào. Nhưng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, anh đang cần gì ở nó đây? Trong lòng anh từ đầu đến cuối đều khắc sâu cái tên Hồ Tĩnh Hy, mãi mãi cũng không thể thay đổi được điều này. Chính là cô đã cố chấp theo đuổi anh, là Tĩnh Hy muốn anh đồng ý. Chính là cô ngu ngốc tin vào thứ tình yêu vô thực kia mà ngày này qua tháng nọ luôn chờ đợi người đàn ông ấy mở lời bàn tính chuyện hôn nhân, vẫn là Tĩnh Hy muốn anh chấp nhận. Chỉ cần là Tĩnh Hy thì vạn điều anh ấy cũng dễ dàng ưng thuận, không hề làm trái dù chỉ một câu. Tĩnh Hy muốn nuôi cún thì anh lập tức chuẩn bị chuồng nuôi, thức ăn mua về chất chồng đầy ắp. Tĩnh Hy nói sợ mèo thì anh liền mang chú mèo hoang mà cả hai từng nhặt được cho người khác chăm nom. Mọi chuyện rõ như ban ngày mà đến bây giờ đây cô mới nhận ra. Hồ Hiên Triệt hoàn toàn không yêu cô, tâm can của anh ấy cũng không khi nào khắc tên cô dù là nửa chữ... Một chút cũng không!

Linh Chi bước từng bước nặng trĩu rời khỏi ngôi nhà này, mang theo cả cõi lòng đã hoàn toàn vụn nát. Bàn tay vụng về lau đi hai hàng nước mắt không ngừng tuôn, dáng đi lững thững đầy bất lực một lúc một xa dần. Cô muốn đến đây để xin lỗi Hiên Triệt vì bản thân đã bồng bột, không nghĩ rằng anh đã lo lắng cho mình ra sao nhưng có lẽ bây giờ đã không cần nữa, cho dù cô có biến mất đi, bốc hơi không còn lại dấu vết thì cũng không đáng để người đàn ông ấy lưu tâm. Quá đủ rồi! Thời gian ba năm được ở bên cạnh Hồ Hiên Triệt sẽ là chuỗi kỷ niệm đẹp nhất, không bao giờ có thể phai mờ.

* Reeng...Reeng... *

" Em nghe đây Kelvin! "

" ... "

" Được! Em muốn sang đó. Nhất định em sẽ lại vụt sáng thêm một lần nữa. "