[ H] Bà Xã Nuôi Từ Năm Ba Tuổi

Chương 22: Đêm Mưa Giông ( H )

* Ầm, ầm, ầm,.. Rào, rào... *

Bên ngoài trời mưa cứ như nổi giông. Từng đợt mưa nặng trĩu cứ thay phiên nhau liên tục trút xuống ào ạt. Từng cơn gió se lạnh không ngừng thổi rít qua lạnh buốt. Bầu trời tối đen như mực, tiếng gầm của sấm chớp không ngừng vang dội kèm theo những tia sét trên bầu trời đêm.

Tĩnh Hy ngồi ở sofa phòng khách đợt Hồ Hiên Triệt về nhà. Đáng ra đã về từ sớm nhưng cơn mưa lớn bắt đầu từ chiều kéo dài đến tận bây giờ nên anh vẫn còn bị kẹt xe ở đoạn đường giữa trung tâm. Mưa một lúc một lớn, trắng xóa cả không gian. Không biết anh đã thoát ra được nơi đó chưa nữa.

Đang não nề nằm trên sofa, bỗng chốc ánh đèn ôtô từ cổng nhà hiện trong tầm mắt khiến Tĩnh Hy vui mừng không thôi. Vội lấy ô ở ngay cửa nhà, cô mang dép rồi hối hả chạy ra ngoài.

* Phập *

- Sao em ra đây rồi? Mưa lớn lắm.

Hồ Hiên Triệt trông thấy Tĩnh Hy chạy ra thì nhanh chóng bước xuống xe. Lấy chiếc ô từ tay cô, anh che cho cả hai rồi khoác tay sang vai kéo cô vào nhà.

- Anh ướt hết rồi nè.- Tĩnh Hy đưa tay phủi phủi lên vai áo của Hồ Hiên Triệt.

- Không sao, chỉ bị ướt một chút thôi.

Gấp ô lại, anh mỉm cười, tay vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà.

- Đưa ô cho em, anh vào trong thay đồ đi.

Tĩnh Hy lấy ô từ tay Hồ Hiên Triệt. Đẩy anh vào bên trong, cô bật cười rồi đi một mạch vào phòng bếp. Nhíu mày nhìn theo không hiểu cô định làm gì tiếp theo, chỉ cong nhẹ khoé môi, Hồ Hiên Triệt quay người bước lên bậc thang về phòng.

Vào phòng bếp, Tĩnh Hy mở tủ treo tường lấy mật ong cho vào cốc. Anh, vừa đi ngoài mưa về, thêm cả người đã bị ướt nên uống một ít mật ong với gừng sẽ tốt hơn. Ngày mai cũng không lo bị cảm lạnh. Lấy thìa khuấy đều cốc, khi thấy ổn rồi cô mới mang lên tầng trên.

* Cạch *

Hồ Hiên Triệt bước ra khỏi phòng tắm, tay còn cầm khăn lau mái tóc ướt sũng. Trên người cũng chỉ quấn mỗi chiếc khăn to bản. Vừa đến giường ngủ thì đã thấy Tĩnh Hy đứng cạnh bên cửa sổ từ lúc nào. Ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài còn đôi tay vì lạnh cứ xoa nhẹ vào nhau.

Chậm rãi bước đến sau lưng, thân người to cao, vững chãi hoàn toàn che lấp đi thân ảnh nhỏ bé. Vòng tay qua eo ôm lấy cô, cằm của anh tựa lên bờ vai gầy mảnh khảnh.

- Đã ấm hơn chưa?

Tĩnh Hy gật đầu, nơi đáy mắt không ngừng ánh lên những nét cười. Ở bên cạnh anh thật tốt, lúc nào cuộc sống cũng yên bình như thế này. Không hề có một ai, không gian trong nhà này mọi lúc mọi nơi đều trở thành riêng tư của riêng hai người. Mười mấy năm qua chưa từng nghe anh lớn tiếng. Chuyện cãi vã vừa rồi cũng vậy, thà rằng nhún nhường còn hơn làm mọi thứ rối tung lên. Lúc nào cũng điềm tĩnh và ôn hoà, đó chính là thứ khiến cô hoàn toàn đổ gục, không ngại ngần trao cả con tim của mình cho anh.

- Em có pha mật ong với gừng, anh uống đi không thôi nguội đó.

Tĩnh Hy xoay người lại, với tay lấy cốc nước đặt ở trên bàn đưa cho anh. Những gì cô làm không đơn thuần là quan tâm, đó còn là cả tình yêu thương vô bờ bến của mình đặt vào đấy. Cô muốn anh phải thật thoải mái khi ở bên cạnh mình. Suốt ngày đau đầu vì công việc, lúc về nhà đương nhiên không thể vì những áp lực đó đè nặng mà thêm muộn phiền.

Hớp một ngụm trà gừng pha mật ong, ánh mắt của Hồ Hiên Triệt không hề rời khỏi cô một giây nào. Bất chợt anh cúi thấp đầu đặt lên môi Tĩnh Hy một nụ hôn. Nhanh chóng cảm nhận được vị ngọt của mật ong vương trên đôi môi, Tĩnh Hy mở to miệng, tham lam đáp trả lại một cách mãnh liệt. Xung quanh là bầu không khí se lạnh của cơn mưa to không ngớt bên ngoài, tuy nhiên hơi thở và thân nhiệt ấm nóng kề cận nhau lúc này khiến hai người hoàn toàn không cảm nhận được cái giá buốt đang bao trùm lấy da thịt.

- Ưm... Triệt...

Hồ Hiên Triệt mạnh mẽ nhấc bổng Tĩnh Hy đi đến giường. Đây là lần đầu tiên cô được nằm trên chiếc giường êm ái này và cũng là lần đường đường chính chính với tư cách là người phụ nữ của anh.

Đôi má hồng hào ửng đỏ, ánh mắt của cô ngước nhìn đôi mắt đen láy vô cùng ôn nhu của anh. Hai đôi mắt nhìn nhau, không ai nói một lời nhưng họ hiểu rõ trong lòng đối phương như thế nào. Không vội vàng, gấp gáp. Hai tay Hồ Hiên Triệt chống lên giường hoàn toàn khoá chặt lại, một chân đã đặt vào giữa hai chân của Tĩnh Hy từ lúc nào.

Bàn tay mềm mại chạm vào vòm ngực ấm nóng. Không ngờ rằng có ngày cô có thể cùng anh thân mật như vậy. Người đàn ông này mãi mãi sẽ là của cô, không thể thuộc về bất cứ một ai khác.

- Triệt!

Tĩnh Hy nhắm đôi mắt, đầu nghiêng sang một bên để lộ chiếc cổ trắng mịn tựa ngọc ngà. Hoàn toàn cam tâm.

Không đợi chờ lâu, anh cúi đầu ngậm lấy cổ, bàn tay hư hỏng lướt dọc cánh tay rồi đến vòng eo thon thả. Chẳng mấy chốc đã cho tay vào áo, chớp mắt một cái chiếc áo lót đã bị gỡ móc gài ở sau lưng. Cởi chiếc áo thun rồi đến áo lót vứt xuống sàn, thân trên của cô hoàn toàn không còn gì để che đậy.

Những vết sẫm màu dần dà xuất hiện nhiều hơn, tiếng kêu ám muội của Tĩnh Hy cũng không thể kiềm nén được. Anh chỉ vừa ngậm lấy một bên quả đào đang dần căng cứng mút nhẹ thì Tĩnh Hy đã kêu to một tiếng, thân người càng căng thẳng mà cong lên. Đôi bàn tay đặt ở vai của anh yếu ớt không ngừng run lên bây bẩy. Xoa một bên còn lại, nhụy hoa hồng hào đã căng lên từ khi nào. Chiếc lưỡi điêu luyện lướt quanh nó trêu đùa không có dấu hiệu buông tha.

- Ưm a... Em... A, không chịu nổi nữa.

Lướt môi xuống bụng, Hồ Hiên Triệt kéo chiếc quần short cùng lớp vải mỏng manh ra khỏi người Tĩnh Hy. Cơ thể của cô lúc này hoàn toàn không còn thứ gì che đậy, giang sơn tuyệt mĩ rõ mồn một ngay trước mắt.

Lấy một chiếc gối đặt dưới mông, nơi tư mật nhất rõ mồn một ngay tầm mắt. Tĩnh Hy ngại ngùng đưa bàn tay che lại nhưng chưa kịp thì đã bị anh nắm lấy. Khó có thể kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong lòng, không đợi thêm một giây nào cả, Hồ Hiên Triệt cúi đầu ngậm lấy đôi môi ẩm ướt giữa hai chân.

- A... Ha ưm... Đừng! Nơi đó... Triệt!!!

Không chịu đựng được sự tấn công mạnh mẽ, Tĩnh Hy cong người, ngực ưỡng lên cao. Bàn tay vội vàng đưa lên che miệng để ngăn chặn những tiếng kêu muôn phần d.ục vọng. Hành động vừa rồi của anh quá đột ngột khiến cô không tài nào kịp trở tay.

- Ư ưm... Ưm aaa...

Hơi thở dồn dập, hông được đẩy lên cao đôi chút. Khi chiếc lưỡi hư hỏng đưa sâu vào bên trong, liên tục trêu đùa với nơi nhạy cảm nhất thì cũng là lúc Tĩnh Hy không thể kiềm được bản thân mình, đầu óc hoàn toàn trở nên mụ mị. Tiếng rên rỉ ngày một to, chất giọng tựa như mèo con nhỏ bé khiến Hồ Hiên Triệt không thể giữ được bình tĩnh. Rời khỏi nơi tư mật, anh kéo chiếc chăn quấn ngang hông ném xuống sàn. Đôi chân của Tĩnh Hy đang mở to, hoàn toàn thuận lợi khảm cự long thô cứng vào bên trong.

- Ưm... Chậm... Anh chậm lại... Ưm ưm...

Bàn tay siết chặt drap giường, đôi môi đỏ mọng cố gắng mím chặt đã bất thành. Cả cơ thể nuột nà liên tục chuyển động theo sự ra vào mạnh mẽ của người đàn ông ở bên trên. Hai chân co quắp, choàng sang hông ghì hạ thân của anh sát vào hoa huy*t. Cô có thể cảm nhận được Hồ Hiên Triệt đang cảm thấy hưng phấn như thế nào. Bên dưới liên tục thô bạo không ngừng nghỉ.

- Hôm nay là ngày an toàn, anh...a...a... Anh cứ...cho vào trong đi.

Tĩnh Hy nói không tròn câu, cả người trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết. Da thịt kề sát da thịt. Bên ngoài trời mưa nặng hạt đang rì rào không ngừng, không khí xung quanh dần dần se se lạnh. Nhưng trên chiếc giường êm ái không hề cảm nhận được hơi thở của đất trời, họ chỉ cảm nhận được hơi thở của nhau đang dần hoà quyện thành một.

- Hừm hừm... Anh hết chịu đựng được rồi.

Hồ Hiên Triệt gầm lên vài cái rồi ngậm lấy quả đào căng mọng. Hạ thân khẩn trương nhịp từng cái mạnh mẽ. Miệng bận rộn là thế nhưng vẫn không giấu được hơi thở nặng nề của người đàn ông kia. Vỗ nhẹ vào mông, bàn tay của anh bóp chặt, cả gân xanh đều đã hiện rõ lên mồn một. Chẳng mấy chốc cơ thể của anh gồng lên, hạ thân nhịp một cái thật mạnh phóng kích chất dịch màu trắng đục vào thẳng bên trong.

- Hưm... Ưm...

Tĩnh Hy cong người, cơ thể giật lên từng cái. Từ đầu đến chân đều mềm nhũn, không còn chút sức lực. Mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn nhau, bàn tay mềm mại áp vào gương mặt góc cạnh, anh tuấn. Cô muốn nhìn ngắm người đàn ông này thật kỹ. Người cô yêu nhất trong đời là anh. Người đầu tiên cũng như người cuối cùng. Mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Hồ Hiên Triệt không đòi hỏi. Hồ Tĩnh Hy không ham muốn. Không một ai đặt t.ình d.ục là thứ đầu tiên trong mối quan hệ này. Chỉ là phù hợp hoàn cảnh, trọn vẹn cảm xúc thì không bao giờ ngần ngại với nhau bất cứ điều gì.

...

* Cốc, cốc *

An Khánh đứng trước một căn chung cư ở tầng năm, trong tay còn cầm một chiếc túi. Nơi đây chỉ có một mình Thái Ân sinh sống, cha mẹ của anh ấy đều không sống ở đây từ lâu. Đầu năm cấp ba, khi quen biết Thái Ân chưa lâu thì họ đã muốn anh sang X du học. Nhưng vì Tĩnh Hy nên từ bỏ tương lai rộng mở để ở lại đây. Bây giờ cô có bạn trai, trước mặt Thái Ân còn thân mật với người khác. Nếu như bình thường thì chắc chắn sẽ có thể chịu đựng được đả kích, còn lúc ấy anh chưa chuẩn bị được tâm lý, sự việc diễn ra trước mắt vô cùng bất ngờ.

* Cốc cốc... Cạch *

Khi đưa tay gõ thêm một lần nữa thì cánh cửa mới bật mở. Thái Ân trông thấy anh đã không có một chút vui vẻ nào. Từ sắc thái cho đến ánh mắt hoàn toàn mất đi sức sống.

- Sao vậy? Không định mời mình vào sao?

- Bạn vào đi!

Tránh sang một bên, khi An Khánh vào trong rồi Thái Ân mới đóng cửa lại và theo vào sau.

Ngồi xuống sofa, anh rót một cốc nước xong thì đẩy lại trước mặt An Khánh.

- Uống nước lọc đi, nhà mình vừa hết soda rồi.

- Uhm, nước lọc càng tốt.

An Khánh gật đầu, ánh mắt quét một lượt quanh căn hộ. Đến đây không biết bao nhiêu lần, cách bày trí vẫn không thay đổi dù chỉ một chút. Mọi thứ đều liên quan đến Tĩnh Hy một cách lạ thường. Cũng phải! Thích người ta từ năm lớp chín, bây giờ thì đã sắp tốt nghiệp cấp ba. Trải qua cú sốc như vậy vẫn không hề bỏ đi những gì mang hình ảnh của cô ấy. Người bạn này của anh đúng là quá si tình.

- Này! Sao vậy? Đột nhiên lại muốn đi du học?- An Khánh vỗ vai Thái Ân.

- Không phải muốn mà là mẹ bắt mình đi, lần này gắt gao lắm.- Thái Ân thở dài chán nản.

- Rồi có ý định quay về đây không?

- Chưa biết, nếu bên đó ổn thỏa thì ở còn không thì quay về đây.

- Mình còn tưởng bạn đang trốn chạy đấy.- An Khánh nhếch khoé môi, hớp một ngụm nước lọc.

- Ý gì đây? Có bạn gái rồi nên bây giờ đến cười nhạo mình sao?

An Khánh bật cười lắc nhẹ đầu. Đúng là khi thất tình lại nhạy cảm như vậy. Thứ gì cũng nghĩ ra cho bằng được. Đưa mắt nhìn cậu bạn, anh trêu chọc

- Cho là vậy đi! Mình với Ánh Minh ừm... Khá là hạnh phúc.

- Thiệt tình!- Thái Ân rầu rĩ đá vào anh một cái.- Mình đã vậy rồi mà bạn còn nói vậy nữa.

Tựa người ra sau ghế, ánh mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời trong xanh. Những tia nắng chói chang sau cơn mưa giông đêm qua cứ như nụ cười của cô vậy, chan hòa và ấm áp. Tuy nhiên sắp tới đây sẽ không còn thấy nữa. Anh sẽ đi thật xa, đi để bắt đầu một tương lai và cả trốn chạy tuổi thanh xuân được cho là tươi đẹp nhất. Bốn năm tám tháng, quãng thời gian đẹp đẽ này sẽ được giấu kín trong tim. Nó sẽ là hoài niệm và không bao giờ được cho là lãng phí.

- Được rồi!

An Khánh khoác vai anh vỗ về rồi lấy những thứ trong túi ra đặt lên bàn.

- Buồn thì ăn uống cho dễ quên. Mình có mua bánh kem, nước trái cây, kẹo dẻo, kẹo marshmallow, còn có...

- Dừng! Dừng ngay cho mình đi!- Thái Ân đưa bàn tay ra hiệu.- Cái gì vậy An Khánh? Mình đang thất tình, là thất tình đó. Ít ra cũng phải có mồi có bia còn không thì đồ cay, càng cay càng tốt. Mình chứ có phải Ánh Minh đâu mà mua mấy thứ này?

- Thật ra mình không biết cách an ủi người khác. Mấy thứ này... Là Ánh Minh dắt mình đi mua.

- Ha!

Thái Ân nhếch môi cười khẩy rồi trừng mắt nhìn anh, tay thì chỉ ra cửa.

- Đi về liền! Đi mà tìm Ánh Minh của bạn đấy. Còn nữa, mang hết thứ này sang đó làm quà cho bạn gái luôn.

- Được rồi, được rồi. Nếu đã vậy thì mình sẽ gọi...

- Gọi ai?- Anh gằn giọng.

- Ừm... Gọi anh em đội bóng đi ăn lẩu. Dẫu sao chúng ta cũng đâu biết uống rượu bia gì đâu. Đúng không?

- Không có tâm trạng!

Anh chán nản ngã người ra sau nhưng chưa gì đã bị An Khánh nắm lấy khủy tay kéo đi.

- Đi nhanh thôi! Lề mề gì nữa chứ?

- Nè! Mình không đi đâu. Không đi thật mà. Buông ra An Khánh!... Buông mình ra nhanh!